Tác phẩm tranh vẽ xấu hổ mang tên Tiểu thư và ác ma quản gia của cô ấy không hiểu sao lại hot lên.
Đã một tuần kể từ khi Trạch Hòa Sắc đăng bài, bài đăng vốn đã có chút hot, không biết mấy ngày gần đây theo được cái trend gì mà lượt xem cứ thế tăng vọt, trong khu bình luận tụ tập một đám độc giả năn nỉ cậu vẽ thêm.
Rất nhanh đã đến đêm Giáng sinh. Trạch Hòa Sắc không vẽ tranh ngắn nhiều khung, chỉ đăng một bức tranh chúc mừng Giáng sinh.
Tranh là khung cảnh uống trà chiều thường thấy trong truyện phương Tây, cậu tưởng mình đã kiểm soát độ "nóng" rất tốt rồi, ai ngờ fan cp thật sự lại có thể moi ra hint từ tận trong góc tranh. Từ hôm đó, bộ truyện ngắn này thậm chí còn có cả chủ đề fanmade riêng của mình.
Tình huống như vậy, Trạch Hòa Sắc hoàn toàn mơ hồ. Nhưng nhìn chung thì vẫn là chuyện tốt, ít nhất đã giúp bộ truyện đang đi đến hồi kết trên nền tảng của cậu có thêm một đợt nhiệt độ.
Năm ngày nữa là đến Tết Dương lịch. Ăn tối xong, cậu bị Diêm Bồi Chu gọi ra ngoài, nói là có bắn pháo hoa.
Trạch Hòa Sắc vốn không hứng thú mấy với mấy hoạt động náo nhiệt như vậy, nhưng không chịu nổi Diêm Bồi Chu lải nhải, cuối cùng vẫn theo hắn ra khỏi nhà.
Diêm Bồi Chu dẫn cậu đến một lối đi bộ ven sông, cách xa khu tụ tập đông người, xa đến mức chẳng thấy một bóng người.
Ác quỷ tựa vào lan can, nghiêng người nhìn cậu, trong mắt mang theo ý cười: "Trạch Hòa Sắc, nói rồi đấy nhé, tôi đã đưa em đến xem pháo hoa rồi."
"Có đẹp không?"
"Đêm qua họ thử bắn, tôi cũng đến xem rồi. Dọc sông chỗ có tầm nhìn thoáng không nhiều, tìm đi tìm lại chỉ có chỗ này là hợp nhất." Hắn dừng một chút, lại thần thần bí bí nói: "Hơn nữa, quan trọng nhất là, ở đây cũng chẳng có ai đến."
Câu còn lại như thể cũng chẳng cần nói nữa. Diêm Bồi Chu đứng đó, gãi nhẹ vành tai, Trạch Hòa Sắc đã hiểu hắn định nói gì. Chẳng qua là "tôi biết em sẽ thích", tiếp theo chắc chắn là muốn đòi cậu khen.
Ác quỷ vì tìm được một nơi như thế này mà đắc ý không thôi. Hắn đứng bên cạnh cậu, cùng cậu canh giữ khoảng không gian yên tĩnh này.
Pháo hoa nổ vang, âm thanh vừa xa vừa chân thực. Trên sông phía xa nổ lên mấy chùm pháo hoa xanh lam, dừng một lúc, rồi bắt đầu b*n r* mấy hình thù kỳ lạ.
Giữa không trung hiện lên hai đường cong, xung quanh là vài vòng tròn không hoàn chỉnh, phải tưởng tượng một chút mới nhận ra là khuôn mặt cười – đôi mắt và cái miệng cách nhau khá xa.
Pháo hoa hình mặt cười. Đây là lần đầu tiên cậu thấy.
Trạch Hòa Sắc thất thần, hơi hé miệng, vừa hoàn hồn lại thì bất ngờ chạm phải ánh mắt Diêm Bồi Chu.
