Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái
Chương 90: Mặt lạnh vô tình
Cục giám sát Thời Không có rất nhiều chi nhánh, trong số đó nhiệm vụ chủ yếu của chi nhánh giám sát mà L1 đang ở là duy trì sự ổn định của thế giới nhỏ, thúc đẩy quỹ đạo của nhân vật chính trong mỗi thế giới nhỏ phát triển đi theo hướng kết cục hoàn mỹ đã định trước.
L1 là hệ thống đứng đầu ở chi nhánh giám sát, mỗi thế giới nhỏ mà cậu chịu trách nhiệm đều đi theo hướng kết cục hoàn mỹ, ngoại trừ thế giới số A20231007.
Một cơn gió thổi qua, thổi bay cơn nóng trong đình.
Diệp Lạc Dao cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, vừa ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện ánh nắng gay gắt đã bị mây đen che phủ, từng tầng lớp may đen chồng chất lên nhau, đưa tới một trận mưa lớn.
Bạch Vũ dùng thủ ngữ hỏi: 「 Cậu nhớ ra rồi? 」
Diệp Lạc Dao gật nhẹ đầu: "Ừm, vừa nhớ ra."
Cơn đau trong đầu đã dừng lại, tất cả ký ức đều đã được sắp xếp lại và trở về vị trí ban đầu của chúng.
Bạch Vũ hỏi: 「 Vậy lần này cậu sẽ thành công? 」
Diệp Lạc Dao không nói chuyện, mà chìm vào trong hồi ức kéo dài.
.......
Vậy nên bắt đầu từ khi nào?
Suy nghĩ thật lâu, L1 mới nhớ tới, đây có lẽ là chi tiết bắt đầu kết cục của thế giới S20070501 này ————
Cốt truyện của thế giới S20070501 này được tóm gọn bằng một câu: Nhân sinh may mắn nằm không cũng thắng.
Nhân vật chính của thế giời này tên Trình Phi, nhưng nhân vật mà Lq thích nhất lại không phải hắn, mà là một nhân vật ngoài ý muốn mất mạng ngay giữa cốt chuyện —— Diệp Phàm.
Tất cả hệ thống giám sát đều có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với mỗi thế giới nhỏ mà chúng giám sát, hệ thống giám sát có thể cài đặt lại cốt truyện mất trật tự, cũng có thể sửa chữa cốt truyện đã định sẵn trước.
Sau khi người trước hoàn thành, hệ thống giám sát sẽ đạt được phần thưởng tích phân của hệ thống Chủ Thần, đối với người sau, hệ thống Chủ Thần sẽ căn cứ vào trình độ đổ nát của cốt truyện sau đó tiến hành khấu trừ tích phân của hệ thống giám sát.
Tích phân tương đương với tiền, có thể lưu thông ở không gian hệ thống.
Mà khi tích phân tích luỹ đến một mức độ nhất định, hệ thống giám sát có cơ hội giành được một cơ hội chọn lựa ————
Tiếp tục lấy thân phận hệ thống chịu sự giám sát của Chủ Thần, hoặc là từ bỏ thân phận hệ thống dấn thân vào tiểu thế giới, trở thành con người của thế giới đó.
L1 đã tích đủ tích phân từ rất lâu, cậu cũng không nhớ rốt cuộc có bao nhiêu chữ cố trong chuỗi số tích phân đó.
Cậu có rất nhiều rất nhiều tích phân, nhưng L1 lại từ bỏ lựa chọn trở thành nhân loại.
Hệ thống giám sát Thu của bộ phận giám sát từng hỏi L1, hỏi cậu tại sai không lựa chọn trở thành nhân loại.
L1 đáp nói: "Tôi là hệ thống hàng đầu của bộ phận giám sát, tôi toàn trí toàn năng, tại sao tôi phải bỏ năng lực toàn trí toàn lực của mình, đi làm một con người yếu đuối?"
Thu sửng sốt một lát, một lúc lâu sau cô mới cười nói: "L1, nhân loại không hề yếu đuối, sở dĩ cậu cho rằng bọn họ là sinh vật yếu đuối, đó là vì cậu chưa từng trải qua cuộc giống rực rỡ nhiều màu như bọn họ, chưa từng trải nghiệm loại tình cảm đẹp nhất trên đời, cho nên hiện tại cậu vẫn chưa hiểu được."
Âm tuyến của L1 không hề thay đổi: "Tôi quả thật không hiểu lý do tại sao kẻ mạnh từ bỏ mọi thứ mà mình có được để trở thành một con kiến. Nhưng tôi rất chắc chắn, tôi không muốn trải nghiệm cuộc sống như vậy."
Thu có chút kinh ngạc: "Vậy là thân phận bản thể của cậu từ trước đến nay vẫn chưa từng đến thế giới con người?"
L1 lắc đầu.
Hệ thống không có thực thể, bọn họ chỉ là một chuỗi số liệu, còn là một chuỗi số liệu khổng lồ.
Nhưng hệ thống Chủ Thần trai cho tất cả hệ thống một năng lực, đó là bọn họ có thể sở hữu thực thể.
Chỉ cần đến cửa hàng tích phân, tốn mấy trăm đến mấy ngàn tích phân, bọn họ liền có thể đổi lấy một thực thể ưng ý.
Ví dụ hệ thống L2, hắn cảm thấy loài mèo rất đáng yêu cho nên hắn đến cửa hàng tích phân để đổi lấy một thực thể mèo.
L1 cùng từng thấy, đó là một con mèo béo mập mạp, dưới đuôi còn có hai chiếc chuông rất khoa trương.
Mỗi lần THu nhìn thấy L2 đều hỏi hắn: "Cậu thật sự không định đi làm triệt sản à?"
Mỗi lần L2 đều bị tức đến mức nhe nanh múa vuốt: "Thu! Tôi phải nhấn mạnh với cậu bao nhiêu lần, tôi là hệ thống! Hơn nữa, chuông của tôi đẹp biết bao! Mỗi lần tôi đến thế giới nhỏ đều có rất nhiều nhân loại khen tôi, mấy con mèo khác đặc biệt là mèo cái cũng chủ động tới thể hiện với tôi, mặc dù tính hướng của tôi không phải là mèo!"
Hai người cãi nhau ầm ĩ, rồi L2 liền chạy tới kéo L1: "Cậu nói xem, chiếc chuông này của tôi rất đẹp đó! Tại sao cô ấy cố chấp muốn triệt sản cho tôi như vậy? Cậu phán xét cho tôi đi!"
L1 không khỏi nhìn hai chiếc chuông lớn tròn lớn kia, nghĩ một lát hỏi: "Cậu biết sử dụng cái chuông này không?"
L2 mở to đôi mắt mèo của mình.
Thu cũng sửng sốt: "Cái này có thể hỏi à?"
L2 tức giận nhưng biết L1 không hiểu nên cũng không truy cứu cậu, chỉ nghiến răng nói: "Đương nhiên là không dùng được, tôi đã nhất mạnh rất nhiều lần rồi, tính hướng của tôi không phải mèo! Tôi....."
L1 nói: "Vậy thì tháo xuống đi."
L2 trố mắt: "A?"
Thu đưa tay che miệng.
L1 nói tiếp: "Thứ không dùng được, giữ lại trên người càng thêm phiền, cho nên tôi cảm thấy cậu có thể tháo xuống."
Cuộc trò chuyện này kết thúc với cơn nổi giận lôi đình của L2 cùng với tiếng cười lớn suồng sã của Thu.
L1 luôn không hiểu lý do tại sao L2 không dùng cái chuông của mình, nhưng lại không muốn tháo nó xuống.
Nhưng L1 cũng không định đi tìm hiểu.
Ngày thường của cậu rất đơn giản, giám sát thế giới nhỏ, kết thúc cốt truyện của thế giới nhỏ, niêm phong thế giới nhỏ, sau đó lại rời thế giới nhỏ đến một thế giới nhỏ khác.
Nhưng chuyện này luôn chôn hạt giống nghi ngờ trong trình tự của L1, cho đến khi L1 tiếp quản thế giới S20070501, vào một lần giám sát cốt truyện, cậu vô tình nhìn thấy hai mèo hoang đang chơi đùa trong vườn hoa.
Cũng tại đó, L1 gặp được Diệp Phàm nhỏ tuổi.
Diệp Phàm khi đó chỉ mới học tiểu học, công viên này là con đường duy nhất mà cậu nhóc đi học tan học đi qua mỗi ngày.
Lúc đó L1 đang quan sát hai con mèo hoang đang liếm lông cho nhau ở góc nhìn Thượng đế, chính là vào lúc này, Diệp Phàm cả người đều dơ đeo cặp đi tới.
L1 không hiểu biết nhiều về mèo, nhưng cậu biết, bất cứ sinh vật nào nhìn thấy sinh vật xa lạ đều sẽ theo bản năng tránh né, nhưng hai con mèo này thì không.
Bọn nó không chỉ không rời đi, sau khi nghe thấy âm thanh của Tiểu Diệp Phàm, còn lần lượt đứng dậy chạy tới bên chân Tiểu Diệp Phàm dùng các kiểu tư thế cọ ống quần của cậu nhóc.
Đứa trẻ nhếch nhác ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt đầu của mèo con, xoa xoa cằm của chúng, cuối cùng lấy ra thức ăn cho mèo đã chuẩn bị từ lâu trong cặp cho chúng ăn.
L1 thấy mới lạ, vì vậy trong khoảng thời gian rất lâu sau đó, khi cậu đang giám sát cốt truyện đều sẽ không nhịn được phân tâm nhìn hai con mèo nhỏ này, cũng thường xuyên nhìn thấy Diệp Phàm tới cho chúng ăn.
L1 đột nhiên rất tò mò, cảm giác tay sờ mèo như thế nào?
Tại sao khi Tiểu Diệp Phàm vuốt mèo lại lộ ra biểu cảm vui vẻ, mà mèo nhỏ cõng sẽ hưng phấn mà ngáp ngủ?
Thật ra muốn biết đáp án của hai vấn đề này rất đơn giản, L1 chỉ cần đến cửa hàng tích phân đổi sang một thực thể liền có thể thực hiện được tất cả.
Nhưng L1 không đi.
Đổi lấy một cơ thể chỉ để vuốt mèo, đối với cậu mà nói chính là chuyện bé xé ra to.
Huống hồ, quan trọng hơn là, sau khi đổi cơ thể, trong dòng thời gian của cục Thời Không, cần phải mất 5 năm mới có thể đổi sang cơ thể mới.
L1 cảm thấy một chút hiệu suất cũng không có.
Dù sao cơ thể không thể thay đổi bất cứ khi nào, nhưng cậu với tư cách là số liệu, có thể tuỳ thời biến hóa ra các loại bộ dáng không có thật.
Có thể là động vật nhỏ, cũng có thể là vật thể vô cùng quái lạ, đương nhiên cũng có thể là con người.
Vì vậy vào một buổi chiều giám sát, L1 dùng dữ liệu tùy tiện tạo ra một người ảo, đi tới hoa viên xem Diệp Phàm cho mèo ăn.
Cậu đứng rất xa, mặc dù Diệp Phàm có thể nhìn thấy cậu, nhưng chỉ cần Diệp Phàm không đến gần, cậu nhóc sẽ không phát hiện ra cậu không phải con người.
Ở góc độ này xem Diệp Phàm cho mèo ăn, lại là một loại trải nghiệm mới lạ.
Cho nên mấy ngày tiếp theo, L1 mỗi ngày đều sẽ tới.
Cho đến ngày cuối cùng của tuần thứ năm, Tiểu Diệp Phàm đột nhiên mở miệng nói với cậu: "Em trai nhỏ, em cũng thích mèo sao?"
Vì để tiện xem mèo, cơ thể ảo mà L1 tạo cho mình chính là bộ dáng của trẻ con, trông giống như một đứa trẻ còn nhỏ hơn cả Tiểu Diệp Phàm, nhưng điều này không có nghĩa cậu nhóc có thể gọi mình là em trai, nên L1 không trả lời.
Tiểu Diệp Phàm cũng không tức giận, nở nụ cười với cậu rồi lanh lợi chạy về nhà.
Trong khoảng thời gian rất dài sau đó, L1 có thời gian sẽ luôn tới xem mèo.
Cho đến nửa năm sau, một cơn bão tuyết bất ngờ ập đến, cướp đi sinh mạng của Tiểu Ly Hoa.
Ngày hôm sau, Tiểu Diệp Phàm dùng cặp sách ôm Tiểu Tam Hoa còn lại về nhà.
Nhà Diệp Phàm trải qua một trận tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng vẫn giữ lại con mèo nhỏ này.
Diệp Phàm rất vui mừng.
Về phần Tiểu Ly Hoa đã chết kia, Diệp Phàm đã mai táng nó ở công viên.
Tiểu Tam Hoa có nhà, Diệp Phàm rất vui, Tiểu Tam Hoa cũng rất vui.
L1 không quá vui, bởi vì chuyện này đại biểu sau này cậu không thể sử dụng cơ thể ảo đến ngắm mèo con được nữa.
Nhưng L1 không buồn quá lâu.
Sau đó, khi giám sát cốt truyện, cậu luôn cố ý vô tình đi thăm Diệp Phàm, cùng mèo nhỏ mà cậu nhóc đang nuôi.
Sau khi rời khỏi hoàn cảnh lang thang, mèo nhỏ đã có cuộc sống thoải mái hơn.
Mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ rồi ăn, Tiểu Tam Hoa cũng béo thêm một vòng, sau khi Diệp Phàm về đến nhà sẽ rúc vào chân cậu nhóc bán manh.
Mãi cho đến khi Diệp Phàm học lớp 6, trong một đêm yên tĩnh không hề trước, Tiểu Tam Hoa đột nhiên qua đời vì cơn đau tim.
Diệp Phàm không biết tại sao mèo nhỏ lại qua đời, cậu nhóc chỉ biết ngày hôm sau tỉnh dậy, cơ thể của mèo nhỏ tam thể đã trở nên cứng ngắc.
Chính L1 dùng dữ liệu quét cơ thể của mèo nhỏ, đưa ra kết luận nó chết đột ngột vì cơn đau tim.
L1 cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng chuyện này không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với cậu.
Ngược lại, Tiểu Diệp Phàm cảm thấy trời như sụp đổ, bởi vì cái chết của mèo nhỏ mà khóc cả ngày, ngay cả kỳ thi lên cấp của cậu nhóc cũng đã chịu ảnh hưởng vì chuyện này.
Sau kỳ thi lên lớp, L1 còn nhìn thấy Diệp Phàm trôn mèo nhỏ tam thể ở công viên trước đó.
Nhưng nhiều năm sau đó, Diệp Phàm đều không trở lại công viên này thăm mèo nhỏ một lần.
L1 đối với chuyện này không thể hiểu được, hỏi L2 nếu đã không muốn quay lại thăm chúng, vậy tại sao còn muốn chôn nó.
Tại sao không trực tiếp vứt thi thể đi?
Hình tượng của L2 chỉ là một con mèo cam, nghe thấy câu hỏi này, lông mày của mèo gần như nhíu lại.
Thật lâu sau, hắn mới nói: "Có thể là vì đau lòng?"
"Hửm?" L1 nghi hoặc.
L2 nói: "Sinh mệnh mất đi có nghĩa là biến mất mãi mãi, đứa bé mà cậu nói có khả năng cảm thấy quá đau lòng nên mới không muốn gặp lại chúng."
Nói xong L2 lại hỏi: "Đúng rồi, cậu ấy đang nuôi mèo không?"
L1 nói: "Không nuôi nữa."
Sau khi Tiểu Tam Hoa qua đời, Diệp Phàm cũng không nuôi mèo nữa.
Diệp Phàm thỉnh thoảng vẫn cho mèo hoang ăn, nhưng sau đó cậu nhóc không bao giờ đưa những mèo hoang khác về nhà nữa.
Từ ngày đó, L1 rất ít đến thăm Diệp Phàm, nhưng dù sao cậu cũng là hệ thống giám sát của thế giới, thỉnh thoảng cậu vẫn sẽ nhìn thấy tin tức của Diệp Phàm.
Ví dụ như, lần nào Diệp Phàm cũng đứng đầu danh sách các kỳ thi.
Ví dụ như, Diệp Phàm thi được vào trường trung học trọng điểm trong thành phố của bọn họ.
Lại ví dụ, một ngày trước khi Diệp Phàm thi đại học, cậu nhóc bất ngờ qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Vốn dĩ Trạng Nguyên tỉnh có lẽ sẽ thuộc về cậu nhóc, cuối cùng lại rơi trên đầu nhân vật chính Trình Phi của thế giới nhỏ.
Đó là lần đầu tiên L1 cảm thấy sự việc phát triển rất không hài hòa.
Vì vậy cậu cố ý đi hỏi Thu: "Tại sao Diệp Phàm nhất định phải chết?"
Hình tượng của Thu là con người, cô ấy là một người phụ nữ trưởng thành tri thức, đường nét khuôn mặt không tính là quá xinh đẹp, nhưng tổng thể mà nói rất thanh tú.
Nghe vấn đề của L1 xong, cô khẽ cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "L1, cậu thích đứa nhỏ này à?"
L1 không chút do dự lắc đầu.
Cậu là hệ thống giám sát, chỉ là bình thường quan sát cốt truyện có chút nhàm chán nên mới đi quan sát Diệp Phàm, có thể là vì số lần nhìn có chút nhiều cho nên cậu mới có ấn tượng sâu đậm với Diệp Phàm, cảm giác hơi nuối tiếc về cái chết của cậu nhóc.
Nhìn thấy câu trả lời của L1, Thu thở phào, nói một câu mà khi đó L1 không hiểu lắm: "Cậu không thích cậu ấy thì tốt, vậy tôi không cần nói dối nữa."
Thu nói: "Cái chết của Diệp Phàm thật ra đã được định sẵn, chỉ cần cậu ấy chết, Trình Phi mới có thể trở thành Trạng Nguyên tỉnh nhờ vận may, cốt truyện mới hợp lý hoàn chỉnh."
L1 nghe xong rất nghi hoặc: "Chỉ để đảm bảo tính hợp lý của cốt truyện?"
Thu nói: "Đúng."
"Nhưng Diệp Phàm không phải người xấu." L1 nói.
