Lý Trọng Yến ngồi trong xe ngựa và nhìn xuyên qua cửa sổ, mặt mày âm trầm nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa. Ánh mắt của hắn như được tẩm độc vậy.
Lý Trọng Yến vốn dĩ muốn đích thân đến tìm Cố Tuế An hỏi cho rõ, vì hắn không thể chỉ nghe lời từ một phía của người khác.
Nhưng ngay lúc này, hắn nhìn thấy rõ ràng cử chỉ thân mật của hai người kia, cùng với vẻ ngượng ngùng trên mặt Cố Tuế An. Hắn đều thấy rõ mồn một.
Hắn còn gì mà không hiểu nữa chứ.
Nàng chưa từng lộ ra biểu cảm như vậy với hắn.
Mẫu hậu và Tạ Vân Đình không lừa hắn, nàng thật sự đã thích người khác, còn vì tên khốn này mà từ chối đính hôn với hắn.
Lý Trọng Yến chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đâm một cái lỗ máu ròng ròng, đau đến mức khiến hắn gần như không thở nổi.
Ngay sau đó, làn sóng hận thù dày đặc cuồn cuộn kéo đến như muốn che kín bầu trời. Nỗi oán hận, không cam lòng và ghen tuông trong lòng gần như đã hóa thành thực thể.
Hắn nhìn hai người kia rồi từ từ cong môi mỉm cười. Trong đôi mắt phượng sâu không thấy đáy ủ chứa cơn bão sắp ập đến, vẻ mặt lạnh lùng đến rợn người.
….
Bầu trời cuối tháng Tư xanh biếc như vừa được gột rửa, ánh nắng tươi sáng rải khắp mặt đất, không khí ấm áp đến mức khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Hôm nay là ngày tốt lành cho Tân khoa Tiến sĩ cưỡi ngựa dạo phố. Từ sáng sớm, đại lộ Bắc đã đông nghịt người, tấp nập nhộn nhịp vô cùng, ai nấy đều đến để xem bầu không khí náo nhiệt.
Cố Tuế An cũng đã sửa soạn xong, chuẩn bị đi xem lễ rước bảng. Đại ca của nàng chính là Thám hoa trong kỳ thi mùa xuân lần này, còn Trạng nguyên, vẫn giống như trong tiểu thuyết là nam phụ Tống Vọng Sinh.
Cố Tuế An dẫn Cố Nguyên Triều ra khỏi nhà, vừa bước ra đã thấy Mộ Hành Tắc đang đợi ở cửa, bên cạnh còn đỗ một chiếc xe ngựa sang trọng mà kín đáo.
Mộ Hành Tắc thấy Cố Tuế An đi ra, mắt chàng ta lập tức sáng lên.
“Tuế Tuế…”
“Nhanh nhanh nhanh, buổi diễu hành sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau qua đó đi, ta muốn xem Đại ca diễu hành trên phố.” Cố Nguyên An kéo Cố Tuế An trực tiếp lên xe ngựa.
Mộ Hành Tắc “…”
“A Tắc, còn ngây ra đó làm gì thế, mau lên xe ngựa đi chứ.” Cố Tuế An thấy Mộ Hành Tắc còn chưa lên xe, bèn lên tiếng nhắc nhở.
“Được.” Mộ Hành Tắc cười đáp. Không sao, lát nữa chàng ta sẽ nghĩ cách bỏ rơi đứa em trai chướng mắt này.
Xe ngựa dừng lại trước một quán trà có lối trang trí độc đáo.
Cố Nguyên An là người đầu tiên nhảy ra khỏi xe ngựa.
Sau đó Mộ Hành Tắc cũng bước ra khỏi xe: “Đến rồi Tuế Tuế, để ta đỡ nàng xuống xe.”
“Tuế Tuế, quán trà này mới mở gần đây, nghe nói trà sữa ở đây ngon tuyệt vời. Ta đặc biệt đặt một phòng bao cạnh cửa sổ ở đây, có thể vừa xem diễu hành trên phố vừa thưởng thức trà sữa.” Mộ Hành Tắc vừa đỡ Cố Tuế An xuống xe vừa nói.
Trà sữa!!!
Cố Tuế An ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn lên quán trà, trên biển hiệu là bốn chữ lớn ‘Mật Tuyết Trà Lâu’ với phong cách cổ xưa.
Nàng bắt đầu vô thức nhìn ngang nhìn dọc, để tìm kiếm biểu tượng của quán.