Diêm Bồi Chu ngước lên nhìn cậu, chẳng mất tí công sức nào đã bắt được suy nghĩ trong lòng cậu: "Trạch Hòa Sắc, em đang định nói cảm ơn phải không?"
"Câu đó nói nhiều quá rồi, tai tôi sắp chai luôn, em đừng tra tấn tôi nữa."
Chữ "cảm" vừa hình thành đã nghẹn ngay nơi cổ họng của Trạch Hòa Sắc.
Con quỷ này sao có thể chắc chắn như vậy. Cứ như một khi đã nắm được cơ chế phản ứng của cậu, Diêm Bồi Chu liền nảy sinh thú vui trêu chọc, nhất định phải khiến cậu không nói nên lời.
Cậu tức, làm bộ muốn rút lui, Diêm Bồi Chu mặt vẫn giữ nguyên nụ cười bất cần đời, lại cúi xuống, ghé sát tai cậu nói mấy lời thì thầm, khiến cổ cậu hơi nhột: "Trạch Hòa Sắc, em vẫn chưa hiểu à."
"——Tôi muốn nghe mấy lời khác cơ."
Còn có thể nói gì? Theo như mong muốn của Diêm Bồi Chu, là muốn nghe cậu treo chữ "thích" trên miệng sao?
Quá dính môi rồi, cậu không muốn nói ra xong phải để Diêm Bồi Chu giúp cậu gỡ môi ra nữa.
Người ta không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, cách để vừa làm vui lòng ác quỷ, vừa khiến bản thân dễ chịu hơn căn bản là không tồn tại.
Trạch Hòa Sắc giằng co một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi..."
"——Có một chút thích anh rồi."
Da mặt cậu mỏng, câu sau vẫn không thể thốt ra, nhưng Diêm Bồi Chu vẫn nghe được là nhờ vào phương thức giao tiếp họ hay dùng nhất.
"......Gì cơ?" Diêm Bồi Chu giả vờ, "Pháo hoa bên kia nổ to quá, anh không nghe rõ em nói gì."
Trạch Hòa Sắc lại trở về trạng thái im lặng. Tên này nghe được liền đổi xưng hô luôn, vậy mà còn giả vờ không nghe thấy?
Cơ thể cậu cứng đờ, quay đầu đi bốn mươi lăm độ, chân phải bước nửa bước, một khúc gỗ tên Trạch Hòa Sắc chuẩn bị bỏ chạy.
Nếu Diêm Bồi Chu không ngăn lại, cậu thật sự có thể chạy xa đến ba dặm. Nhưng Diêm Bồi Chu vẫn phản ứng rồi.
"Trêu em thôi. Anh nghe thấy rồi." Ác quỷ nói, tay đập nhẹ một cái lên vai cậu, vừa vặn ngăn cậu lại.
Tám rưỡi đúng, loạt pháo hoa cuối cùng bay lên và nổ rộ. Cơ thể Trạch Hòa Sắc như chiếc đồng hồ bị vặn chặt vừa ngừng lại, dáng đứng nghiêng người vừa khéo để Diêm Bồi Chu và pháo hoa rực rỡ cùng lọt vào trong tầm mắt, không thiếu một thứ gì.
"......Là thích đúng không?"
"Nhưng em vẫn có thể thích anh nhiều hơn một chút."
Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi trì hoãn, giọng của Diêm Bồi Chu vang bên tai cậu.
Thế nào là thích, thế nào mới tính là yêu – sống từng ấy năm vấp ngã lăn lộn, Trạch Hòa Sắc vẫn chưa từng nghĩ ra được, vì thiếu kinh nghiệm. Cậu chỉ phân biệt được thế nào là không ghét, thế nào là nhìn thuận mắt, mà những điều đó cũng chỉ mới học được gần đây.
Cảm xúc mới nảy sinh mỏng manh lại phức tạp, tâm trí của cậu vẫn còn xa mới đủ trưởng thành để xử lý cho thật tốt.