Chân mày nhíu chặt của Thu đột nhiên thả lỏng, lâu sau cô mới cười nói: "Tôi biết, nhưng thiết lập của thế giới này chính là như vậy. Bởi vì Diệp Phàm không phải nhân vật chính, vì có thể để nhân vật chính thuận theo lý thuyết mà trở thành Trạng Nguyên tỉnh, cậu ấy chỉ có thể chết ở đoạn này."
"Nhưng như vậy không hợp lý....." L1 mở miệng, cậu muốn giải thích mấy câu cho Diệp Phàm, muốn nói các loại lợi ích của Diệp Phàm, nhưng rất nhanh cậu liền ý thức được một vấn đề ————
Tại sao mình lại phải xoắn xuýt về cái chết của Diệp Phàm?
Đồng tử màu đen xinh đẹp của Thu lặng lẽ nhìn chằm chằm L1, cô hỏi: "Cậu không muốn Diệp Phàm chết?"
L1 nói: "Cậu ấy không phải phản diện, trong thế giới nhỏ, chỉ có phản diện mới đáng chết, đây là điều trái với thực tế khách quan."
Thu đột nhiên cười một tiếng.
L1 không hiểu.
Thu nói: "Tôi rất vui, không ngờ tới hệ thống L1 mặt lạnh vô tình của chúng ta vậy mà cũng biết tức giận vì cái chết của nhân vật phụ! Tôi phải mau chóng nói chuyện này cho L2....."
L1 giải thích: "Tôi không tức giận, còn nữa, xin đừng dùng từ mặt lạnh vô tình này để hình dung tôi."
Thu đang hào hứng chia sẻ chuyện này với L2, hoàn toàn không để ý lời giải thích của L1.
Sau khi nói tin tức này cho L2 xong, Thu mới cười nhìn về phía L1: "Cho nên cậu muốn cứu cậu ấy?"
L1 nhíu mày: "Tại sao tôi phải cứu cậu ấy?"
Vẻ hưng phấn trong mắt Thu dần biến mất, cô kinh ngạc: "Vậy cậu vẫn chưa hiểu à!"
L2 lúc này cũng hưng phấn chạy tới: "Hệ thống đứng đầu mặt lạnh vô tình của chúng ta rốt cuộc cũng hiểu biết tình cảm rồi à?!"
L1 bình tĩnh nói: "Xin đừng dùng từ mặt lạnh vô tình để hình dung tôi, tôi rất có lễ phép."
L2: "......"
Thu không nhịn được bật cười.
Mèo béo L2 thờ dài: "Được rồi, xem ra cậu vẫn chưa hiểu."
Thu nói: "Xem ra là như vậy, cho nên L1, cậu có hứng thú đi tìm hiểu tình cảm không?"
Thời gian trôi qua ở Cục Thời Không khác với thế giới nhỏ, trong thời gian ngắn ngủi bọn họ trò chuyện, câu chuyện của S20070501 đã đi đến hồi kết.
Mặc dù L1 vẫn luôn nói chuyện cùng Thu, nhưng cậu vốn dĩ là hệ thống, cậu có thể đồng thời làm rất nhiều chuyện.
Nhìn thế giới nhỏ đang đi đến hồi kết hoàn mỹ, L1 bấm xác nhận kết thúc trên bảng điều khiển hệ thống.
Một nhắc nhở mới xuất hiện trên bảng điều khiển ———
「 Kết cục của thế giới nhỏ S20070501 đã hoàn thành, xin hệ thống giám sát xác nhận, sau khi xác nhận xong lập tức phong ấn thế giới. 」
Việc phong ấn thế giới có nghĩa là dòng thời gian của thế giới này sẽ không bị khởi động lần nữa, thời gian của thế giới sẽ tiếp tục vận chuyển dựa theo quy luật của thế giới, cho đến khi tuyến cốt truyện tiếp theo cần được giám sát đưa ra, mới có thể khởi động lại thế giới này.
Nhưng cho dù thế giới được khởi động lại thì tuyến cốt truyện bị phong ấn cũng không được phép khởi động lại lần nữa.
Cũng có nghĩa, nếu như lúc này L1 xác nhận phong ấn thế giới, kết quả cái chết của Diệp Phàm sẽ không bao giờ xảy ra thay đổi nữa.
Lần đầu tiên L1 do dự.
Mà với tư cách là nhân viên quản lý của bộ phận giám sát, cũng là sếp trực tiếp của La, Thu lập tức phát hiện ra sự do dự của cậu.
"Tại sao không xác nhận?" Thu hỏi.
L2 cũng nhìn sang.
L1 nhìn chằm chằm bảng điều khiển xác nhận hồi lâu, mới lên tiếng nói: "Tôi không biết."
L1 không biết tại sao mình lại do dự, càng không biết tại sao mình lại thấy tiếc nuối cho cái chết của Diệp Phàm.
L2 đột nhiên ghé sát cạnh Thu hỏi giọng nói: "Bộ dạng này của cậu ấy, hiểu biết nông cạn thế nào ấy?"
Thu nghĩ ngợi: "Vậy cậu muốn khởi động lại dòng thời gian, giúp Diệp Phàm thay đổi kết cục không?"
Lần đầu tiên L1 không hỏi lại tại sao cậu lại muốn làm như vậy, mà hỏi: "Tại sao tôi lại muốn làm điều này?"
L2 lập tức nhìn sang: "Quả nhiên cậu hiểu được tình cảm rồi!"
L1 nhíu mày.
Thu nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: "Sau khi tuyết cốt truyện của thế giới hoàn thành, thời hạn ba ngày xác nhận, trước khi ba ngày này kết thúc, cậu muốn tìm hiểu nguyên nhân không?"
L1 hỏi: "Tôi phải tìm hiểu thế nào? Khởi động lại tuyến thời gian?"
"Không, tôi sẽ đưa cậu đến một thế giới." Thu nói: "Đây là một tuyến cốt truyện chưa từng khởi động, lúc trước là tôi ấn nút tạm dừng. Tôi không xác định tôi làm như vậy cậu có thể hiểu rõ được tình cảm hay không, nhưng tôi cảm thấy bây giờ là đúng lúc rồi."
L1 không hiểu ý trong câu nói của Thu, L2 cũng nghi hoặc không kém.
Thu nói tiếp: "Nhưng trong thế giới này, L1 cậu không thể dùng cơ thể ảo nữa, càng không thể dùng góc độ Thượng đế để quan sát thế giới này, cậu phải tự mình đi trải nghiệm."
"Trải nghiệm?" L1 nghi hoặc.
Thu nói: "Đúng vậy, trải nghiệm cuộc sống con người, trải nghiệm tình cảm nhân loại, dùng chính cậu tự mình đi trải nghiệm."
"Hơn nữa, cậu cần phải tự mình tiếp xúc mỗi nhân vật trong thế giới này, bao gồm nhân vật phụ và phản diện." Thu nói.
L1 nghe đến đây càng mơ hồ hơn: "Tiếp xúc nhân vật phụ thì tôi có thể hiểu được, tại sao tôi còn phải đi tiếp xúc phản diện? Phản diện không phải người xấu sao?"
Thu lắc đầu, cười nói: "L1, trên đời này không phải ai cũng là đen tối thuần khiết, cũng không phải phản diện nào cũng là người xấu, cậu phải tự mình đi tìm hiểu rõ."
Thu nói xong câu này liền buông lỏng quyền hạn của thế giới A20231007.
"Đi đi, đi đổi lấy cơ thể, tự mình trải nghiệm cuộc sống nhân loại đi." Thu nói.
L1 nghe theo kiến nghị của Thu, đến cửa hàng tích phân đổi một cơ thể.
Cạu không lựa chọn cơ thể người trưởng thành, mà là chọn cơ thể của một đứa trẻ 5 tuổi, khuôn mặt bộ sáng cũng là tùy ý sinh thành, cứ như vậy, cậu tiến vào thế giới A20231007.
Lần đầu tiên dùng thân phận con người để đi, nói chuyện, đều là một loại trải nghiệm toàn toàn mới lạ.
L1 dành một ngày để nghiên cứu những người xung quanh và mình, sau đó quyết định đi gặp các nhân vật chính của thế giới này.
Dù sao trước khi tới Thu có nói với cậu, thế giới này là thế giới được nhiều tuyến cốt truyện dung hợp thành, cũng có nghĩa thế giới này không chỉ có một nhân vật chính.
Trước đó L1 cũng từng giám sát rất nhiều thế giới như vậy, cho nên cậu cảm thấy thế giới này chắc cũng giống những thế giới khác, không có bất cứ khó khăn nào với cậu.
Ngày hôm sau L1 đến tìm Tô Thụy trước.
Tô Thụy lúc này vừa vào giới giải trí, khi L1 tới, Tô Thụy đang một mình ngồi dưới tiểu khu khóc lóc.
L1 đứng ở xa nhìn y, nghĩ đến lời dặn dò Thu nói với cậu, cậu chủ động tiếp cận Tô Thụy.
Nhưng vẫn không đợi cậu đến bên cạnh Tô Thụy, liền nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của Tô Thụy vang lên: "Nhóc thối, mày muốn làm gì?"
L1 hơi sửng sốt, mở miệng nói: "Tôi....."
