Sau Khi Bị Ác Quỷ Nhắm Tới

Chương 27



Trạch Hòa Sắc đứng trong phòng tắm.

Nước nóng đã xả xong, cậu điều chỉnh vòi sen cho dòng nước chảy nhỏ lại một chút. Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ, sau đó là tiếng tay nắm cửa xoay. Cậu không khóa trái.

Không cần đoán cũng biết là ai, Trạch Hòa Sắc túm lấy áo choàng tắm quấn chặt lấy mình, quay đầu trừng mắt nhìn kẻ bước vào: "Anh vào đây làm gì?"

"Chỉ là muốn nhìn em một chút." Ác quỷ nói.

Hôm nay cũng là một ngày hắn tự do ra vào phòng cậu như chốn không người. Trạch Hòa Sắc khó chịu: "Đã nói là muốn vào thì phải gõ cửa trước, ai cho anh gõ xong rồi tự tiện bước vào?"

Diêm Bồi Chu đóng cửa lại, máy sưởi khiến gian phòng tắm nhỏ hẹp trở nên nóng hầm hập, ngay cả chiếc khăn treo trên tường cũng âm ấm. Hắn dựa vào tường vận động cổ tay, khớp xương vang lách cách: "Không đợi em trả lời mà bước vào thì sao nào?"

Diêm Bồi Chu thường hay nổi hứng điên khùng, Trạch Hòa Sắc cũng quen rồi. Thế nhưng lúc này, cậu bỗng nhận ra điều gì đó, lập tức quyết định phải giải thích rõ ràng với Diêm Bồi Chu: "......Chuyện đó không phải là thứ chúng ta có thể làm."

Cậu không vẽ bản doujinshi 18+, nhưng ít nhiều cũng hiểu là chuyện gì.

Diêm Bồi Chu lập tức dính lấy cậu: "Em đang ngại à? Nhưng từ rất lâu rồi, trên người em chỗ nào anh cũng từng nhìn thấy cả."

Trạch Hòa Sắc lập tức ra lệnh hắn im miệng. Cậu không chặt tay hắn được, ít nhất thì vẫn có thể dùng băng dính dán kín miệng hắn.

Con quỷ này bị điên rồi. Cậu nghĩ. Lần này chắc chắn uống nhầm thuốc, từ trước tới giờ chưa bao giờ phát bệnh nghiêm trọng đến thế. Vừa bước vào đã nhìn chằm chằm lên người cậu.

"Đừng nhúc nhích."

Cậu còn đang rối loạn không biết có gì sai, tay Diêm Bồi Chu đã đưa tới, nhẹ nhàng lau đi một chút bọt kem đánh răng còn dính ở khóe miệng cậu.

Trạch Hòa Sắc khựng người tại chỗ.

......Không đúng.

Trong ký ức của cậu, tay của Diêm Bồi Chu luôn lạnh, trừ khi hắn vừa đụng vào thứ gì đó như bếp nướng, tủ lạnh, bình giữ nhiệt, hoặc cục nóng điều hòa. Hắn là một thân xác bằng giấy, bất tử bất diệt, nhưng cũng chẳng có nhiệt độ.

Hiện tại là sao? Từ khi bước vào phòng tắm, Diêm Bồi Chu chưa từng đứng ở trước máy sưởi.

Những cái chạm, cái vuốt của hắn không theo quy luật, từ đuôi mày đến trán, rồi lại đi xuống.

Cậu đắm chìm trong cơn chấn động, không ý thức được nên ngăn lại hành động của Diêm Bồi Chu. Vậy là, quãng thời gian còn lại của đêm hôm đó bắt đầu lao về phía không thể kiểm soát, thắng xe đã hỏng giữa đường.

Trạch Hòa Sắc thở dồn dập, cuối cùng cũng nhận ra tình hình đang tồi tệ đến mức nào. Cậu cố kéo giãn khoảng cách với Diêm Bồi Chu, nhưng cậu lùi nửa bước thì hắn liền tiến một bước, cho đến khi lưng cậu đập vào tường, không còn đường thoái lui.

Diêm Bồi Chu cúi xuống nhìn cậu, không để cậu né tránh ánh mắt, ép cậu phải lộ ra ý nghĩ thật: "Ghét anh đến vậy sao?"

Trạch Hòa Sắc vô thức lắc đầu. Một hành động rất ngắn ngủi, cậu không kịp lặp lại lần nữa, bởi ngay sau đó cậu chỉ có thể phát ra những tiếng rên khẽ.

Rõ ràng Diêm Bồi Chu rất hài lòng với phản ứng của cậu. Ngón tay ác quỷ đặt lên cục yết hầu chẳng mấy nổi bật của cậu, nhẹ nhàng cào vài cái.