“Tuế Tuế, nàng tìm gì vậy?”
“…Không tìm gì cả, chỉ là ta thấy quán trà này hơi độc đáo thôi.”
Cố Tuế An cảm thán, nữ chính ngầu quá đi!
Mang cả cửa hàng Mixue Ice Cream & Tea về thời cổ đại rồi!
Chỉ là không biết có hoạt động hát tặng trà sữa không.
Nàng nóng lòng muốn thử ngay lập tức.
Hôm nay có rất nhiều người trên phố, Cố Tuế An đeo một chiếc mũ che mặt.
Khi bước vào quán trà, ngón tay của Mộ Hành Tắc vô tình chạm vào tay Cố Tuế An, sau đó chàng ta dò xét móc lấy một ngón tay của nàng.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lén lút liếc nhìn Cố Tuế An một cái. Thấy nàng không phản đối, chàng ta được voi đòi tiên lập tức muốn chuyển sang đan mười ngón tay với nàng.
Nhưng lại bị Cố Tuế An tránh đi: “Ở ngoài phố đó!” Mặc dù họ đã là người yêu, nhưng cổ đại không phải hiện đại, nên vẫn cần phải chú ý một chút.
Đôi mắt của Mộ Hành Tắc lập tức sáng lên: “Không ở ngoài phố là được sao?”
Cố Tuế An không muốn trả lời câu hỏi này của đối phương.
Tại lầu hai của quán trà.
Lý Trọng Yến ngồi bên cửa sổ, mặt không chút biểu cảm thu hết cảnh tượng này vào mắt, đôi mắt lạnh lùng đến mức khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
“Cái này nhìn khá ngon, cái này tên lại hay… Hay là những món này cứ lên cho ta mỗi thứ một phần đi, ta muốn thử hết.” Nhị công chúa Triều Dương ngồi bên cạnh Lý Trọng Yến, đang hăm hở cầm thực đơn nói với Nguyễn Lưu Tranh.
Nguyễn Lưu Tranh nhìn Lý Trọng Yến ở bên cửa sổ. Nàng ta không ngờ mở một tiệm trà sữa lại có thể thu hút được công chúa Triêu Dương đến, còn dẫn theo cả Thái tử điện hạ. Quả là một niềm vui bất ngờ mà.
Nghe công chúa Triều Dương nói muốn gọi mỗi món một phần, nàng ta lập tức đề nghị: “Công chúa, nhiều quá rồi, e rằng người không uống hết được đâu ạ.”
Triều Dương xua xua tay: “Không sao, uống không hết ta mang về cung cho các cung nữ và ma ma của ta nếm thử.”
Nguyễn Lưu Tranh liếc nhìn Thái tử điện hạ một cái. Thấy hắn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không ngăn cản, nên nàng ta đành bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng, ta sẽ cho người đi làm ngay.” Nói xong lập tức rời khỏi phòng bao.
Công chúa Triêu Dương gọi trà xong thì chạy đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài: “Hoàng huynh, tầm nhìn ở chỗ này tuyệt thật đấy, lát nữa đoàn diễu hành đi trên phố chắc chắn sẽ xem rất rõ.”
Đúng lúc này nàng ấy thấy một bóng người quen thuộc ở dưới lầu. Tuy người đó đội mũ che mặt, nhưng nàng ấy vẫn nhận ra ngay lập tức.
Công chúa Triêu Dương trợn tròn mắt, rồi phấn khích nói: “Là Tuế Tuế! Cả Nguyên An nữa.”
“Muội đi gọi Tuế Tuế vào đây.” Nói xong, công chúa Triêu Dương vui vẻ đi ra khỏi phòng bao.
Dưới lầu.
Tiểu nhị của quán trà đi trước dẫn đường, Cố Tuế An vừa định bước lên cầu thang thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Tuế Tuế—”
Cố Nguyên An nhìn lên, rồi phấn khích nói: “Là biểu tỷ kìa!”
Cố Tuế An nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Công chúa Triều Dương, người về kinh rồi sao?”
Triều Dương chạy bộ đến trước mặt nhóm Cố Tuế An, nhéo nhéo má Cố Nguyên An, sau đó khoác chặt lấy cánh tay của Cố Tuế An: “Sắp đến lễ mừng thọ của phụ… phụ thân, nên ta về kinh để chúc thọ người. Vừa mới về thôi, nghe nói hôm nay là ngày Tân khoa Tiến sĩ cưỡi ngựa dạo phố, ta đương nhiên phải đến hóng hớt chút náo nhiệt rồi.”
