Sau Khi Bị Ác Quỷ Nhắm Tới

Chương 25



Hôm đó ánh sáng rất đẹp, ngoài trời tuy lạnh khô nhưng không ẩm, Trạch Hòa Sắc ở trong căn hộ đã thay sang áo len.

Chiếc áo có hình tuần lộc ở mặt trước, mang chút không khí Giáng sinh — mà thực ra thì cũng sắp hết tháng mười hai rồi.

Vẽ tranh mệt quá, cậu cuộn tròn trong ghế lướt điện thoại. Một nền tảng mạng xã hội cậu hay dùng đột nhiên đề xuất bài giảng dạy ngôn ngữ ký hiệu, Trạch Hòa Sắc lập tức tắt đi, nhấn không quan tâm.

Một người câm không học ngôn ngữ kí hiệu, vì tận sâu trong tiềm thức biết mình sẽ có ngày có thể nói trở lại. Chỉ là ngôn ngữ kí hieuẹ còn chưa học, cậu đã phát hiện một khoản chi tiêu bất thường trong bản sao kê gần đây.

Khóa học luyện phát âm tiếng phổ thông. Tổng cộng ba mươi buổi, bắt đầu từ những câu cơ bản nhất trong sinh hoạt hàng ngày rồi dần dần tiến tới những biểu đạt phức tạp hơn, khẩu hiệu quảng cáo là "Cam kết bạn sẽ làm chủ ngôn ngữ thứ hai trong một tháng, tạm biệt sự lúng túng vì giọng địa phương", so với sách luyện thi phổ thông thì thực dụng hơn, chỉ có điều đối tượng hướng đến quá hiếm.

Trạch Hòa Sắc nhìn chằm chằm vào màn hình mà chết lặng. Cậu chắc chắn mình chưa từng đặt mua cái trò lừa tiền này, cũng không bị mộng du.

Diêm Bồi Chu nhận thấy sắc mặt kỳ quặc của cậu, lượn qua nhìn một cái rồi thản nhiên bảo: "À cái đó hả?"

"Lúc xem mấy ứng dụng mua sắm lỡ tay bấm phải, lại nhấn nhầm cả thanh toán luôn. Coi như quà em tặng tôi đi."

Diêm Bồi Chu vẫn mặt dày như mọi khi: "Sếp Trạch thật tốt bụng, tôi biết mà."

"Nhưng... đó là tiền của tôi mà — !"

Không đắt lắm. Sáu đồng, vừa đủ nạp lần đầu trong một trò chơi otaku. Chỉ cần mở một mục ký họa vặt bán vẽ đồ ăn là Trạch Hòa Sắc kiếm lại được trong mười phút.

Cậu suy sụp là vì cái mục đích tiêu xài đó. Nếu Diêm Bồi Chu chỉ đơn thuần động vào tiền cậu thì thôi, đằng này lại lấy đi mua khóa học online toàn lừa gạt, mà học phát âm lại chạm đến nỗi nhục sâu kín cậu chẳng bao giờ muốn đụng đến.

Đây là chuyện thuộc về nguyên tắc, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng xóa sổ khoản nợ này.

Trạch Hòa Sắc đối đầu với hắn. Sớm muộn gì cậu cũng bắt hắn trả lại.

Diêm Bồi Chu không bị dao động, còn vừa đánh trống lảng vừa biện minh: "Chẳng qua là tôi rất muốn nghe em gọi tên tôi thôi. Cũng không phải đột nhiên, mà là... từ lâu rồi."

Cái tên "Diêm Bồi Chu" — như mọi lần, cậu chỉ lặp lại trong lòng. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần... như đang đếm cừu lúc mất ngủ. Rồi lại quay ra nhìn hắn: "—— Anh nghe đủ chưa?"

"Không phải như thế. Là giọng thật của em cơ."

Diêm Bồi Chu muốn làm mẫu, ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng: "Diêm Bồi Chu. Diêm—— Bồi Chu. Em đọc theo tôi, nhớ cảm giác rung giọng ở cổ họng nhé."

Hắn kéo tay cậu chạm lên yết hầu mình, muốn cậu bắt chước phát ra âm thanh dù chỉ là chút xíu.

Thực ra Trạch Hòa Sắc cũng đã cố gắng. Đầu lưỡi chạm vòm miệng trên, cổ họng như ống bễ cố vận hành. Diêm Bồi Chu nhìn cậu bằng ánh mắt khích lệ, cậu không tránh được, nên đành phải miễn cưỡng phản hồi.

"Diêm——"

Nhưng mặc cậu nỗ lực đến đâu, cũng chỉ bật ra được luồng khí yếu ớt. Cậu chỉ làm được đến đó, không thể tiến thêm bước nữa.

Diêm Bồi Chu biết đó là giới hạn của cậu, liền dứt khoát buông tha.

Trạch Hòa Sắc chế giễu con quỷ, nhiều hơn là tự chế giễu: "......Anh đừng mơ nữa. Nếu việc tôi gọi được tên anh có nghĩa là ký kết một loại khế ước nào đó..."

Cậu nói thêm: "Tôi không phải người câm từ nhỏ, học cách phát âm chẳng ích gì với tôi cả.

——Chẳng ích gì hết."

Nói xong còn trừng mắt với hắn, cố làm câu nói của mình thêm phần thuyết phục.

Diêm Bồi Chu không để bụng.

"Cứ chờ xem." Hắn đánh cược với cậu, "Em nhất định có thể nói lại được. Nhưng phải theo tôi luyện, bỏ một ngày là hiệu quả lại kém ngay."

Trạch Hòa Sắc tỏ rõ không muốn dây dưa thêm với hắn.

Diêm Bồi Chu cuối cùng không gây họa, mà lại tìm ra cái cớ mới để bám lấy cậu.

Lần này là học nấu ăn. Vì hắn đột nhiên phát hiện mình cứ ăn chực mãi cũng không ổn, chí ít phải giúp đỡ chút việc.

Trạch Hòa Sắc vô cùng nghi ngờ độ chân thành của lý do này.

Giờ bị hắn chặn trong bếp hỏi tới hỏi lui, còn phải canh lửa, làm hai việc cùng lúc khiến đầu cậu muốn nổ tung, hơi hối hận vì đã đồng ý.

Cảm giác sắp làm nổ tung cả căn bếp — dù cậu cũng chẳng có chút thiên phú nấu ăn nào cả.

Cậu lơ đễnh như thói quen, dầu đã nóng mà vẫn thả rau còn đọng nước vào chảo. Kết quả ai cũng biết: dầu bắn tung tóe, mặt bếp vang lách tách.

"......Ha." Dầu nóng bỏng bắn vào cổ tay, đau nhói lên, Trạch Hòa Sắc vô thức hít mạnh một hơi.

Hành động đó là phản xạ có điều kiện, không nghiêm trọng, chỉ là từ nhỏ đã không bỏ được thói quen đó.

Diêm Bồi Chu kéo tay cậu ra xả nước lạnh. Dòng nước mát lạnh chảy qua, ánh mắt con quỷ bỗng trở nên khác thường.

Trạch Hòa Sắc không biết hắn có đang cười nhạo mình không, nhưng bỗng dưng cảm nhận được sự hưng phấn trong mắt Diêm Bồi Chu.

Hoặc phải nói là... ngạc nhiên mừng rỡ, ánh mắt hắn dừng lại ở cổ họng cậu, giây tiếp theo đã chạm tay lên, phủ lên phần da hai bên cổ: "Trạch Hòa Sắc, em nghe thấy không?"

Nơi bị chạm vào ngứa ngáy, Trạch Hòa Sắc lập tức hất tay hắn ra: "——Đừng có sờ nữa! Anh không có cổ họng chắc?!"

Vừa thoát khỏi móng vuốt hắn, cậu lại bị hắn giữ lấy tay, ép vào tường đối diện bếp ga.

Bếp ít dùng, gạch ốp sạch sẽ. Bị ép sát vào cũng đỡ khó chịu hơn.

Chảo đã nguội, mùi thơm dầu vương trong không khí. Bên tai ngưa ngứa, Diêm Bồi Chu nhìn cậu chăm chú.