"Cút xa chút!" Trong mắt Tô Thụy tràn đầy chán ghét, y lau nước mắt trên mặt mình, lạnh giọng nói: "Thẳng nhóc hư hỏng thật phiền phức!"
L1 đóng băng tại chỗ.
Cậu muốn giải thích mình không phải đứa trẻ hư hỏng, cậu là hệ giống giám sát của thế giới này.
Nhưng Tô Thụy căn bản không cho cậu thời gian giải thích, đã xoay người lên lầu.
Nhìn bóng lưng y rời đi, L1 mơ hồ.
Không đúng.
Hệ thống giám sát có thể nhìn thấy kết cục của tất cả mọi người trong thế giới nhỏ, L1 đương nhiên cũng biết kết cục của Tô Thụy.
Kết cuối cùng của Tô Thụy là sinh một đứa nhỏ, y rất thương đứa nhỏ của y.
Cho nên tại sao Tô Thụy không thích trẻ con?
L1 không hiểu, cho nên cậu quyết định ngày hôm sau lại đến gặp Tô Thụy lần nữa.
Vốn dĩ L1 định trực tiếp vào nhà Tô Thụy nhưng cậu nghĩ lại nghĩ đến pháp luật của thế giới này, vẫn quyết định đứng ở cửa nhà Tô Thụy đợi y.
Đợi nửa ngày, Tô Thụy rốt cuộc cũng về nhà, nhìn thấy cậu sắc mặt Tô Thụy liền thay đổi, sau đó tức giận nói: "Rốt cuộc mày là con cái nhà ai? Hay là có người bảo mày đến theo dõi tao?"
L1 giải thích: "Em không theo dõi anh, em biết anh ở đây nên đặc biệt tới tìm anh."
"Mày là ai mà đến tìm tao? Mày mau cút khỏi cửa nhà tao ngay! Bằng không tao sẽ gọi bảo vệ!"
L1 định khai thông cho Tô Thụy, nhưng toàn bộ quá trình Tô Thụy đều cự tuyệt nói chuyện với cậu, thậm chí còn dùng từ "tạp chủng" thô tục mắng cậu.
L1 sửng sốt.
Tại sao lại như vậy?
Tô Thụy tâm tình không tốt sao?
Rất có thể.
Nhưng cũng không thể mắng người.
Huống chi, trong cốt truyện không phải đã viết Tô Thụy là nhân vật chính có tính tình tốt nhất sao?
L1 lại lần nữa cảm thấy không tương thích, nhưng cậu vẫn không định rời đi ngay, cậu muốn ở lại xem thử.
Thân là hệ thống giám sát, L1 đương nhiên biết cách làm thế nào không để người khác phát hiện ra mình, vì thế trong thời gian tiếp theo L1 không xuất hiện trước mặt Tô Thụy nữa, nhưng cậu vẫn luôn ở bên cạnh Tô Thụy.
Vậy nên khi cậu nhìn thấy Tô Thụy vô cớ tức giận với trợ lý, một cốc nước sôi trực tiếp đổ thẳng lên người trợ lý.
Khi nhìn thấy Tô Thụy bất mãn với nghệ sĩ cùng hợp tác, lén lút mua thủy quân đăng tin hắc nghệ sĩ này.
Khi nhìn thấy Tô Thụy lúc đi qua một con mèo hoang đột nhiên đạp vào chân mèo nhỏ.....
Cho đến khi Tô Thụy rời đi, L1 mới hiện thân, cậu ôm mèo nhỏ đang nôn ra máu tươi kia, đưa nó đến bệnh viện thú cưng của thế giới này.
Bác sĩ hỏi cậu là mèo ở đâu, L1 thành thật nói nhặt được.
Bác sĩ hỏi làm sao mà con mèo bị thương.
L1 nói có người đạp vào chân nó.
Bác sĩ nhíu mày, lại hỏi trên người cậu có tiền không.
L1 lắc đầu.
Bác sĩ thở dài, nhưng lại không từ bỏ việc chữa trị cho mèo nhỏ chỉ vì L1 không có tiền.
L1 thấy bác sĩ chụp x-quang phẫu thuật cho mèo nhỏ, cuối cùng mèo nhỏ được đưa vào lồng truyền dịch.
Bác sĩ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, cháu về nhà trước đi, nếu cháu có năng lực nhận nuôi chú mèo này, vậy đợi nửa tháng sau cháu dẫn bố mẹ cháu đến nhận nuôi nó. Đương nhiên, nếu nửa tháng sau cháu không tới, chú sẽ để người khác nhận nuôi."
L1 nghĩ ngợi nói: "Để người khác nhận nuôi đi."
Cậu chỉ là hệ thống tới trải nghiệm tình cảm của con người, cậu không có thời gian chăm sóc mèo nhỏ.
Bác sĩ mỉm cười, vẫy vẫy tay với L1, để cậu về nhà trước.
L1 không có nhà để về, trong thời gian này cậu mỗi ngày đều ở dưới tiểu khu nhà Tô Thụy.
Nhưng trải qua chuyện này, không biết vì sao cậu đột nhiên không muốn tiếp tục cùng Tô Thụy nữa.
L1 nghĩ đến lời Thu nói, Thu nói cũng không phải phản diện nào cũng là người xấu, bảo cậu phải đi tìm hiểu mấy nhân vật phản diện này.
Vậy thì đi xem thử phản diện trước đi.
Nhưng dù sao cũng là phản diện, trong thế giới nhỏ trước đây, phản diện đều là nhân vật nguy hiểm nhất, huống hồ trong thế giới này, còn có chút kỳ quái, mấy phản diện này đều ở cùng nhau, hình như còn là người một nhà?
Cho nên L1 cẩn thận không định tiếp cận quá vội vàng.
Rời khỏi bệnh viện thú cưng, từ không trung rơi xuống trận tuyết lớn.
Một mình cậu bí mật lẻn vào Hoắc trạch, nhờ trời tối trốn vào trong bụi hoa.
Tất cả người nhà họ Hoắc đều ở nhà.
L1 thấy bọn họ cùng nhau vui vẻ xiên thịt, ba Hoắc giúp mẹ Hoắc đeo tạp dề, Hoắc Cảnh đặt máy tính xuống giúp bưng món ăn, Hoắc Trạch lấy các loại vấn đề làm phiền Hoắc Yến.
Mặc dù nhân vật Hoắc Yến khá rắc rối, chuyện trong chiến đội hắn cũng không hiểu biết quá nhiều nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giúp Hoắc Trạch liên hệ bạn bè.
Dựng xong bếp nước, người một nhà ngồi quây quần bên nhau nướng thịt.
Thịt xiên được lửa bao phủ kêu xèo xèo, sau đó lại lắc các loại gia vị, mùi thơm nức mũi.
L1 đột nhiên nuốt nước miếng.
Vô thức làm động tác này xong, cậu rất nhanh ý thức được, có lẽ mình muốn ăn thịt nướng.
Thịt nương có mùi vị gì?
L1 không biết, nhưng từng thấy rất nhiều người ở nhiều thế giới nhỏ nói bọn họ thích ăn thịt nướng.
Có cơ hội mình cũng muốn thử, L1 nghĩ.
Tuyết đêm nay càng rơi càng lớn, chủ đề người nhà Hoắc gia ngồi cùng nhau nói chuyện đều là mấy chủ đề vô nghĩa.
Vừa nói cả nhà bọn họ vừa ha ha cười lớn, L1 lại không hiểu tại sao bọn họ cười vui vẻ như vậy.
Cho đến khi mí mắt cậu càng ngày càng nặng, L1 mới ý thức được, hình như mình ngủ rồi.
Cảm giác này cũng rất kỳ lạ, nhưng từ khi sở hữu cơ thể con người, quả thật rất nhiều trải nghiệm mà trước đây L1 không thể hiểu được.
L1 cảm thấy cảm giác khi ngủ hình như cũng không tệ, dù sao hiện tại cậu cũng không hiểu được mấy chủ đề người nhà Hoắc gia nói, dứt khoát ngủ một giấc là được.
Nói không chừng đợi cậu tỉnh dậy, người nhà Hoắc gia có thể đổi sang chủ đề khác mà L1 có thể nhanh chóng hiểu được.
Chỉ là giấc ngủ này của cậu tựa hồ có chút dài.
Cho đến ngày hôm sau, bên ngoài sắc trời sáng rõ, khi ba Hoắc ra ngoài chăm sóc cho hoa cỏ của mình, phát hiện được một đứa nhỏ bị tuyết bao phủ trong bụi hoa.
Ba Hoắc bị dọa giật mình kêu lên kinh ngạc.
Ý thức của L1 cũng bị kinh động.
Cảm thấy ba Hoắc ôm cậu lên, cái ôm này quá ấm áp, L1 cũng không cảm nhận được sự ác ý, cho nên cậu không vùng vẫy để ba Hoắc ôm cậu vào căn phòng ấm áp.
Lần đầu tiên khi Tô Thụy nhìn thấy mình liền nói chuyện gay gắt với mình, lần thứ hai gặp mặt cũng không mấy dễ chịu.
Cho nên L1 muốn xem thử, đối mặt với bản thân đang "hôn mê", các phản diện này sẽ làm thế nào?!
—————
Dịch đoạn đầu của chương này tự nhiên tui khờ ngang =.= bà tác giả lặp từ làm tôi mù mờ chẳng biết nên dịch kiểu gì
L1 là hệ thống đứng đầu ở chi nhánh giám sát, mỗi thế giới nhỏ mà cậu chịu trách nhiệm đều đi theo hướng kết cục hoàn mỹ, ngoại trừ thế giới số A20231007.
Một cơn gió thổi qua, thổi bay cơn nóng trong đình.
Diệp Lạc Dao cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, vừa ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện ánh nắng gay gắt đã bị mây đen che phủ, từng tầng lớp may đen chồng chất lên nhau, đưa tới một trận mưa lớn.
Bạch Vũ dùng thủ ngữ hỏi: 「 Cậu nhớ ra rồi? 」
Diệp Lạc Dao gật nhẹ đầu: "Ừm, vừa nhớ ra."
Cơn đau trong đầu đã dừng lại, tất cả ký ức đều đã được sắp xếp lại và trở về vị trí ban đầu của chúng.
Bạch Vũ hỏi: 「 Vậy lần này cậu sẽ thành công? 」
Diệp Lạc Dao không nói chuyện, mà chìm vào trong hồi ức kéo dài.
.......
Vậy nên bắt đầu từ khi nào?
Suy nghĩ thật lâu, L1 mới nhớ tới, đây có lẽ là chi tiết bắt đầu kết cục của thế giới S20070501 này ————
Cốt truyện của thế giới S20070501 này được tóm gọn bằng một câu: Nhân sinh may mắn nằm không cũng thắng.
Nhân vật chính của thế giời này tên Trình Phi, nhưng nhân vật mà Lq thích nhất lại không phải hắn, mà là một nhân vật ngoài ý muốn mất mạng ngay giữa cốt chuyện —— Diệp Phàm.
Tất cả hệ thống giám sát đều có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với mỗi thế giới nhỏ mà chúng giám sát, hệ thống giám sát có thể cài đặt lại cốt truyện mất trật tự, cũng có thể sửa chữa cốt truyện đã định sẵn trước.
Sau khi người trước hoàn thành, hệ thống giám sát sẽ đạt được phần thưởng tích phân của hệ thống Chủ Thần, đối với người sau, hệ thống Chủ Thần sẽ căn cứ vào trình độ đổ nát của cốt truyện sau đó tiến hành khấu trừ tích phân của hệ thống giám sát.
Tích phân tương đương với tiền, có thể lưu thông ở không gian hệ thống.
Mà khi tích phân tích luỹ đến một mức độ nhất định, hệ thống giám sát có cơ hội giành được một cơ hội chọn lựa ————
Tiếp tục lấy thân phận hệ thống chịu sự giám sát của Chủ Thần, hoặc là từ bỏ thân phận hệ thống dấn thân vào tiểu thế giới, trở thành con người của thế giới đó.
L1 đã tích đủ tích phân từ rất lâu, cậu cũng không nhớ rốt cuộc có bao nhiêu chữ cố trong chuỗi số tích phân đó.
Cậu có rất nhiều rất nhiều tích phân, nhưng L1 lại từ bỏ lựa chọn trở thành nhân loại.
Hệ thống giám sát Thu của bộ phận giám sát từng hỏi L1, hỏi cậu tại sai không lựa chọn trở thành nhân loại.
L1 đáp nói: "Tôi là hệ thống hàng đầu của bộ phận giám sát, tôi toàn trí toàn năng, tại sao tôi phải bỏ năng lực toàn trí toàn lực của mình, đi làm một con người yếu đuối?"
Thu sửng sốt một lát, một lúc lâu sau cô mới cười nói: "L1, nhân loại không hề yếu đuối, sở dĩ cậu cho rằng bọn họ là sinh vật yếu đuối, đó là vì cậu chưa từng trải qua cuộc giống rực rỡ nhiều màu như bọn họ, chưa từng trải nghiệm loại tình cảm đẹp nhất trên đời, cho nên hiện tại cậu vẫn chưa hiểu được."
Âm tuyến của L1 không hề thay đổi: "Tôi quả thật không hiểu lý do tại sao kẻ mạnh từ bỏ mọi thứ mà mình có được để trở thành một con kiến. Nhưng tôi rất chắc chắn, tôi không muốn trải nghiệm cuộc sống như vậy."
Thu có chút kinh ngạc: "Vậy là thân phận bản thể của cậu từ trước đến nay vẫn chưa từng đến thế giới con người?"
L1 lắc đầu.
Hệ thống không có thực thể, bọn họ chỉ là một chuỗi số liệu, còn là một chuỗi số liệu khổng lồ.
Nhưng hệ thống Chủ Thần trai cho tất cả hệ thống một năng lực, đó là bọn họ có thể sở hữu thực thể.
Chỉ cần đến cửa hàng tích phân, tốn mấy trăm đến mấy ngàn tích phân, bọn họ liền có thể đổi lấy một thực thể ưng ý.
Ví dụ hệ thống L2, hắn cảm thấy loài mèo rất đáng yêu cho nên hắn đến cửa hàng tích phân để đổi lấy một thực thể mèo.
L1 cùng từng thấy, đó là một con mèo béo mập mạp, dưới đuôi còn có hai chiếc chuông rất khoa trương.
Mỗi lần THu nhìn thấy L2 đều hỏi hắn: "Cậu thật sự không định đi làm triệt sản à?"
Mỗi lần L2 đều bị tức đến mức nhe nanh múa vuốt: "Thu! Tôi phải nhấn mạnh với cậu bao nhiêu lần, tôi là hệ thống! Hơn nữa, chuông của tôi đẹp biết bao! Mỗi lần tôi đến thế giới nhỏ đều có rất nhiều nhân loại khen tôi, mấy con mèo khác đặc biệt là mèo cái cũng chủ động tới thể hiện với tôi, mặc dù tính hướng của tôi không phải là mèo!"
Hai người cãi nhau ầm ĩ, rồi L2 liền chạy tới kéo L1: "Cậu nói xem, chiếc chuông này của tôi rất đẹp đó! Tại sao cô ấy cố chấp muốn triệt sản cho tôi như vậy? Cậu phán xét cho tôi đi!"
L1 không khỏi nhìn hai chiếc chuông lớn tròn lớn kia, nghĩ một lát hỏi: "Cậu biết sử dụng cái chuông này không?"
L2 mở to đôi mắt mèo của mình.
Thu cũng sửng sốt: "Cái này có thể hỏi à?"
L2 tức giận nhưng biết L1 không hiểu nên cũng không truy cứu cậu, chỉ nghiến răng nói: "Đương nhiên là không dùng được, tôi đã nhất mạnh rất nhiều lần rồi, tính hướng của tôi không phải mèo! Tôi....."
L1 nói: "Vậy thì tháo xuống đi."
L2 trố mắt: "A?"
Thu đưa tay che miệng.
L1 nói tiếp: "Thứ không dùng được, giữ lại trên người càng thêm phiền, cho nên tôi cảm thấy cậu có thể tháo xuống."
Cuộc trò chuyện này kết thúc với cơn nổi giận lôi đình của L2 cùng với tiếng cười lớn suồng sã của Thu.
L1 luôn không hiểu lý do tại sao L2 không dùng cái chuông của mình, nhưng lại không muốn tháo nó xuống.
Nhưng L1 cũng không định đi tìm hiểu.
Ngày thường của cậu rất đơn giản, giám sát thế giới nhỏ, kết thúc cốt truyện của thế giới nhỏ, niêm phong thế giới nhỏ, sau đó lại rời thế giới nhỏ đến một thế giới nhỏ khác.
Nhưng chuyện này luôn chôn hạt giống nghi ngờ trong trình tự của L1, cho đến khi L1 tiếp quản thế giới S20070501, vào một lần giám sát cốt truyện, cậu vô tình nhìn thấy hai mèo hoang đang chơi đùa trong vườn hoa.
Cũng tại đó, L1 gặp được Diệp Phàm nhỏ tuổi.
Diệp Phàm khi đó chỉ mới học tiểu học, công viên này là con đường duy nhất mà cậu nhóc đi học tan học đi qua mỗi ngày.
Lúc đó L1 đang quan sát hai con mèo hoang đang liếm lông cho nhau ở góc nhìn Thượng đế, chính là vào lúc này, Diệp Phàm cả người đều dơ đeo cặp đi tới.
L1 không hiểu biết nhiều về mèo, nhưng cậu biết, bất cứ sinh vật nào nhìn thấy sinh vật xa lạ đều sẽ theo bản năng tránh né, nhưng hai con mèo này thì không.
Bọn nó không chỉ không rời đi, sau khi nghe thấy âm thanh của Tiểu Diệp Phàm, còn lần lượt đứng dậy chạy tới bên chân Tiểu Diệp Phàm dùng các kiểu tư thế cọ ống quần của cậu nhóc.
Đứa trẻ nhếch nhác ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt đầu của mèo con, xoa xoa cằm của chúng, cuối cùng lấy ra thức ăn cho mèo đã chuẩn bị từ lâu trong cặp cho chúng ăn.