Diêm Bồi Chu đã hạ thuốc với cậu, suy nghĩ trở nên chậm chạp, cậu nhất thời không xoay kịp. Chỉ biết nước sông mùa đông rất lạnh, gió đêm cũng vậy, mà giờ phút này, cậu không muốn rơi xuống.
Ánh sáng và âm thanh thay đổi liên tục, cậu hoảng loạn và Diêm Bồi Chu ứng đối tự nhiên cùng nhau tạo nên một khoảnh khắc như bị đóng băng.
Pháo hoa khựng lại một chớp mắt giữa không trung, còn chưa kịp chớp mắt đã ầm vang nổ tung, ánh lửa chiếu sáng mặt sông phía xa, chút ánh sáng còn sót lại theo gió bay tới, phủ lên khuôn mặt của Diêm Bồi Chu.
Chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn, Trạch Hòa Sắc nín thở, vội vàng lướt mắt nhìn, ánh mắt từ trên xuống dưới lướt qua mặt Diêm Bồi Chu—lông mày, mắt, mũi—thật ra chỗ nào cũng thân thuộc.
Cậu đã quá quen thuộc với Diêm Bồi Chu rồi, nhưng không chỉ vì khuôn mặt này.
Diêm Bồi Chu nhắc lại trò chơi mèo vờn chuột trên cây cầu mấy tháng trước, tay vẫn đặt trên lan can, là một tư thế bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giữ cậu lại.
Hắn giả định: "......Nếu, chỉ là nếu thôi, lúc đó anh chậm một bước, chỉ chậm đúng một chút xíu, nhưng không kịp kéo được em lại, thì em đã không nhìn thấy được pháo hoa hôm nay."
Trạch Hòa Sắc mặc nhiên thừa nhận lời hắn nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu hôm đó không bị kéo lại, cậu—có lẽ đã hóa thành thủy quỷ—cũng vẫn có thể thấy được pháo hoa này.
Dưới lan can có chút ẩm ướt, vì ở quá gần mặt nước, sáng tối gì cũng dễ đọng lại chút sương.
Trạch Hòa Sắc sờ thấy sương lạnh, giữa kẽ móng tay cũng rịn ướt. Cậu cố chớp mắt xua đi vị cay xè nơi khóe mi: "Anh muốn nghe em thừa nhận là mình hối hận rồi, phải không."
Diêm Bồi Chu ngạc nhiên: "Suy nghĩ đi đâu rồi đấy. Anh chỉ là rất vui vì có thể để em nhìn thấy được thôi."
"Cũng xem như làm được một việc tốt rồi. Hửm?" Nói xong lại đưa tay xoa đầu cậu.
Rồi pháo hoa cũng tàn, cậu và Diêm Bồi Chu cùng nhau bước vào màn đêm mùa đông vừa được ánh sáng chiếu rọi thoáng chốc.
Bầu không khí yên bình ấy không duy trì được bao lâu. Sau khi về đến căn hộ, Trạch Hòa Sắc chui thẳng vào phòng tắm, tắm xong thay đồ ngủ, vừa bước ra thì đụng ngay phải một cảnh tượng khiến cậu gần như nghẹt thở tại chỗ.
Diêm Bồi Chu đang cầm điện thoại của cậu, nội dung đang xem thì hoàn toàn không phù hợp với thời điểm này.
Đó là fanart đồng nhân của chính bộ truyện tranh cậu vẽ. Trong siêu chủ đề có vô số link, tầng tầng lớp lớp, Trạch Hòa Sắc cũng từng tình cờ lướt thấy, vì tò mò mà lỡ tay bấm vào, lúc đặt điện thoại xuống lại đúng ngay trang đó.
Tới khi cậu tắm xong đi ra, không biết Diêm Bồi Chu đã xem được bao lâu. Trời đất ơi, con quỷ này thậm chí còn lần theo chủ đề tìm đến tận trang web chính, lúc này còn đang xem say mê, chẳng còn chút khả năng phán đoán nào nữa.