"......Đừng đụng vào." Trạch Hòa Sắc không chịu nổi kiểu chạm như vậy, khàn giọng lên tiếng.

Hắn dừng lại việc trêu chọc cậu, nhưng ngón tay vẫn không rời đi, ác quỷ mỉm cười, dùng ánh mắt như đang thưởng thức mà nhìn cậu: "Em kêu nghe hay lắm."

Trong phòng tắm bày đủ thứ linh tinh, bình thường chúng đều yên ổn ở chỗ của mình, nhưng chỉ cần Diêm Bồi Chu bước vào, tất cả đều rối tung lên.

Xà phòng, sữa tắm đều được đem ra dùng, căn phòng tràn ngập hương thơm. Mùi của cậu không nồng, nhưng đổ quá nhiều, lớp bọt chồng lên lớp bọt, hương thơm càng lúc càng đậm. Trạch Hòa Sắc chợt ngửi ra mùi nguy hiểm.

Muốn chạy cũng không kịp nữa rồi. Diêm Bồi Chu đứng quá gần, thậm chí còn mặt dày nhắc cậu bám chắc, kẻo trượt chân lại ngã vào lòng một con quỷ.

Nước trong bồn tắm vẫn còn ấm, liên tục có nước nóng mới rót vào. Diêm Bồi Chu mặc đồ của cậu, ngồi thản nhiên trong bồn tắm của cậu, ôm trọn cậu vào lòng.

Trạch Hòa Sắc chưa từng uống rượu, đến cả loại sâm panh nhẹ như nước lọc cũng chưa từng nếm. Nhưng giờ đây, cảm giác chân mềm nhũn, toàn thân nóng ran chắc cũng không khác gì say.

Cậu quỳ ngồi trên người Diêm Bồi Chu, không phân biệt được hơi thở nóng rực kia là của ai, cũng có thể là do hắn âm thầm vặn máy sưởi lên mức cao nhất. Dù sao thì trong phòng cũng ấm đến mức chẳng giống mùa đông nữa.

Rồi, giống như đêm hôm đó khiến cậu ngứa ngáy lòng dạ, Diêm Bồi Chu bắt đầu hôn cậu.

Trạch Hòa Sắc không phản kháng, chỉ khép mắt, cảm nhận động tác của hắn.

Cậu thật sự rất ghét cái lưỡi của Diêm Bồi Chu. Nó hoạt động quá linh hoạt, ngày thường cũng nhiều lời. So ra, môi hắn còn dễ chịu hơn, khiến cậu tình nguyện dán lên.

------

Trên lưng có những ngón tay men theo xương sống vuốt nhẹ, Trạch Hòa Sắc run bắn cả người. Giọng Diêm Bồi Chu mang theo một vẻ dịu dàng xa lạ. Rõ ràng hắn đang khát khao đến không thể che giấu, nhưng khi hỏi cậu lại cố gắng đè nén sự hưng phấn đó xuống.

Con quỷ ấy chìa ra một "giấy thông hành" hoàn toàn không có tác dụng: "......Vậy, anh vào nhé?"

Viền mắt Trạch Hòa Sắc nhuộm đỏ. Trong thế giới ẩm ướt ấy, có chất lỏng thấm ướt thân thể cậu, cũng có giọt nước lăn dài từ gò má.

"Tôi ghét anh." Cậu nói trong lòng, nhưng đầu lại vô thức ngửa lên, như thể đang đón lấy những động tác không ngừng của Diêm Bồi Chu.

Những nụ hôn rơi xuống người cậu đều mang theo nhiệt độ, từng chút từng chút tan vào làn da. Cái miệng của Diêm Bồi Chu chưa bao giờ biết nghỉ, lúc thì hỏi "Em không thích à?", hôn xong lại bảo "Nhưng nhìn em đâu có giống không thích?", thật đáng đánh.

Trạch Hòa Sắc đã chẳng còn sức quản hắn, vòi sen cũng chưa kịp tắt.

Mặc kệ nước chảy lúc này lại có chút lợi: một là nước trong bồn không bị lạnh, hai là có thể phần nào che được âm thanh.

Cậu đã rất lâu không nói chuyện đàng hoàng, lần trước là bị Diêm Bồi Chu lừa học kêu tiếng mèo, lần này càng quá đáng hơn, Diêm Bồi Chu trực tiếp dùng hành động bức ra tiếng của cậu. Ban đầu là tiếng nức nở rời rạc, sau đó là những hơi thở thỏa mãn, cậu không muốn nhớ lại.

Diêm Bồi Chu nhìn ra cậu đã bị giày vò đến ngẩn ngơ, tuyên bố nghỉ giữa hiệp.