L1 thấy mới lạ, vì vậy trong khoảng thời gian rất lâu sau đó, khi cậu đang giám sát cốt truyện đều sẽ không nhịn được phân tâm nhìn hai con mèo nhỏ này, cũng thường xuyên nhìn thấy Diệp Phàm tới cho chúng ăn.
L1 đột nhiên rất tò mò, cảm giác tay sờ mèo như thế nào?
Tại sao khi Tiểu Diệp Phàm vuốt mèo lại lộ ra biểu cảm vui vẻ, mà mèo nhỏ cõng sẽ hưng phấn mà ngáp ngủ?
Thật ra muốn biết đáp án của hai vấn đề này rất đơn giản, L1 chỉ cần đến cửa hàng tích phân đổi sang một thực thể liền có thể thực hiện được tất cả.
Nhưng L1 không đi.
Đổi lấy một cơ thể chỉ để vuốt mèo, đối với cậu mà nói chính là chuyện bé xé ra to.
Huống hồ, quan trọng hơn là, sau khi đổi cơ thể, trong dòng thời gian của cục Thời Không, cần phải mất 5 năm mới có thể đổi sang cơ thể mới.
L1 cảm thấy một chút hiệu suất cũng không có.
Dù sao cơ thể không thể thay đổi bất cứ khi nào, nhưng cậu với tư cách là số liệu, có thể tuỳ thời biến hóa ra các loại bộ dáng không có thật.
Có thể là động vật nhỏ, cũng có thể là vật thể vô cùng quái lạ, đương nhiên cũng có thể là con người.
Vì vậy vào một buổi chiều giám sát, L1 dùng dữ liệu tùy tiện tạo ra một người ảo, đi tới hoa viên xem Diệp Phàm cho mèo ăn.
Cậu đứng rất xa, mặc dù Diệp Phàm có thể nhìn thấy cậu, nhưng chỉ cần Diệp Phàm không đến gần, cậu nhóc sẽ không phát hiện ra cậu không phải con người.
Ở góc độ này xem Diệp Phàm cho mèo ăn, lại là một loại trải nghiệm mới lạ.
Cho nên mấy ngày tiếp theo, L1 mỗi ngày đều sẽ tới.
Cho đến ngày cuối cùng của tuần thứ năm, Tiểu Diệp Phàm đột nhiên mở miệng nói với cậu: "Em trai nhỏ, em cũng thích mèo sao?"
Vì để tiện xem mèo, cơ thể ảo mà L1 tạo cho mình chính là bộ dáng của trẻ con, trông giống như một đứa trẻ còn nhỏ hơn cả Tiểu Diệp Phàm, nhưng điều này không có nghĩa cậu nhóc có thể gọi mình là em trai, nên L1 không trả lời.
Tiểu Diệp Phàm cũng không tức giận, nở nụ cười với cậu rồi lanh lợi chạy về nhà.
Trong khoảng thời gian rất dài sau đó, L1 có thời gian sẽ luôn tới xem mèo.
Cho đến nửa năm sau, một cơn bão tuyết bất ngờ ập đến, cướp đi sinh mạng của Tiểu Ly Hoa.
Ngày hôm sau, Tiểu Diệp Phàm dùng cặp sách ôm Tiểu Tam Hoa còn lại về nhà.
Nhà Diệp Phàm trải qua một trận tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng vẫn giữ lại con mèo nhỏ này.
Diệp Phàm rất vui mừng.
Về phần Tiểu Ly Hoa đã chết kia, Diệp Phàm đã mai táng nó ở công viên.
Tiểu Tam Hoa có nhà, Diệp Phàm rất vui, Tiểu Tam Hoa cũng rất vui.
L1 không quá vui, bởi vì chuyện này đại biểu sau này cậu không thể sử dụng cơ thể ảo đến ngắm mèo con được nữa.
Nhưng L1 không buồn quá lâu.
Sau đó, khi giám sát cốt truyện, cậu luôn cố ý vô tình đi thăm Diệp Phàm, cùng mèo nhỏ mà cậu nhóc đang nuôi.
Sau khi rời khỏi hoàn cảnh lang thang, mèo nhỏ đã có cuộc sống thoải mái hơn.
Mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ rồi ăn, Tiểu Tam Hoa cũng béo thêm một vòng, sau khi Diệp Phàm về đến nhà sẽ rúc vào chân cậu nhóc bán manh.
Mãi cho đến khi Diệp Phàm học lớp 6, trong một đêm yên tĩnh không hề trước, Tiểu Tam Hoa đột nhiên qua đời vì cơn đau tim.
Diệp Phàm không biết tại sao mèo nhỏ lại qua đời, cậu nhóc chỉ biết ngày hôm sau tỉnh dậy, cơ thể của mèo nhỏ tam thể đã trở nên cứng ngắc.
Chính L1 dùng dữ liệu quét cơ thể của mèo nhỏ, đưa ra kết luận nó chết đột ngột vì cơn đau tim.
L1 cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng chuyện này không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với cậu.
Ngược lại, Tiểu Diệp Phàm cảm thấy trời như sụp đổ, bởi vì cái chết của mèo nhỏ mà khóc cả ngày, ngay cả kỳ thi lên cấp của cậu nhóc cũng đã chịu ảnh hưởng vì chuyện này.
Sau kỳ thi lên lớp, L1 còn nhìn thấy Diệp Phàm trôn mèo nhỏ tam thể ở công viên trước đó.
Nhưng nhiều năm sau đó, Diệp Phàm đều không trở lại công viên này thăm mèo nhỏ một lần.
L1 đối với chuyện này không thể hiểu được, hỏi L2 nếu đã không muốn quay lại thăm chúng, vậy tại sao còn muốn chôn nó.
Tại sao không trực tiếp vứt thi thể đi?
Hình tượng của L2 chỉ là một con mèo cam, nghe thấy câu hỏi này, lông mày của mèo gần như nhíu lại.
Thật lâu sau, hắn mới nói: "Có thể là vì đau lòng?"
"Hửm?" L1 nghi hoặc.
L2 nói: "Sinh mệnh mất đi có nghĩa là biến mất mãi mãi, đứa bé mà cậu nói có khả năng cảm thấy quá đau lòng nên mới không muốn gặp lại chúng."
Nói xong L2 lại hỏi: "Đúng rồi, cậu ấy đang nuôi mèo không?"
L1 nói: "Không nuôi nữa."
Sau khi Tiểu Tam Hoa qua đời, Diệp Phàm cũng không nuôi mèo nữa.
Diệp Phàm thỉnh thoảng vẫn cho mèo hoang ăn, nhưng sau đó cậu nhóc không bao giờ đưa những mèo hoang khác về nhà nữa.
Từ ngày đó, L1 rất ít đến thăm Diệp Phàm, nhưng dù sao cậu cũng là hệ thống giám sát của thế giới, thỉnh thoảng cậu vẫn sẽ nhìn thấy tin tức của Diệp Phàm.
Ví dụ như, lần nào Diệp Phàm cũng đứng đầu danh sách các kỳ thi.
Ví dụ như, Diệp Phàm thi được vào trường trung học trọng điểm trong thành phố của bọn họ.
Lại ví dụ, một ngày trước khi Diệp Phàm thi đại học, cậu nhóc bất ngờ qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Vốn dĩ Trạng Nguyên tỉnh có lẽ sẽ thuộc về cậu nhóc, cuối cùng lại rơi trên đầu nhân vật chính Trình Phi của thế giới nhỏ.
Đó là lần đầu tiên L1 cảm thấy sự việc phát triển rất không hài hòa.
Vì vậy cậu cố ý đi hỏi Thu: "Tại sao Diệp Phàm nhất định phải chết?"
Hình tượng của Thu là con người, cô ấy là một người phụ nữ trưởng thành tri thức, đường nét khuôn mặt không tính là quá xinh đẹp, nhưng tổng thể mà nói rất thanh tú.
Nghe vấn đề của L1 xong, cô khẽ cau mày, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "L1, cậu thích đứa nhỏ này à?"
L1 không chút do dự lắc đầu.
Cậu là hệ thống giám sát, chỉ là bình thường quan sát cốt truyện có chút nhàm chán nên mới đi quan sát Diệp Phàm, có thể là vì số lần nhìn có chút nhiều cho nên cậu mới có ấn tượng sâu đậm với Diệp Phàm, cảm giác hơi nuối tiếc về cái chết của cậu nhóc.
Nhìn thấy câu trả lời của L1, Thu thở phào, nói một câu mà khi đó L1 không hiểu lắm: "Cậu không thích cậu ấy thì tốt, vậy tôi không cần nói dối nữa."
Thu nói: "Cái chết của Diệp Phàm thật ra đã được định sẵn, chỉ cần cậu ấy chết, Trình Phi mới có thể trở thành Trạng Nguyên tỉnh nhờ vận may, cốt truyện mới hợp lý hoàn chỉnh."
L1 nghe xong rất nghi hoặc: "Chỉ để đảm bảo tính hợp lý của cốt truyện?"
Thu nói: "Đúng."
"Nhưng Diệp Phàm không phải người xấu." L1 nói.
Chân mày nhíu chặt của Thu đột nhiên thả lỏng, lâu sau cô mới cười nói: "Tôi biết, nhưng thiết lập của thế giới này chính là như vậy. Bởi vì Diệp Phàm không phải nhân vật chính, vì có thể để nhân vật chính thuận theo lý thuyết mà trở thành Trạng Nguyên tỉnh, cậu ấy chỉ có thể chết ở đoạn này."