Trên màn hình hiện ra là loạt tranh đồng nhân mới toanh, tạo hình tư thế muôn hình vạn trạng, tiêu đề lại càng bắt mắt.
——Tiểu thư hôm nay mặc váy gì?
Là bộ lễ phục bị ép phải mặc để trà trộn vào vũ hội. Ác ma tự tay khâu, viền ren đến ba tầng.
Đó mới là một.
Tác phẩm kế tiếp còn bùng nổ hơn: Tiểu thư hôm nay không ngoan, không chịu ăn cơm đàng hoàng, nên bị người hầu—à không, giờ là quản gia—là ác ma dạy dỗ thật nghiêm. Tranh quá lộ liễu không tiện đăng, nên khung cuối là cận cảnh gương mặt Tiểu thư đẫm nước mắt, trông thật tội nghiệp.
Còn có bức nổi nhất là bản thiết kế trang phục hầu gái, đôi má đỏ ửng của nhân vật được tô rất đậm, họa sĩ ghi là vì xấu hổ, nhưng với con mắt họa sĩ như Trạch Hòa Sắc thì thấy đó là... nói bừa.
Chỉ mới lướt sơ qua, Trạch Hòa Sắc đã suýt quên mất cảm giác ngón chân bấu đất là như thế nào. Vài khung hình vừa được tải xong đã in hằn trong đầu cậu, mặt cậu bỗng đỏ bừng lên: "Đừng có xem nữa ——! Không phải đồ đàng hoàng gì đâu!"
Cậu quơ quào lao tới, định giật lại chiếc điện thoại vừa lỡ mở ra thứ kỳ cục, nhưng Diêm Bồi Chu lại cố tình giơ tay lên cao, nhàn nhã trêu chọc cậu, còn "tsk tsk" vài tiếng cảm khái.
"Cũng k*ch th*ch phết đấy."
Ánh mắt Diêm Bồi Chu dừng lại trên người cậu đang mặc đồ ngủ, sau đó mỉm cười: "Anh cũng thấy em mặc cái này chắc sẽ hợp lắm. Ở chợ có bán mấy kiểu đồ như này không nhỉ?"
Trạch Hòa Sắc thật sự muốn ra tay đánh cho hắn tỉnh ra: "Anh bị điên à?! Đồ không lành mạnh thì đừng có xem nữa!"
Nhưng chưa hết. Diêm Bồi Chu như thể đột nhiên trở thành một kẻ xa lạ, cứ bám mãi chuyện đó không buông: "Chợ đầu mối thời trang Giang Thành, là tên này phải không nhỉ, hình như không xa lắm đâu. Trạch Hòa Sắc, em tính bao giờ dắt anh đi dạo?"
Trạch Hòa Sắc vỡ trận, cắt lời hắn, sự xấu hổ trong chớp mắt đã chiếm trọn cả thế giới, cậu gần như hét toáng lên.
Trong đầu như có một vạn con lạc đà phi nước đại lao qua, cậu túm lấy tai Diêm Bồi Chu, dùng đến chín phần chín sức lực, hận không thể giật đứt tai hắn: "Anh rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì thế hả?!"
Ngón tay hắn vẫn đang rê trên màn hình, thao tác bằng một tay lướt xem các trang khác nhau.
Kể cả fanfic. Hắn lần theo gợi ý trong phần bình luận, bấm vào một trang web có tông đỏ trắng.
Con quỷ kia ngửa đầu, đọc thành tiếng từng chữ từng câu trên màn hình:
"......Thế là, trong đêm tối ẩm ướt này, cùng với hiệu lực của cấm chú, ác ma bị huyết thống thuần khiết nhất của bản thân chi phối, ép tách chân của cậu ta ra."
"Tiểu thư—hoặc bây giờ nên gọi là cậu thiếu gia—vị thiếu niên cao quý lần đầu tiên nếm trải dư vị không thể nói thành lời."
