Edit: Kim Hằng
Beta: Đậu Xanh
- --
Rất dễ dàng để có thể phát hiện ra cảm xúc của Thẩm Hòe An không ổn lắm, nhưng anh không nói lời nào, chỉ tự mình đi về phía trước, cô cũng không tìm thấy cơ hội hỏi anh làm sao vậy.
Tiếp tục đi theo anh về phía trước, cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khi đi đến một đoạn đường không có bóng người chỉ có một ngọn đèn sáng trưng, cô giữ chặt lấy cổ tay anh, lúc này anh mới dừng lại, quay đầu lại nhìn cô.
Đường Sùng Ninh nhíu mày nhìn anh, thấy được sự phiền muộn trong đôi mắt của anh, ngực cô lập tức nhảy dựng, nắm chặt tay anh, cô hỏi: "Làm sao thế?"
Thẩm Hòe An lẳng lặng nhìn chằm chằm cô mấy giây, sự phiền muộn dần dần tiêu tan, anh cúi đầu nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi."
Đường Sùng Ninh đã không nhớ rõ anh xin lỗi cô đã bao nhiêu lần, anh giống như sẽ luôn nói xin lỗi, luôn cảm thấy mình đã làm sai, nhưng anh như vậy thì ngực cô lại càng khó chịu, những cảm xúc tiêu cực vừa tích tụ cũng bởi vì lời xin lỗi của anh mà tan biến.
Cô nói: "Không sao."
Ánh mắt Thẩm Hòe An thả lỏng, im lặng kéo cô vào trong lòng ngực, anh siết chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào bên trong cơ thể mình.
Đường Sùng Ninh cũng không nói lời nào mà chỉ ôm anh, lặng lặng ôm lấy anh.
Ở phía cuối đường xuất hiện một hai người qua đường, cô kéo góc áo của anh, nhỏ giọng nói: "Có người tới."
Thẩm Hòe An nói không sao cả.
Lòng Đường Sùng Ninh rung động, cô hỏi: "Anh không sợ sao?"
"Sợ cái gì?"
"Sợ người khác biết quan hệ của chúng ta, biết anh yêu sớm." Đường Sùng Ninh hạ giọng.
"Không sợ." Thẩm Hòe An trả lời rất nhanh, cũng không nhúc nhích, anh chỉ dùng sức ôm chặt lấy cô.
Người đi qua quả nhiên dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn vào bọn họ, Đường Sùng Ninh bị nhìn có chút ngượng ngùng, trốn vào lòng ngực của Thẩm Hòe An, cô đề nghị: "Đến nhà em đi."
Thẩm Hòe An ở trên đỉnh đầu của cô nói được, sau đó mới buông cô ra.
Trong nhà Đường Sùng Ninh vẫn không có ai, Thẩm Hòe An vừa bước vào nhà, đèn còn chưa mở thì Đường Sùng Ninh đã ôm lấy eo anh từ phía sau, cả người đều dán vào người anh.
Thẩm Hòe An sững người, vươn tay nắm cánh tay của cô, sao đó chậm rãi đi xuống, nắm lấy bàn tay của cô rồi bao bọc nó, siết chặt nó trong tay mình.
Đường Sùng Ninh ở phía sau ung dung hỏi anh: "Tại sao lại xin lỗi?" Trong nhà rất yên tĩnh, trong khung cảnh tối tăm chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
"Bởi vì đã tức giận với em." Thẩm Hòe An nhỏ giọng nói.
Anh xoay người ôm cô, cô cứ như vậy dựa vào trước ngực anh.
Xung quanh chỉ có thứ ánh sáng duy nhất là ánh trăng ngoài cửa sổ.
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt của cô rất sáng, bên trong chứa đầy ánh trăng, trong lòng anh run lên, trong lòng cuồn cuộn từng đợt sóng gió.
"Tại sao?" Cô hỏi, vươn tay chạm vào khuôn mặt của anh, lòng bàn tay mềm mại cho anh sức mạnh để bình tĩnh lại.
"Bởi vì... em phủ nhận, em nói với cậu ta chúng ta không có quan hệ gì." Giọng nói của Thẩm Hòe An trầm khàn, đầu cũng dần cúi thấp xuống.
Đường Sùng Ninh nghe thấy nguyên nhân này thì phản ứng đầu tiên là buồn cười. Hiểu lầm vớ vẩn như thế lại sinh ra giữa hai người, từ trước đến nay cô chỉ cảm thấy những hiểu lầm buồn cười này chỉ xuất hiện trong những bộ phim truyền hình máu chó, giờ phút này lại xảy ra chính xác rõ ràng ở trên người cô.
Nhưng bây giờ cô lại cười không nổi, chỉ cảm thấy đau lòng.
"Cho nên anh cảm thấy là em không chịu thừa nhận quan hệ của hai chúng ta sao?" Cô hỏi.
Thẩm Hòe An không trả lời cô, anh chỉ nhìn cô chằm chằm, sau đó cúi đầu muốn hôn cô.
Cô xoay đầu đi, cánh môi ấm áp của anh dừng ở sườn mặt của cô.
Tim anh lập tức nhảy dựng, như tuyệt vọng hôn lên lỗ tai của cô, "Anh xin lỗi... thật ra cũng không sao cả, em không muốn thừa nhận thì không cần thừa nhận."
Bàn tay đặt trên hông cô của anh càng dùng sức hơn, giống như rất sợ cô sẽ rời đi.
Đường Sùng Ninh mất vài giây sau mới hiểu được hành vi ngay lúc này của anh...
Hèn mọn cầu xin cô đừng rời khỏi anh.
Khoang ngực trái cô đập loạn xạ, như đã sụp đổ một nửa, đau nhức bất thường.
Cô nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Thẩm Hòe An ở bên tai.
Anh không ngừng hôn từ bên tai cô rồi dần đi xuống, sợ hãi bị vứt bỏ nên giống như liếm láp để lấy lòng.
Đường Sùng Ninh hơi giật mình để anh hôn mấy lần, cho đến khi môi anh cọ đến bên miệng của cô, anh dừng lại một chút, thấy cô không có phản kháng mới thở hổn hển run rẩy hôn lên môi cô.
Khi Đường Sùng Ninh nhìn thấy anh hôn lên môi mình thì mới lấy lại tinh thần, cô nhón mũi chân, dùng sức hôn anh.
Thấy rõ sự kinh ngạc, vui mừng và yên tâm trong mắt anh, tim cô càng thêm chua xót.
Ý muốn mãi mãi đối xử tốt với anh mãnh liệt len lỏi vào trong lòng cô.
Sở Thích Của Sùng Ninh - Lãng Nam Hoa
Chương 34: Cầu xin
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương