Sen Trong Bình

Chương 10



“Là nàng ta phải không?”

“Đúng với bức họa rồi, bắt đi!”

Nhìn thấy những kẻ chặn ta đều mang theo đao kiếm, ta không dám xung đột với bọn chúng, ngoan ngoãn bị trói tay chân bị bịt mắt, rồi bị đưa đến một sân viện hoang phế.

Ta vốn còn đang nghĩ, nếu kẻ chủ mưu đứng sau là nam phụ thèm muốn Đàn Liên, thì căn bản không cần phải bắt cóc ta.

G.i.ế.c c.h.ế.t giữa phố chẳng phải bớt việc hơn sao.

Thế rồi ta nghe thấy mấy kẻ bắt ta lại bắt đầu nội chiến—

“Các ngươi có ý gì, không phải đã nói rõ là hợp tác sao, bây giờ lại cản ta làm gì?”

“Nàng ta bây giờ còn chưa thể c.h.ế.t. Lúc hợp tác đã nói rõ rồi, các ngươi cần người, bọn ta cần sổ sách. Bây giờ các ngươi g.i.ế.c nàng ta, bọn ta lấy gì để đổi lấy sổ sách từ tên tiểu bạch kiểm họ Đàn kia?”

Bên ngoài bắt đầu tranh cãi, thậm chí đã động thủ.

Ta nghe đã hiểu được vài phần.

Đàn Liên lần này đến Tương Dương quả thật là có chính sự.

Phe quan lại và thương nhân ở Tương Dương bảo hộ lẫn nhau, nông hộ xung quanh bị bóc lột rất nặng nề, hắn đã ở lại quan phủ một tháng, chính là để nắm được chứng cứ của những phú thương và quan viên đó.

Những kẻ bắt ta là hai phe, một phe chủ t.ử hẳn là một con ch.ó điên nào đó ở kinh thành, phe còn lại là các phú thương bản địa Tương Dương.

Hai bên, một bên muốn bắt ta để đổi lấy chứng cứ trong tay Đàn Liên, một bên muốn lấy mạng ta, vì thế mới nhất trí hợp tác, tạm thời trở thành đồng bọn ai nấy đều có toan tính.

Mặc dù bây giờ bọn chúng xảy ra xung đột, có vẻ tạm thời ta không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ta biết, sự an toàn này sẽ không kéo dài được bao lâu.

Đàn Liên mặc dù thiện tâm, nhưng hắn càng bác ái chúng sinh.

Ngay cả khi ta là thê t.ử của hắn, ở trong lòng hắn so ra cũng sẽ không quan trọng hơn bách tính một thành.

Nếu Đàn Liên giao thứ trong tay hắn cho đám người này, không những bọn ta khó lòng thoát thân, mà nông hộ Tương Dương sau này càng không còn hy vọng.

Hắn sẽ không đến.

Và một khi bọn bắt cóc nhận ra điều này… ta sẽ thực sự mất mạng.

......

Ta cố gắng tự cứu mình.

Sau một hồi nỗ lực, ta đã thành công buộc thêm một cái xiềng vào mắt cá chân của chính mình.

Tên bắt cóc vừa khóa xiềng cho ta vừa c.h.ử.i rủa, trên đầu của hắn ta còn in hằn một vết đỏ.

“Tiểu nương tử, còn dám lén đ.á.n.h lén lão t.ử hả?! Nếu không phải thấy ngươi còn có ích, bây giờ lão t.ử sẽ cho ngươi nếm thử gậy gộc thật của ca ca.”

Những tên bên cạnh cười rộ lên.

Ta không lên tiếng, cúi đầu giả c.h.ế.t.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng mũi ta lại không ngừng hít hà.

…Ta ngửi thấy rồi.


Trên người tên bắt cóc đứng ở cửa, có một mùi mà ta đã từng ngửi qua.

Đó là mùi của Nhiếp Chính Vương Cố Nam Chu mà ta từng tiếp xúc gần ở phủ Trưởng Công Chúa.

Ta trời sinh khứu giác nhạy bén khác thường, mùi đã ngửi qua dù bao lâu cũng có thể nhớ lại, phụ thân ta trước đây hay khen ta là ch.ó săn chuyển thế.

Nhưng bản lĩnh này chẳng có tác dụng lớn gì, ngày thường nhiều lắm chỉ dùng để pha chế hương cao hương phấn.

Thực tế thì quả thật chẳng có tác dụng gì.

Ta có thể ngửi ra tên bắt cóc đó đã gặp Cố Nam Chu trong vòng năm ngày, có thể xác định hắn ta là thuộc hạ của Cố Nam Chu.

Nhưng điều này có ích gì? Chỉ khiến ta thêm tuyệt vọng.

Nếu là các nam phụ khác, có lẽ ta còn một tia hy vọng sống sót, nhưng nếu là Cố Nam Chu quyền thế ngập trời muốn lấy mạng ta, e rằng dù ta có mọc cánh cũng khó thoát khỏi.

“Đàn Liên sẽ không dùng sổ sách để đổi nàng ta, so với công lao sự nghiệp thì nữ nhân tính là cái gì,” thuộc hạ của Cố Nam Chu lạnh giọng nói, “Đừng nằm mơ nữa.”

Ta biết lời này là nói cho ta nghe.

Cố Nam Chu thù dai, chắc hẳn chuyện hôm đó ta cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hắn ta và Đàn Liên, đã khiến hắn ta canh cánh trong lòng.

Cho nên hắn ta không chỉ muốn g.i.ế.c ta, mà còn muốn ta c.h.ế.t đi trong sự nhận thức rõ ràng rằng, ta hoàn toàn không quan trọng đối với Đàn Liên.

“Hừ.” Ta cười lạnh một tiếng.

Rồi khi bọn bắt cóc nhìn sang, ta cúi đầu thấp hơn.

Nhắm vào ta sao?

Không sao, giữa việc hèn nhát và tức giận, ta sẽ chọn âm thầm tức tối một mình.

......

Bọn bắt cóc nói, nếu trước lúc mặt trời lặn mà không thấy sổ sách, sẽ tiễn ta lên đường.

Lên đường trong miệng chúng, hiển nhiên không cùng nghĩa với Đàn Liên.

Gần kề cái c.h.ế.t, cuối cùng ta cũng hối hận.

Sớm biết dù làm gì cũng c.h.ế.t, lúc trước ta việc gì phải thương tiếc đóa hoa đẹp đẽ Đàn Liên này.

Đừng tưởng ta không biết đêm tân hôn hắn đã đ.á.n.h ngất ta, bây giờ thì hay rồi, chẳng chiếm được lợi lộc gì, mạng lại sắp mất đi.

Ta không cam lòng!

Không biết có phải vì oán khí trong lòng ta quá nặng hay không, đến mức dọa sợ cả trời cao.

Mặt trời hôm nay dường như xuống núi chậm hơn một khắc.

Nhưng dù có chậm đến mấy, mặt trời rồi cũng phải lặn.

Ngay trước khoảnh khắc vệt hoàng hôn cuối cùng sắp biến mất, bên ngoài cánh cửa gỗ đổ nát của sân viện, lại xuất hiện một bóng hình quen thuộc.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...