Trạch Hòa Sắc không dám đối diện hắn. Cậu có linh cảm, nếu nhìn thẳng vào mắt Diêm Bồi Chu, con quỷ này chắc chắn sẽ nhào lên hôn cậu luôn.

Vì thế cậu chỉ nhắm mắt lại, giả vờ không biết: "......Nghe thấy gì cơ?"

Diêm Bồi Chu đang nói tới phản xạ vô thức ban nãy của cậu.

Trạch Hòa Sắc hiểu rõ, âm thanh vừa rồi không giống thường ngày. Cổ họng cậu đã rung lên — dù chỉ là trong chớp mắt.

Chảo vẫn còn đó, rau bên trong đang ở trạng thái chín nửa sống nửa. Lúc nãy vội quá nên Diêm Bồi Chu tắt lửa, giờ nếu xào lại e là cũng chẳng ngon được nữa.

"Em có đói không?" Diêm Bồi Chu đột nhiên hỏi.

Trạch Hòa Sắc lắc đầu: "Làm gì có. Không phải chính anh nói phải nấu sớm để tôi còn thời gian dạy anh à?"

Con quỷ này quên lời mình nhanh lắm, mà lại nhớ lời người khác rất rõ.

Diêm Bồi Chu yên tâm, kéo tay cậu định ra ngoài: "Chúng ta xuống dưới lầu."

Khẩu trang, khẩu trang——!

Trạch Hòa Sắc mở to mắt nhìn mình bị kéo đi ngang qua tủ để giày gần cửa.

Cậu còn chưa kịp rút cái khẩu trang nào ra, Diêm Bồi Chu đã bịt miệng cậu bằng một câu: "Ra gần thôi mà, chưa đến trăm mét."

Trạch Hòa Sắc thấy vô lý: "Xuống đó làm gì?"

"Đi xem mèo con kêu như nào." Diêm Bồi Chu dụ dỗ, "Cách phát âm đều có điểm chung, em nhìn nhiều, học nhiều, biết đâu lại có tiến triển."

......Câu này có phải người nói ra được không vậy.

Thôi đúng rồi, Diêm Bồi Chu vốn không phải người.

Trạch Hòa Sắc bất đắc dĩ theo hắn xuống tầng.

Muốn hắn từ bỏ chắc chỉ có một cách, cậu bước trên bậc thang, ép mình thử lên tiếng, từng chút từng chút.

Phá vỡ gông xiềng, tìm lại giọng nói, đối với người khác nghe có vẻ không to tát, nhưng với cậu là chuyện vô cùng khó khăn.

Cậu đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng phát ra âm thanh còn lạ lẫm nhưng liền mạch hơn trước: "......Diêm Bồi Chu."

Chữ "Chu" phát âm sai hoàn toàn, cậu nghe còn thấy ngượng. Giọng như học sinh tiểu học, bảo cậu nói lần nữa thì chắc chắn không chịu, trừ phi Diêm Bồi Chu dám hứa không cười.

"Khá lắm." Diêm Bồi Chu quay đầu lại, trong mắt toàn là vui mừng, bước chân cũng khựng lại, "Cuối cùng cũng nói được rồi."

Trạch Hòa Sắc không muốn để ý hắn.

Hắn vừa dừng lại thì họ cũng ra đến cửa. Cánh cửa chống trộm vừa mở ra đã lập tức bị hút trở lại, đập vào khung "đoàng" một tiếng.

Diêm Bồi Chu nhanh tay bịt tai cậu lại.

Trời gần tối, hai người đứng trong ánh nắng còn sót lại. Gió thổi qua, không khí tràn đầy sức sống, tất cả với Trạch Hòa Sắc đều mới mẻ. Cậu nhìn cánh tay sáng rực dưới ánh nắng, như thể chưa từng cảm nhận bản thân đang sống.

Diêm Bồi Chu dắt cậu ra góc sân, tìm chỗ trống để ngồi. Con quỷ chỉ khẽ bĩu môi, con mèo cậu cần thấy liền bị hắn gọi ra.

