Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Xấu Số Bị Cưỡng Đoạt

Chương 53: Đợi hắn huỷ hoại khuôn mặt này



Đông Cung

Từ lúc Thái tử Điện hạ rời khỏi cung của Hoàng hậu nương nương, thì sắc mặt đã trở nên u ám đến đáng sợ.

Trong đại điện rộng lớn và lộng lẫy, lúc này tĩnh lặng đến mức tựa như sự chết chóc.

Dưới đất là những chén trà và bình hoa vỡ nát tan tành, bút mực, giấy nghiên, đồ trang trí và tấu chương trên bàn cũng bị hất tung, rơi vãi khắp nơi, khiến khung cảnh hỗn loạn vô cùng.

Khi Tạ Vân Đình vừa bước vào điện, liền trông thấy trên bậc thềm bạch ngọc trước điện có một đám người đang chen chúc quỳ rạp dưới đất.

Chàng lập tức nhíu mày lại, đã xảy ra chuyện gì mà khiến Thái tử nổi giận đến thế?

Lý Trọng Yến khoác trên mình bộ long bào màu đen thêu chỉ bạc hình mãng xà, ngồi trên bảo tọa, một tay chống đầu, sắc mặt âm trầm đáng sợ, mí mắt cụp xuống, không rõ là đang suy nghĩ điều gì.

Tạ Vân Đình bước đến dưới bậc điện, rồi quỳ xuống hành lễ: “Điện hạ, không rõ người triệu thần vào cung là vì chuyện gì vậy?”

Lý Trọng Yến ngước mắt lên, ánh nhìn vô cảm chăm chú nhìn Tạ Vân Đình một lúc nhưng vẫn không nói lời nào.

Sau đó, hắn đứng dậy rồi rút thanh kiếm từ vỏ treo bên cạnh ra.

Tiếng kim loại nhẹ nhàng va chạm khi lưỡi kiếm lướt qua miệng vỏ phát ra một âm thanh “keng” lạnh lẽo.

Những đốt ngón tay trắng lạnh và thon dài siết chặt chuôi kiếm, cả người toát ra một khí tức nguy hiểm khó lường.

Lý Trọng Yến cầm kiếm, bước từng bước thong thả đi xuống bậc điện, dáng vẻ hờ hững như chẳng để tâm đến bất kỳ chuyện gì xung quanh.

Vạt áo dài quét trên mặt đất, theo từng bước chân vẽ nên những đường cong tao nhã.

Lông mi của Tạ Vân Đình hơi run lên, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ.

Lý Trọng Yến bước đến trước mặt Tạ Vân Đình, nhìn chằm chằm đối phương bằng ánh mắt u tối khó dò.

Sau đó, hắn dùng kiếm nâng cằm của Tạ Vân Đình lên, chăm chú quan sát một hồi rồi bất chợt bật cười thành tiếng.

“Tạ Thiếu Khanh quả thật sở hữu dung mạo xuất chúng. Cô nghe nói, ở kinh thành này có không ít khuê nữ đem lòng mến mộ khanh đấy.”

Ân cứu mạng lại thêm người cứu mình là một công tử tuấn tú như vậy, e rằng Tuế Tuế cũng chính là vì thế mà động lòng.

Lý Trọng Yến có chút buồn bã. Tuế Tuế của hắn còn nhỏ nên chưa thể kiểm soát tốt cảm xúc của bản thân mình, mắt nhìn người cũng chưa tinh tường. Chẳng lẽ hắn không tuấn tú hơn Tạ Vân Đình hay sao?

Nhưng không sao, hắn không trách nàng. Nàng chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi. Đợi hắn hủy hoại gương mặt này rồi g**t ch*t đối phương, khi đó Tuế Tuế sẽ tỉnh táo lại thôi.

Nghĩ đến đây, thanh kiếm trong tay hắn từ từ nâng lên.

Tạ Vân Đình rõ ràng cảm nhận được sự bất thường từ Thái tử điện hạ. Chàng cảm thấy thanh kiếm kia đã dừng lại bên má mình, chỉ cần động đậy một chút thì lưỡi kiếm ấy sẽ rạch qua da mặt của chàng.

Chàng cảm thấy hơi nghi ngờ. Người khiến Thái tử tức giận rõ ràng là mình, hơn nữa còn liên quan đến gương mặt của mình nữa. Chàng cảm thấy không hiểu bèn lên tiếng hỏi: “Điện hạ, thần đã làm gì khiến người tức giận đến vậy ạ?”

Lý Trọng Yến nhìn từ trên cao bằng ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi mỏng nhếch lên: “Hôm nay Mẫu hậu triệu biểu muội và di mẫu bên nhà họ Cố vào cung, để bàn chuyện hôn sự giữa Cô và biểu muội…”

Nói đến đây hắn ngừng lại rồi chăm chú quan sát sắc mặt của Tạ Vân Đình, nhưng đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.

Đôi mắt Lý Trọng Yến hơi nheo lại, hắn tiếp tục nói: “Chỉ là biểu muội đã từ chối Cô. Nàng nói nàng đã có người trong lòng rồi, đó là người đã từng cứu nàng.”

“Tạ Thiếu Khanh, người biểu muội nói đến chính là ngươi, phải không?”

Đồng tử của Tạ Vân Đình co lại, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.

Nhưng rất nhanh, chàng đã lấy lại bình tĩnh.

Không phải.

Người Cố Tuế An nói đến tuyệt đối không phải là chàng. Nàng chưa từng có biểu hiện gì cho thấy nàng có tình ý với chàng cả.

Nếu không phải là chàng, vậy thì chỉ có thể là Mộ Hành Tắc mà thôi.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng chàng dâng lên một cảm giác không cam tâm mãnh liệt. Nếu như năm đó chàng có thể dũng cảm như Mộ Hành Tắc, thì liệu… liệu nàng có thể sẽ thích mình không?

Lý Trọng Yến nhìn Tạ Vân Đình đang thất thần, trong mắt bỗng bùng lên sát ý dữ dội.

Khóe môi của Lý Trọng Yến nhếch lên một nụ cười nhạt quỷ dị, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tạ Thiếu Khanh, biểu muội của Cô thích khanh. Vậy khanh có thích nàng không?”

“Yên tâm, cứ mạnh dạn nói ra đi, Cô sẽ tác thành cho hai người.”

Lời nói thì như vậy, nhưng thanh kiếm trong tay hắn lại càng tiến sát hơn đến má của Tạ Vân Đình. Mũi kiếm sắc bén vừa chạm vào da đã để lại một vết xước mỏng và rớm máu.

Cơn đau nhẹ truyền đến khiến Tạ Vân Đình bừng tỉnh. Hắn biết rõ Thái tử điện hạ là người có tâm tư độc đoán và thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu hôm nay không nói rõ ràng, thì e rằng hắn khó mà rời khỏi Đông Cung toàn vẹn được.

Sau lưng hắn là cả gia tộc họ Tạ, mà Thái tử tương lai tất sẽ đăng cơ. Tạ gia không thể đắc tội với vị quân vương tương lai này được.

Thế nên, hắn chỉ có thể nói ra cái tên Mộ Hành Tắc mà thôi.

“Điện hạ, người đã hiểu lầm thần và Cố cô nương rồi. Thần chưa từng có hành vi vượt khuôn phép với nàng, nàng cũng chưa từng nói rằng có tình ý với thần. Mong điện hạ minh xét.”

“Nhưng theo Cô được biết, người từng cứu Tuế Tuế chỉ có khanh mà thôi.”

Tạ Vân Đình im lặng một lúc, rồi lên tiếng phủ nhận: “Không phải ạ.”

“Hôm đó, khi Cố cô nương gặp phải sự cố với con ngựa, ngoài thần ra thì còn có một người nữa cũng ở đó và đã khống chế con ngựa điên giúp nàng.”