Đọc tới đây, Diêm Bồi Chu tiếc nuối: "Đoạn này hết rồi à? Vậy đọc cái khác."
Trạch Hòa Sắc cố rướn người lên, nhưng chênh lệch chiều cao trong chốc lát không thể cứu vãn, cậu cố mấy cũng không với tới: "Anh trả đây trước đi! Không trả thì cũng đừng có đọc nữa, chẳng ai thích nghe mấy thứ đó cả!"
Diêm Bồi Chu không lay chuyển, lại lướt qua một trang khác: "Cái này xem được này."
Nhưng rất nhanh, giọng hắn cũng hơi do dự: "'b** ng*c lay động'? Gõ sai chỗ nào rồi chăng?"
"...Câu sau thì bình thường hơn chút."
Nội dung phía sau càng ngày càng phi lý, Diêm Bồi Chu vừa đọc vừa lắc đầu: "Cái này là cái quái gì thế. Người viết truyện này kiến thức thường ngày thiếu trầm trọng rồi."
Đầu bài còn chèn thêm chút tiếng nước ngoài, Diêm Bồi Chu không hiểu, liền vuốt tay bỏ qua.
Khi hắn cúi đầu chăm chú nghiên cứu, Trạch Hòa Sắc rốt cuộc tìm được cơ hội giật lại điện thoại của mình.
Màn hình vẫn còn hơi ấm, cậu mặt đỏ bừng, nhe răng ra đe dọa (mà chẳng ra dáng đe dọa tí nào): "Không được tự ý đụng vào điện thoại của em."
Diêm Bồi Chu nhìn cậu đầy hứng thú: "Không ngờ đấy Trạch Hòa Sắc, bình thường em lại thích xem mấy thứ kiểu này à? Thảo nào không muốn cho anh xem."
Trạch Hòa Sắc buông xuôi. Cậu đang vội kiểm tra xem Diêm Bồi Chu còn làm gì với điện thoại của mình nữa, không còn hơi sức để quan tâm hắn xuyên tạc cậu đến mức nào nữa: "Anh nói sao cũng được."
Cậu cầu trời khấn Phật các kiểu, cuối cùng cũng đón nhận một sự thật... đỡ tủi hổ hơn chút.
Tạ ơn trời đất, Diêm Bồi Chu không đăng nhập vào tài khoản chính của cậu trên Weibo, chỉ là nick phụ.
Con quỷ này vốn hay lắm lời, chẳng bao lâu đã mò ra dấu vết Diêm Bồi Chu để lại dưới phần bình luận.
Bài gốc cũng không phải kiểu tranh trong sáng, thuần túy, nội dung vẽ hơi ẩn dụ nên mới không cần che ảnh, kết hợp cùng caption thì ý nghĩa rõ ràng hơn—chẳng qua là đang ám chỉ một tư thế nóng bỏng.
——Đang làm cái gì thế này?
Diêm Bồi Chu bình luận bên dưới một câu đầy tinh thần học hỏi, thật sự có mấy người tốt bụng vào giải thích, dù phần lớn là trêu ghẹo.
Trạch Hòa Sắc đọc xong mà như muốn phun máu tại chỗ, nuốt không được mà nhả cũng chẳng xong, cuối cùng chỉ còn cách lần lượt xóa và báo cáo, sau đó cân nhắc luôn việc xóa tài khoản.
Khi cậu lật lên lật xuống để xóa, ác quỷ đứng ngay bên cạnh nhìn, tương đương với việc lại ôn tập lại một loạt khái niệm khác.
Diêm Bồi Chu như đang ngẫm nghĩ điều gì.
Đã được chứng nhận là ác quỷ rồi, thì có làm thêm chút chuyện xấu cũng chẳng có gì lạ.
Vậy nên, tối hôm sau khi con người đang tắm, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, ác quỷ lại nảy ra một ý xấu mới.