Là một con mèo ta bị cụt đuôi, màu vàng cam, còn nhỏ, vừa đến đã "meo" lên một tiếng.

Cậu giật tay áo Diêm Bồi Chu: "Tôi nghe thấy rồi."

"——Tôi nghe thấy rồi, Diêm Bồi Chu."

"Tôi cũng nghe." Diêm Bồi Chu ngồi cạnh, vớ lấy nhánh cây khô buộc vào cỏ đẻ làm đồ chơi mèo. Được một lúc lại chẳng trêu mèo nữa, mà quay ra trêu cậu: "Em cũng thử kêu một tiếng xem?"

"Tôi gãi cằm em, em meo thử nhé?"

Trạch Hòa Sắc mất mấy giây mới hiểu hắn nói gì.

Cậu vùi mặt vào đầu gối, nhắm mắt nhổ cỏ: "Ghét anh.......Mất mặt chết đi được."

Giữa không trung vang lên tiếng Diêm Bồi Chu cười, lẫn trong hương cơm nhà người ta. Trạch Hòa Sắc hít hít mũi, nhận ra là mùi cá kho. Mùi mặn, da cá hơi cháy, loại đó cậu có thể ăn hết hai đĩa một mình.

Giọng con quỷ rất dịu dàng, sát bên tai: "Làm gì có ai khác nghe. Em chỉ kêu cho mình tôi nghe thôi mà."

Diêm Bồi Chu thật đáng ghét. Đáng ghét một cách chân thật. Là quỷ, mà chỉ mê hoặc mỗi trái tim của cậu. Rõ ràng cậu đã cố gắng đến vậy mà hắn vẫn còn đùa cợt.

Biết rõ là cái bẫy, Trạch Hòa Sắc vẫn đâm đầu vào. Không biết là vì bị hắn bỏ bùa, hay vì sợ hắn thật sự trêu như trêu mèo, hoặc đơn giản là muốn luyện nói thêm chút nữa. Tóm lại là cậu bị mê hoặc, buông lỏng miệng, thốt ra một âm rất khẽ.

"......Meo."

Không cần đến mấy giây, Trạch Hòa Sắc đã ý thức được mình vừa làm gì. Phản xạ đầu tiên là muốn tự tát mình, nhưng tay vừa giơ lên đã bị Diêm Bồi Chu chặn lại.

Cái miệng chết tiệt. Mới mất lý trí một chút đã thành ra y như Diêm Bồi Chu rồi.

Diêm Bồi Chu đang nhịn cười đến run người, Trạch Hòa Sắc không dám nhìn, nhưng cũng đoán được con quỷ này đang cười rung cả người.

Cậu vùi đầu xuống. Thời gian như bị kéo dài, đám cỏ bên tay cứ mãi không nhổ hết. Đến khi cổ mỏi cứng, đành phải nghiêng đầu đổi tư thế — rồi ngẩn người.

Không thấy mèo đâu, chỉ thấy Diêm Bồi Chu đang nhìn cậu.

Ánh mắt chạm nhau, Trạch Hòa Sắc lại bản năng tránh đi. Thực ra Diêm Bồi Chu từng thấy mọi vẻ mặt của cậu, nhưng không hiểu sao, qua bao lâu, người vẫn thấy xấu hổ luôn là cậu.

Diêm Bồi Chu đứng dậy, vứt nhánh cây đi, giơ tay trước mặt cậu: "Ngồi tiếp không?"

"......Thôi." Trạch Hòa Sắc mượn lực hắn đứng dậy, chờ đứng vững rồi vẫn mơ hồ hỏi một câu: "Về đâu?"

"Về nhà."

Thấy cậu vẫn mông lung, Diêm Bồi Chu bất đắc dĩ, bổ sung thêm hai chữ: "......Đưa em về nhà."

Trạch Hòa Sắc cuối cùng cũng hiểu.

Mặt trời sắp lặn sẽ lạnh đi. Nhưng lúc này vẫn chưa tối hẳn, gò má cậu, cũng giống như nền đất hứng trọn ánh nắng, hẳn đang nóng ran.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...