Đôi mắt phượng của Lý Trọng Yến loé lên một tia sáng, hắn ép sát Tạ Vân Đình: “Là ai?!”

“Là Thế tử của vương phủ Khang Định, Mộ Hành Tắc ạ.”

Các cung nhân đang quỳ trên bậc thềm bạch ngọc thấy Tạ đại nhân bước ra từ trong điện, trên mặt còn có vết máu nhỏ. Chưa đầy một lúc sau, trong điện lại vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn.

Từng người một càng thêm run rẩy, không ai dám thở mạnh.

Cố Tuế An vừa giải quyết xong một chuyện lớn ở trong lòng, nên cả người nàng nhẹ nhõm hẳn.

Rời khỏi hoàng cung, buổi chiều nàng cùng Mộ Hành Tắc đến một trà lâu mà nàng thường lui tới.

Trà lâu này nằm ở phía nam của kinh thành, khá hẻo lánh, khách khứa cũng không nhiều. Lý do Cố Tuế An thích nơi này là vì bà chủ của trà lâu kể chuyện vô cùng dí dỏm và hài hước, giống như kiểu talkshow ở thời hiện đại vậy.

Trong thời đại phong kiến thiếu thốn hoạt động giải trí này, thì nơi này trở thành một trong những chốn nàng yêu thích nhất.

Tại gian phòng trên lầu hai, nhân lúc bà chủ chưa bắt đầu kể chuyện, Cố Tuế An kể lại cho Mộ Hành Tắc nghe tình hình trong cung ngày hôm nay.

Khi nhắc đến việc Hoàng hậu đã đồng ý không để Cố Tuế An và Lý Trọng Yến đính hôn, đôi mắt đào hoa của Mộ Hành Tắc nhướng lên rồi hỏi: “Tuế Tuế, vậy Thái tử điện hạ nói sao?”

“Biểu ca?”

“Biểu ca lúc đó không có mặt, nhưng huynh yên tâm đi, biểu ca chắc chắn cũng không muốn đính hôn với ta đâu. Huynh ấy đã có người trong lòng rồi, còn đang vui mừng không kịp ấy chứ.”

Cố Tuế An vừa dứt lời, bên dưới lầu liền vang lên tiếng kể chuyện của bà chủ trà lâu, nàng lập tức bị thu hút toàn bộ sự chú ý.

Thế nên nàng không hề thấy vẻ mặt đầy hả hê của Mộ Hành Tắc.

Thì ra Tuế Tuế vẫn chưa hề biết đến tình cảm của Thái tử dành cho nàng.

Khoảnh khắc ấy, Mộ Hành Tắc suýt nữa không kiềm được mà bật cười thành tiếng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến giờ thân thì Mộ Hành Tắc mới đưa Cố Tuế An về phủ.

Xe ngựa dừng trước cổng của Cố phủ, Mộ Hành Tắc đỡ Cố Tuế An bước xuống.

Sau khi nói lời từ biệt, Cố Tuế An định rời đi nhưng lại bị Mộ Hành Tắc nắm tay kéo lại.

“Tuế Tuế, ta đã viết thư báo với phụ thân rồi. Chỉ vài ngày nữa, người có thể sẽ phái người đến Cố phủ để cầu thân, thậm chí còn xin Thánh thượng ban hôn nữa.”

Cố Tuế An sững người: “Nhanh vậy sao?”

Đôi mắt đào hoa của Mộ Hành Tắc nhìn chằm chằm vào nàng: “Không nhanh đâu. Ta chỉ mong có thể lập tức rước nàng về nhà thôi.”

Cố Tuế An nhìn vào đôi mắt ngay cả khi nhìn chó cũng đầy tình cảm kia, hiếm khi nàng cũng đỏ mặt.

Sắc đẹp của nam nhân thật khiến người ta khó cưỡng lại mà!

Không ai chú ý thấy, một ánh mắt liếc nhìn từ xa cứ lạnh lẽo dõi theo nơi này mà không hề dời đi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...