Nói xong, Triều Dương lại ghé sát tai Cố Tuế An rồi nói: “Tuế Tuế, quán trà mới mở này rất độc đáo, nghe nói trà sữa bên trong vô cùng ngon, buôn bán cực kỳ tốt. Ta đã đặt một phòng bao rồi, muội đi cùng ta lên lầu đi, chúng ta vừa uống trà sữa vừa xem dạo phố.”
Gặp lại Triều Dương sau bao ngày xa cách, Cố Tuế An cũng rất vui mừng. Nàng gật nhẹ đầu, định khoác tay Triều Dương cùng nhau lên lầu, lúc này mới chợt nhớ đến Mộ Hành Tắc đang đứng bên cạnh.
Còn Triều Dương lúc này mới để ý đến một thiếu niên vô cùng tuấn tú đứng cạnh: “Vị này là…”
Cố Tuế An tươi cười giới thiệu: “Là vị hôn phu sắp đính hôn của muội đấy ạ.”
Triều
“Chuyện này sau này muội sẽ từ từ nói với tỷ.” Cố Tuế An nói xong liền khoác tay kéo Triều Dương đang thẫn thờ lên lầu.
Cố Nguyên An cũng vui vẻ bước theo, chỉ để lại Mộ Hành Tắc với vẻ mặt uất ức, ánh mắt đầy oán thán nhìn theo bóng lưng ba người kia, rồi chậm rãi bước theo sau.
Sau khi vào đến gian phòng trên lầu, Cố Tuế An mới nhận ra nàng đã vui mừng quá sớm rồi!
Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên bàn, nụ cười trên mặt Cố Tuế An bỗng khựng lại.
“Biểu ca… cũng ở đây ạ.” Cố Tuế An tháo mũ che mặt xuống, rồi hành lễ một cách lễ độ.
Không hiểu vì sao mà Cố Tuế An cảm thấy ánh mắt của Lý Trọng Yến nhìn nàng có gì đó rất lạ. Đôi mắt phượng xinh đẹp ấy như chất chứa nỗi bi thương sâu đậm, nhưng chỉ thoáng qua một khoảnh khắc rồi biến mất.
Bi thương sao?
Cố Tuế An chớp chớp mắt, chẳng lẽ mắt nàng bị cận rồi sao!
Sau này phải bớt đọc mấy cuốn thoại bản mới được!
Công chúa Triều Dương vui vẻ kéo Cố Tuế An ngồi xuống, nói: “Đúng vậy, hôm nay hoàng huynh hiếm khi rảnh rỗi, là ta năn nỉ huynh ấy ra ngoài cùng ta xem lễ rước bảng đấy.”
Nói xong, nàng ấy lại gọi Mộ Hành Tắc vẫn còn đứng ngồi xuống ghế, còn Cố Nguyên An thì đã tự tìm một chỗ ngồi từ trước rồi.
Vừa bước vào cửa, ánh mắt đào hoa của Mộ Hành Tắc liền chạm phải ánh mắt phượng của Lý Trọng Yến. Người trước hơi nhướng mày, chàng ta cũng không thất lễ mà hành lễ một cách đúng mực.
“Thái tử điện hạ.”
Trong lòng thì đang gào lên: xui xẻo quá đi!
Chọn nhầm quán trà lâu chết tiệt này rồi!
Ánh mắt và chân mày sắc nét của Lý Trọng Yến phủ đầy sương lạnh, mỗi khi nhìn vào đều khiến người ta phải dè chừng: “Quan hệ của Mộ Thế tử và biểu muội của Cô rất thân thiết nhỉ.”
Mộ Hành Tắc nhìn vẻ mặt không mấy thiện chí của Thái tử điện hạ, nhưng vẫn ung dung ngồi xuống, chàng ta không hề e ngại mà nói: “Thái tử điện hạ cũng nhìn ra rồi sao? Ta và Tuế Tuế là đôi bên yêu thương nhau, chẳng bao lâu nữa sẽ đính hôn rồi.”
Nói xong, chàng ta còn mở to đôi mắt đào hoa, ánh nhìn chan chứa tình ý nhìn Cố Tuế An.
Cố Tuế An cũng nhìn đối phương, nhưng trong mắt lại mang theo sự cảnh cáo.
Đừng có thả thính nàng nữa!