Vòi sen đã bị tắt, Trạch Hòa Sắc cũng chẳng rõ là bị tắt lúc nào, cậu chỉ choáng váng dựa vào lòng Diêm Bồi Chu, nhìn không rõ dòng chữ hướng dẫn trên chai sữa tắm, trần nhà trong tầm mắt cũng như đang xoay vòng vòng.

Diêm Bồi Chu xoa nhẹ mặt cậu, cậu nghe hắn khàn giọng thì thầm:

"Trạch Hòa Sắc, giờ anh bắt đầu hiểu vì sao người ta lại lấy việc bắt nạt em làm niềm vui rồi."

"Không phải chọn bừa một kẻ để bắt nạt. Khi em bị bắt nạt, em thật sự rất quyến rũ. Khóc cũng đẹp nữa."

"Thế rồi sao nữa?" Cậu bực bội cấu tay Diêm Bồi Chu xả giận, sắc đỏ hiện lên từ cú véo cuối cùng vẫn khác hoàn toàn so với dấu hôn.

Giọng của Trạch Hòa Sắc vô thức mang theo chút oán trách mà chính cậu cũng không nhận ra: "Anh làm em đau."

Diêm Bồi Chu hôn lên vành tai cậu, hơi thở phả bên tai, tay vẫn m*n tr*n bên eo cậu: "Anh nhẹ tay hơn rồi. Em có thấy khó chịu không?"

Ác quỷ này thể lực trước giờ vẫn rất dồi dào, lại còn lăn qua lăn lại giày vò cậu đến vài lượt, lúc này mới chịu buông tha.

Trạch Hòa Sắc hoàn toàn kiệt sức, chỉ nghe thấy Diêm Bồi Chu lải nhải bên tai, miệng không lúc nào chịu yên: "Trạch Hòa Sắc, ngoài vẽ tranh, ngủ, với cá tươi nữa, anh chưa từng thấy em thích thứ gì khác."

"Thích ít đến mức đó, em không thể chia một chút cho anh sao?"

Cậu quên mất mình có gật đầu đồng ý hay không.

Có một khái niệm gọi là "người có ít năng lượng", Trạch Hòa Sắc chắc chắn mình thuộc loại đó.

Dù đã ngủ đủ giấc mỗi ngày, cậu vẫn luôn cảm thấy buồn ngủ. Khi được Diêm Bồi Chu dỗ dành rửa ráy, suýt chút nữa cậu ngủ gật luôn trong bồn tắm. Đến khi ra khỏi phòng tắm lại cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, thế là mới tỉnh táo lại được một lát.

Nửa mê nửa tỉnh, Trạch Hòa Sắc nhớ ra, có rất nhiều hoàn cảnh người ta nói "g*** h*p" là chuyện khiến người ta vui sướng, nhưng cậu thì lại không thấy hẳn như vậy. Cậu vẫn sợ hãi.

Thế nhưng khi đã đặt niềm tin vào người kia, phải công nhận rằng, Diêm Bồi Chu quả thực rất biết cách chiều chuộng cậu. Cậu tự hỏi, liệu mình có thể yên tâm thêm một chút nữa không.

Diêm Bồi Chu bế cậu lên giường, rồi đứng sang một bên, bắt đầu lẩm bẩm một mình, nói rằng trong một bài viết có đề cập rằng trên cơ thể mỗi người đều có những "công tắc vui vẻ" có thể được bật lên.

"......Chúc ngủ ngon, tiểu thư."

Ác quỷ hôn nhẹ lên trán cậu, rồi xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.

Theo đúng yêu cầu trước đó, Diêm Bồi Chu giờ đây rất ít khi xuyên tường để di chuyển, thậm chí còn mang đôi dép lôi từ đâu trong tủ ra.

Nhưng mới bước ra được nửa bước, hắn đã bị kéo lại.

Trạch Hòa Sắc nhìn hắn chăm chú, đôi mắt biết nói: "Chiếm xong tiện nghi là muốn đi?...... Không có cửa đâu. Phạt anh ở lại đây canh gác."

Thật ra cậu chỉ là không biết nên nói gì, theo phản xạ mà bịa ra một lý do vớ vẩn.

Diêm Bồi Chu khẽ thở dài, nói làm gì có nhiều chuyện để kể thế, nhưng thân thể vẫn ngoan ngoãn nghiêng về phía cậu, mang theo chút hơi nước chưa tan hết.

Con quỷ này lấy một bộ đồ mới trong tủ ra thay cho bộ đã ướt sũng kia. Giữa mùa đông, hắn chỉ mặc mỗi áo phông ngắn tay, như thể sống trong một thế giới khác hoàn toàn với cậu, chỉ cách nhau một cánh cửa kính trong suốt, nhưng vẫn luôn nhớ đến cậu.