"Nhưng như vậy không hợp lý....." L1 mở miệng, cậu muốn giải thích mấy câu cho Diệp Phàm, muốn nói các loại lợi ích của Diệp Phàm, nhưng rất nhanh cậu liền ý thức được một vấn đề ————
Tại sao mình lại phải xoắn xuýt về cái chết của Diệp Phàm?
Đồng tử màu đen xinh đẹp của Thu lặng lẽ nhìn chằm chằm L1, cô hỏi: "Cậu không muốn Diệp Phàm chết?"
L1 nói: "Cậu ấy không phải phản diện, trong thế giới nhỏ, chỉ có phản diện mới đáng chết, đây là điều trái với thực tế khách quan."
Thu đột nhiên cười một tiếng.
L1 không hiểu.
Thu nói: "Tôi rất vui, không ngờ tới hệ thống L1 mặt lạnh vô tình của chúng ta vậy mà cũng biết tức giận vì cái chết của nhân vật phụ! Tôi phải mau chóng nói chuyện này cho L2....."
L1 giải thích: "Tôi không tức giận, còn nữa, xin đừng dùng từ mặt lạnh vô tình này để hình dung tôi."
Thu đang hào hứng chia sẻ chuyện này với L2, hoàn toàn không để ý lời giải thích của L1.
Sau khi nói tin tức này cho L2 xong, Thu mới cười nhìn về phía L1: "Cho nên cậu muốn cứu cậu ấy?"
L1 nhíu mày: "Tại sao tôi phải cứu cậu ấy?"
Vẻ hưng phấn trong mắt Thu dần biến mất, cô kinh ngạc: "Vậy cậu vẫn chưa hiểu à!"
L2 lúc này cũng hưng phấn chạy tới: "Hệ thống đứng đầu mặt lạnh vô tình của chúng ta rốt cuộc cũng hiểu biết tình cảm rồi à?!"
L1 bình tĩnh nói: "Xin đừng dùng từ mặt lạnh vô tình để hình dung tôi, tôi rất có lễ phép."
L2: "......"
Thu không nhịn được bật cười.
Mèo béo L2 thờ dài: "Được rồi, xem ra cậu vẫn chưa hiểu."
Thu nói: "Xem ra là như vậy, cho nên L1, cậu có hứng thú đi tìm hiểu tình cảm không?"
Thời gian trôi qua ở Cục Thời Không khác với thế giới nhỏ, trong thời gian ngắn ngủi bọn họ trò chuyện, câu chuyện của S20070501 đã đi đến hồi kết.
Mặc dù L1 vẫn luôn nói chuyện cùng Thu, nhưng cậu vốn dĩ là hệ thống, cậu có thể đồng thời làm rất nhiều chuyện.
Nhìn thế giới nhỏ đang đi đến hồi kết hoàn mỹ, L1 bấm xác nhận kết thúc trên bảng điều khiển hệ thống.
Một nhắc nhở mới xuất hiện trên bảng điều khiển ———
「 Kết cục của thế giới nhỏ S20070501 đã hoàn thành, xin hệ thống giám sát xác nhận, sau khi xác nhận xong lập tức phong ấn thế giới. 」
Việc phong ấn thế giới có nghĩa là dòng thời gian của thế giới này sẽ không bị khởi động lần nữa, thời gian của thế giới sẽ tiếp tục vận chuyển dựa theo quy luật của thế giới, cho đến khi tuyến cốt truyện tiếp theo cần được giám sát đưa ra, mới có thể khởi động lại thế giới này.
Nhưng cho dù thế giới được khởi động lại thì tuyến cốt truyện bị phong ấn cũng không được phép khởi động lại lần nữa.
Cũng có nghĩa, nếu như lúc này L1 xác nhận phong ấn thế giới, kết quả cái chết của Diệp Phàm sẽ không bao giờ xảy ra thay đổi nữa.
Lần đầu tiên L1 do dự.
Mà với tư cách là nhân viên quản lý của bộ phận giám sát, cũng là sếp trực tiếp của La, Thu lập tức phát hiện ra sự do dự của cậu.
"Tại sao không xác nhận?" Thu hỏi.
L2 cũng nhìn sang.
L1 nhìn chằm chằm bảng điều khiển xác nhận hồi lâu, mới lên tiếng nói: "Tôi không biết."
L1 không biết tại sao mình lại do dự, càng không biết tại sao mình lại thấy tiếc nuối cho cái chết của Diệp Phàm.
L2 đột nhiên ghé sát cạnh Thu hỏi giọng nói: "Bộ dạng này của cậu ấy, hiểu biết nông cạn thế nào ấy?"
Thu nghĩ ngợi: "Vậy cậu muốn khởi động lại dòng thời gian, giúp Diệp Phàm thay đổi kết cục không?"
Lần đầu tiên L1 không hỏi lại tại sao cậu lại muốn làm như vậy, mà hỏi: "Tại sao tôi lại muốn làm điều này?"
L2 lập tức nhìn sang: "Quả nhiên cậu hiểu được tình cảm rồi!"
L1 nhíu mày.
Thu nghĩ một lúc, đột nhiên mở miệng nói: "Sau khi tuyết cốt truyện của thế giới hoàn thành, thời hạn ba ngày xác nhận, trước khi ba ngày này kết thúc, cậu muốn tìm hiểu nguyên nhân không?"
L1 hỏi: "Tôi phải tìm hiểu thế nào? Khởi động lại tuyến thời gian?"
"Không, tôi sẽ đưa cậu đến một thế giới." Thu nói: "Đây là một tuyến cốt truyện chưa từng khởi động, lúc trước là tôi ấn nút tạm dừng. Tôi không xác định tôi làm như vậy cậu có thể hiểu rõ được tình cảm hay không, nhưng tôi cảm thấy bây giờ là đúng lúc rồi."
L1 không hiểu ý trong câu nói của Thu, L2 cũng nghi hoặc không kém.
Thu nói tiếp: "Nhưng trong thế giới này, L1 cậu không thể dùng cơ thể ảo nữa, càng không thể dùng góc độ Thượng đế để quan sát thế giới này, cậu phải tự mình đi trải nghiệm."
"Trải nghiệm?" L1 nghi hoặc.
Thu nói: "Đúng vậy, trải nghiệm cuộc sống con người, trải nghiệm tình cảm nhân loại, dùng chính cậu tự mình đi trải nghiệm."
"Hơn nữa, cậu cần phải tự mình tiếp xúc mỗi nhân vật trong thế giới này, bao gồm nhân vật phụ và phản diện." Thu nói.
L1 nghe đến đây càng mơ hồ hơn: "Tiếp xúc nhân vật phụ thì tôi có thể hiểu được, tại sao tôi còn phải đi tiếp xúc phản diện? Phản diện không phải người xấu sao?"
Thu lắc đầu, cười nói: "L1, trên đời này không phải ai cũng là đen tối thuần khiết, cũng không phải phản diện nào cũng là người xấu, cậu phải tự mình đi tìm hiểu rõ."
Thu nói xong câu này liền buông lỏng quyền hạn của thế giới A20231007.
"Đi đi, đi đổi lấy cơ thể, tự mình trải nghiệm cuộc sống nhân loại đi." Thu nói.
L1 nghe theo kiến nghị của Thu, đến cửa hàng tích phân đổi một cơ thể.
Cạu không lựa chọn cơ thể người trưởng thành, mà là chọn cơ thể của một đứa trẻ 5 tuổi, khuôn mặt bộ sáng cũng là tùy ý sinh thành, cứ như vậy, cậu tiến vào thế giới A20231007.
Lần đầu tiên dùng thân phận con người để đi, nói chuyện, đều là một loại trải nghiệm toàn toàn mới lạ.
L1 dành một ngày để nghiên cứu những người xung quanh và mình, sau đó quyết định đi gặp các nhân vật chính của thế giới này.
Dù sao trước khi tới Thu có nói với cậu, thế giới này là thế giới được nhiều tuyến cốt truyện dung hợp thành, cũng có nghĩa thế giới này không chỉ có một nhân vật chính.
Trước đó L1 cũng từng giám sát rất nhiều thế giới như vậy, cho nên cậu cảm thấy thế giới này chắc cũng giống những thế giới khác, không có bất cứ khó khăn nào với cậu.
Ngày hôm sau L1 đến tìm Tô Thụy trước.
Tô Thụy lúc này vừa vào giới giải trí, khi L1 tới, Tô Thụy đang một mình ngồi dưới tiểu khu khóc lóc.
L1 đứng ở xa nhìn y, nghĩ đến lời dặn dò Thu nói với cậu, cậu chủ động tiếp cận Tô Thụy.
Nhưng vẫn không đợi cậu đến bên cạnh Tô Thụy, liền nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của Tô Thụy vang lên: "Nhóc thối, mày muốn làm gì?"
L1 hơi sửng sốt, mở miệng nói: "Tôi....."
"Cút xa chút!" Trong mắt Tô Thụy tràn đầy chán ghét, y lau nước mắt trên mặt mình, lạnh giọng nói: "Thẳng nhóc hư hỏng thật phiền phức!"
