Việc ta tham ăn lười làm hầu như không ảnh hưởng gì đến Đàn Liên.
Suốt những ngày này, mặt ta đã tròn hơn một vòng, vậy mà Đàn Liên vẫn có thể không đổi sắc mặt mà khen ta hiền thục lo liệu việc nhà.
Mỗi bước mỗi xa
Nếu phải nói có ảnh hưởng gì, có lẽ là khi không có việc gì Đàn Liên lại bắt đầu thích bóp má của ta.
Có lẽ hắn cảm thấy mình đã vất vả nuôi ta béo lên, không bóp thì thật uổng phí.
Vì phải giả vờ là một kẻ tham ăn lười làm, chẳng làm nên trò trống gì, cho nên trong những ngày này ta thực sự không làm bất cứ việc gì nghiêm túc.
Mỗi ngày ngoài ăn uống vui chơi, ta chỉ nằm nghiêng trên giường đọc thoại bản.
Không cần làm việc, không cần tính sổ sác, không cần chạy việc buôn bán, muốn ăn gì cũng có người đưa đến tận miệng, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mỗi ngày còn từ đủ mọi góc độ mới lạ mà khen ta.
Nói sao đây.
Mặc dù nói vậy có hơi có lỗi với phụ mẫu ta, nhưng cuộc sống hiện tại, thực sự còn sung sướng hơn cả lúc ta chưa gả.
Nhưng luôn có người không muốn ta cứ mãi vui vẻ như vậy.
Những ngày này ta bị Đàn Liên dỗ dành đến mức không còn biết trời trăng mây đất, ta dần quên mất, thân phận Đàn phu nhân là một thân phận nguy hiểm đến nhường nào.
Ta quên rồi, thì có người bắt đầu giở trò nhắc nhở ta.
Một ngày trước, trong nhà truyền đến tin tức, nói là một tổ trạch của Tạ gia ở Tương Dương đã bị cháy.
Không biết là ngẫu nhiên hay do con người gây ra, phụ mẫu, huynh tỷ của ta ai nấy đều “có việc”, cả một Tạ gia to lớn, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta rảnh rỗi để trở về sửa chữa tổ trạch.
Ta rối bời không thôi, lo lắng đến mức ngay cả đùi gà cũng không ăn nổi.
Đàn Liên lúc này mới cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng, đặt đồ ăn trong tay xuống, dịu dàng giúp ta nghĩ cách.
“Không muốn đi thì không đi nữa, ta có một vị bạn cũ ở Tương Dương, có thể nhờ hắn giúp đỡ.”
Nhưng đây là chuyện lớn sửa chữa tổ trạch, Tạ gia là thương hộ, làm ăn buôn bán rất tin phong thủy huyền học, lần này gia chủ nhất định phải có người về.
Hơn nữa, đã biết có thể có nguy hiểm, ta càng không thể đẩy chuyện này cho người khác làm.
Còn về việc nói thẳng với phụ mẫu ta… E rằng họ cũng sẽ không tin, cùng lắm là lén lút giấu ta, tự mình đi chuyến này.
Suy đi tính lại, cuối cùng dường như chỉ còn biện pháp là một mình ta đi Tương Dương.
Ta nhìn lam nhân họa thủy trước mặt, không nhịn được, lại thở dài một tiếng.
“Sắc đẹp hại ta, sắc đẹp hại ta mà!”
Đàn Liên: “…”
Đàn Liên không đổi sắc mặt, tăng thêm lực đạo bóp má ta.
......
Ba ngày sau, ta thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường.
Không ngờ Đàn Liên cũng thu dọn hành trang của mình, nói rằng vừa hay Thánh Thượng giao cho hắn việc giám sát, muốn cùng ta đến Tương Dương.
Trùng hợp vậy sao? Ta hoài nghi nhìn hắn: “Sẽ không phải là chàng cố ý đi cùng ta đó chứ?”
Cũng không đúng.
Theo cốt truyện, hiện tại vẫn chưa có ai biết thân phận thật của Đàn Liên, đối với Thánh Thượng ở lâu trong chùa vốn đã lâu không quan tâm đến chính sự, Đàn Liên cũng chỉ là một quan viên mỹ nhân tồn tại trong lời đồn mà thôi.
Một quan viên bình thường, sao có thể có bản lĩnh làm được đến mức này.
Đàn Liên không trực tiếp trả lời ta, chỉ nói: “Bảo Bình trước giờ rất dính người, nếu ta không ở bên cạnh nàng, e rằng nàng lại phải nghĩ lung tung, tức đến không ngủ được.”
Tốt, hình tượng đố phụ đã ăn sâu vào lòng người.
Nhưng nói như vậy, việc hắn đến Tương Dương chẳng lẽ thực sự là để đi cùng ta?
Mơ hồ, ta luôn cảm thấy mình dường như đã phát hiện ra manh mối gì đó.
Nhưng ý nghĩ này chợt lóe lên rồi vụt tắt, chưa kịp để ta suy nghĩ kỹ, đã bị sự sợ hãi về nguy hiểm vô định phía trước che lấp.
......
Không biết là do kẻ chủ mưu có phần e dè, hay việc tổ trạch bị cháy thực sự chỉ là tai nạn, trên đường đến Tương Dương hoàn toàn bình yên vô sự, không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí khi bọn ta đến Tương Dương, tổ trạch dưới sự giám sát của ta đã được sửa chữa gần xong, ngay cả công vụ của Đàn Liên cũng sắp hoàn thành, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Ta dần nghi ngờ là mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Tổ trạch lâu ngày không người ở, Tương Dương lúc này lại khô hạn, việc hỏa hoạn dường như cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ.
Cứ bình yên vô sự như vậy hơn một tháng, ta và Đàn Liên trong những lúc rảnh rỗi đã đi thăm thú khắp Tương Dương.
Ban đầu, ta còn luôn cảnh giác, ngay cả ban ngày cũng sợ gặp phải thích khách; sau này được Đàn Liên nuôi cho béo thêm một chút, mỗi ngày chỉ bận rộn đo đai lưng của mình, ngược lại không còn lo lắng sợ hãi nữa.
Đợi đến khi tổ trạch được sửa chữa xong, người chi phụ của Tạ gia ở tại địa phương dẫn đường cho ta, mời một tiên sinh phong thủy rất nổi tiếng gần đó đến giúp xem nhà.
Mặc dù tổ trạch đã được sửa chữa xong, nhưng dù sao cũng đã bị cháy mất một số đồ vật cũ, những thứ mới cần phải được chọn lựa kỹ lưỡng rồi mới thêm vào.
Đợi đến khi đồ vật đều được sắp xếp xong, ta đã có thể chuẩn bị trở về kinh.
Vốn dĩ phải là như vậy.
Thế nhưng trên đường đi gặp vị tiên sinh phong thủy kia, người dẫn đường lại quanh co lòng vòng, đưa ta đến một con ngõ vắng không người.
Đợi đến khi ta nhận ra có điều không ổn, muốn chạy trốn thì hai đầu ngõ đã sớm bị những người mai phục chặn lại.
…Tương Dương quả nhiên có trá, không phải ta đa nghi!