Diêm Bồi Chu ghé sát lại hơn, khiến trong lòng Trạch Hòa Sắc bỗng vang lên hồi chuông cảnh báo: "Dừng. Anh ngồi ở kia là được rồi."

"Ngồi đây sao?" Diêm Bồi Chu bật cười, vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên ga giường, "Ngồi nhìn em ngủ cả đêm? Cũng không phải không được. Nhưng em thực sự đồng ý à?"

Trạch Hòa Sắc giọng trầm thấp, thật ra là đang bực mình: "Anh dám nói mình chưa từng làm thế à."

Đã quá muộn, trễ hơn rất nhiều so với giờ ngủ thường ngày. Diêm Bồi Chu vỗ nhẹ lên lớp chăn dày đắp trên người cậu, ra hiệu cậu nghiêng người: "Trạch Hòa Sắc, em cứ yên tâm ngủ. Anh ở đây mà."

Cậu rúc sâu vào trong chăn, ngửi thấy một mùi hương khiến lòng người an tâm. Tối qua Diêm Bồi Chu đổ hơi nhiều nước giặt, hương lan trắng nhè nhẹ vương trên người hắn, trộn lẫn với mùi trên cơ thể cậu, quyện lại thành một mùi thơm dễ chịu, rất lâu sau mới nhạt đi.

Cậu nghĩ, có khi nào mình vừa đưa ra một yêu cầu vô lý lắm không, có phải là được sủng mà kiêu rồi không?

......Không đúng. Đâu ra cái chữ "sủng" kia chứ.

-------

Khi tỉnh lại, việc đầu tiên Trạch Hòa Sắc muốn làm là mắng con quỷ kia một trận.

Toàn thân dâng lên cảm giác khó chịu khó tả, cậu khoác tạm áo rồi bước đến trước gương, phát hiện trên cổ mình lấm tấm mấy dấu hôn đỏ.

Rồi ánh mắt cậu dừng lại ở một vệt đỏ bên xương quai xanh. Cậu nhớ rõ khi cả hai vừa ra khỏi phòng tắm, dấu vết này chưa đậm đến vậy.

Sự kinh ngạc tạm thời ngăn cản bước chân cậu đi đòi nợ.

"Diêm Bồi Chu." Trạch Hòa Sắc lầm rầm gọi tên hắn trong đầu, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa trong vô vọng: "...Anh chết chắc rồi."

Tuy rằng với một con quỷ thì chết có lẽ chẳng phải điều gì đáng sợ.

Cậu mặc áo len vào, tiếng tĩnh điện lách tách vang lên, vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi khét khét thoảng qua.

Diêm Bồi Chu đang nướng bánh mì.

Nướng lại cho giòn cũng gọi là nướng, ít nhất trong mắt hắn thì vậy. Con quỷ này giờ đã bắt đầu nắm quyền làm bếp, may mà tới giờ vẫn chưa thiêu cháy món nào.

Bánh mì là tối hôm trước ghé siêu thị mua về, cắt lát đơn giản rồi quét ít mật ong, ném lên chảo là thành bữa sáng. Nhìn cậu làm một lần thôi mà Diêm Bồi Chu có thể bắt chước y chang, ít nhiều cũng có thiên phú.

Tắt bếp, để nguội một lúc, hắn đưa miếng bánh nướng hơi cháy viền đến trước mặt cậu, hỏi: "Tối qua ngủ ngon không? Có chỗ nào cần cải thiện không?"

Nửa câu đầu còn có thể trả lời nghiêm túc, chứ nửa câu sau mà trả lời được thì hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là để quên não lại trên giường rồi.

Trạch Hòa Sắc mặt lạnh như tiền, nhưng mí mắt nhảy loạn vì mệt lại giấu được nhờ cúi đầu, không bị hắn phát hiện.

Diêm Bồi Chu cho rằng cậu ngượng, thế là tự tìm bậc thang để bước xuống: "Sáng dậy muộn chắc em đói rồi, ăn sáng trước đã rồi tính tiếp."

Rồi điềm nhiên bảo: "Thật ra em có thể rên to hơn chút, dù sao cũng chẳng ai nghe thấy. Mà anh thì rất thích nghe."

Trạch Hòa Sắc quyết định giả điếc, coi như chưa từng nghe thấy câu nói vớ vẩn này. Vốn dĩ định lôi hắn ra chất vấn vụ dấu vết trên xương quai xanh, nhưng ăn xong bữa sáng thì lại quên béng mất.

Cậu không biết rằng, cách một bức tường bên trong căn bếp, Diêm Bồi Chu đang lặng lẽ hồi tưởng lại dư vị đêm qua.

Ác quỷ l**m môi.

Ăn no rồi. Rất hài lòng. Có lẽ đây chính là thứ gọi là hút tinh khí người ta.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...