L1 đóng băng tại chỗ.
Cậu muốn giải thích mình không phải đứa trẻ hư hỏng, cậu là hệ giống giám sát của thế giới này.
Nhưng Tô Thụy căn bản không cho cậu thời gian giải thích, đã xoay người lên lầu.
Nhìn bóng lưng y rời đi, L1 mơ hồ.
Không đúng.
Hệ thống giám sát có thể nhìn thấy kết cục của tất cả mọi người trong thế giới nhỏ, L1 đương nhiên cũng biết kết cục của Tô Thụy.
Kết cuối cùng của Tô Thụy là sinh một đứa nhỏ, y rất thương đứa nhỏ của y.
Cho nên tại sao Tô Thụy không thích trẻ con?
L1 không hiểu, cho nên cậu quyết định ngày hôm sau lại đến gặp Tô Thụy lần nữa.
Vốn dĩ L1 định trực tiếp vào nhà Tô Thụy nhưng cậu nghĩ lại nghĩ đến pháp luật của thế giới này, vẫn quyết định đứng ở cửa nhà Tô Thụy đợi y.
Đợi nửa ngày, Tô Thụy rốt cuộc cũng về nhà, nhìn thấy cậu sắc mặt Tô Thụy liền thay đổi, sau đó tức giận nói: "Rốt cuộc mày là con cái nhà ai? Hay là có người bảo mày đến theo dõi tao?"
L1 giải thích: "Em không theo dõi anh, em biết anh ở đây nên đặc biệt tới tìm anh."
"Mày là ai mà đến tìm tao? Mày mau cút khỏi cửa nhà tao ngay! Bằng không tao sẽ gọi bảo vệ!"
L1 định khai thông cho Tô Thụy, nhưng toàn bộ quá trình Tô Thụy đều cự tuyệt nói chuyện với cậu, thậm chí còn dùng từ "tạp chủng" thô tục mắng cậu.
L1 sửng sốt.
Tại sao lại như vậy?
Tô Thụy tâm tình không tốt sao?
Rất có thể.
Nhưng cũng không thể mắng người.
Huống chi, trong cốt truyện không phải đã viết Tô Thụy là nhân vật chính có tính tình tốt nhất sao?
L1 lại lần nữa cảm thấy không tương thích, nhưng cậu vẫn không định rời đi ngay, cậu muốn ở lại xem thử.
Thân là hệ thống giám sát, L1 đương nhiên biết cách làm thế nào không để người khác phát hiện ra mình, vì thế trong thời gian tiếp theo L1 không xuất hiện trước mặt Tô Thụy nữa, nhưng cậu vẫn luôn ở bên cạnh Tô Thụy.
Vậy nên khi cậu nhìn thấy Tô Thụy vô cớ tức giận với trợ lý, một cốc nước sôi trực tiếp đổ thẳng lên người trợ lý.
Khi nhìn thấy Tô Thụy bất mãn với nghệ sĩ cùng hợp tác, lén lút mua thủy quân đăng tin hắc nghệ sĩ này.
Khi nhìn thấy Tô Thụy lúc đi qua một con mèo hoang đột nhiên đạp vào chân mèo nhỏ.....
Cho đến khi Tô Thụy rời đi, L1 mới hiện thân, cậu ôm mèo nhỏ đang nôn ra máu tươi kia, đưa nó đến bệnh viện thú cưng của thế giới này.
Bác sĩ hỏi cậu là mèo ở đâu, L1 thành thật nói nhặt được.
Bác sĩ hỏi làm sao mà con mèo bị thương.
L1 nói có người đạp vào chân nó.
Bác sĩ nhíu mày, lại hỏi trên người cậu có tiền không.
L1 lắc đầu.
Bác sĩ thở dài, nhưng lại không từ bỏ việc chữa trị cho mèo nhỏ chỉ vì L1 không có tiền.
L1 thấy bác sĩ chụp x-quang phẫu thuật cho mèo nhỏ, cuối cùng mèo nhỏ được đưa vào lồng truyền dịch.
Bác sĩ nói: "Thời gian không còn sớm nữa, cháu về nhà trước đi, nếu cháu có năng lực nhận nuôi chú mèo này, vậy đợi nửa tháng sau cháu dẫn bố mẹ cháu đến nhận nuôi nó. Đương nhiên, nếu nửa tháng sau cháu không tới, chú sẽ để người khác nhận nuôi."
L1 nghĩ ngợi nói: "Để người khác nhận nuôi đi."
Cậu chỉ là hệ thống tới trải nghiệm tình cảm của con người, cậu không có thời gian chăm sóc mèo nhỏ.
Bác sĩ mỉm cười, vẫy vẫy tay với L1, để cậu về nhà trước.
L1 không có nhà để về, trong thời gian này cậu mỗi ngày đều ở dưới tiểu khu nhà Tô Thụy.
Nhưng trải qua chuyện này, không biết vì sao cậu đột nhiên không muốn tiếp tục cùng Tô Thụy nữa.
L1 nghĩ đến lời Thu nói, Thu nói cũng không phải phản diện nào cũng là người xấu, bảo cậu phải đi tìm hiểu mấy nhân vật phản diện này.
Vậy thì đi xem thử phản diện trước đi.
Nhưng dù sao cũng là phản diện, trong thế giới nhỏ trước đây, phản diện đều là nhân vật nguy hiểm nhất, huống hồ trong thế giới này, còn có chút kỳ quái, mấy phản diện này đều ở cùng nhau, hình như còn là người một nhà?
Cho nên L1 cẩn thận không định tiếp cận quá vội vàng.
Rời khỏi bệnh viện thú cưng, từ không trung rơi xuống trận tuyết lớn.
Một mình cậu bí mật lẻn vào Hoắc trạch, nhờ trời tối trốn vào trong bụi hoa.
Tất cả người nhà họ Hoắc đều ở nhà.
L1 thấy bọn họ cùng nhau vui vẻ xiên thịt, ba Hoắc giúp mẹ Hoắc đeo tạp dề, Hoắc Cảnh đặt máy tính xuống giúp bưng món ăn, Hoắc Trạch lấy các loại vấn đề làm phiền Hoắc Yến.
Mặc dù nhân vật Hoắc Yến khá rắc rối, chuyện trong chiến đội hắn cũng không hiểu biết quá nhiều nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giúp Hoắc Trạch liên hệ bạn bè.
Dựng xong bếp nước, người một nhà ngồi quây quần bên nhau nướng thịt.
Thịt xiên được lửa bao phủ kêu xèo xèo, sau đó lại lắc các loại gia vị, mùi thơm nức mũi.
L1 đột nhiên nuốt nước miếng.
Vô thức làm động tác này xong, cậu rất nhanh ý thức được, có lẽ mình muốn ăn thịt nướng.
Thịt nương có mùi vị gì?
L1 không biết, nhưng từng thấy rất nhiều người ở nhiều thế giới nhỏ nói bọn họ thích ăn thịt nướng.
Có cơ hội mình cũng muốn thử, L1 nghĩ.
Tuyết đêm nay càng rơi càng lớn, chủ đề người nhà Hoắc gia ngồi cùng nhau nói chuyện đều là mấy chủ đề vô nghĩa.
Vừa nói cả nhà bọn họ vừa ha ha cười lớn, L1 lại không hiểu tại sao bọn họ cười vui vẻ như vậy.
Cho đến khi mí mắt cậu càng ngày càng nặng, L1 mới ý thức được, hình như mình ngủ rồi.
Cảm giác này cũng rất kỳ lạ, nhưng từ khi sở hữu cơ thể con người, quả thật rất nhiều trải nghiệm mà trước đây L1 không thể hiểu được.
L1 cảm thấy cảm giác khi ngủ hình như cũng không tệ, dù sao hiện tại cậu cũng không hiểu được mấy chủ đề người nhà Hoắc gia nói, dứt khoát ngủ một giấc là được.
Nói không chừng đợi cậu tỉnh dậy, người nhà Hoắc gia có thể đổi sang chủ đề khác mà L1 có thể nhanh chóng hiểu được.
Chỉ là giấc ngủ này của cậu tựa hồ có chút dài.
Cho đến ngày hôm sau, bên ngoài sắc trời sáng rõ, khi ba Hoắc ra ngoài chăm sóc cho hoa cỏ của mình, phát hiện được một đứa nhỏ bị tuyết bao phủ trong bụi hoa.
Ba Hoắc bị dọa giật mình kêu lên kinh ngạc.
Ý thức của L1 cũng bị kinh động.
Cảm thấy ba Hoắc ôm cậu lên, cái ôm này quá ấm áp, L1 cũng không cảm nhận được sự ác ý, cho nên cậu không vùng vẫy để ba Hoắc ôm cậu vào căn phòng ấm áp.
Lần đầu tiên khi Tô Thụy nhìn thấy mình liền nói chuyện gay gắt với mình, lần thứ hai gặp mặt cũng không mấy dễ chịu.
Cho nên L1 muốn xem thử, đối mặt với bản thân đang "hôn mê", các phản diện này sẽ làm thế nào?!
—————
Dịch đoạn đầu của chương này tự nhiên tui khờ ngang =.= bà tác giả lặp từ làm tôi mù mờ chẳng biết nên dịch kiểu gì
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương