Edit: Kim Hằng
Beta: Đậu Xanh
- --
Đường Sùng Ninh đột nhiên phát hiện, vẻ mặt thoải mái trầm tĩnh này của Thẩm Hòe An có thể gây nghiện.
Cô muốn vĩnh viễn lưu lại loại cảm xúc này của anh, để anh luôn có thể làm một Thẩm Hòe An vừa mềm mại vừa cứng cỏi.
Cho nên cô phải đối tốt với anh, vẫn sẽ mãi luôn đối tốt với anh.
Nụ hôn này rất dài, hai người có chút đắm chìm vào nó.
Thẩm Hòe An không chịu buông tha cho cô là vì sợ cô sẽ chạy, nếu lúc này cô rút lui thì thật có lỗi với anh.
Hôn đến khi sắp hít thở không thông thì hai người cuối cùng cũng tách ra, dựa trán vào nhau hô hấp dồn dập, hơi thở ẩm ướt phun lên mặt của đối phương, cũng bất chấp rốt cuộc là do hô hấp của cô ướt hơn hay là anh.
Đôi mắt anh đỏ lên, vẻ thận trọng vẫn còn chưa thu hồi hoàn toàn.
Đường Sùng Ninh nhìn vào đôi mắt của anh thì bắt đầu đau xót, cô dịu dàng hôn anh, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô xin lỗi anh, Thẩm Hòe An có chút ngây ngốc, sau khi phản ứng lại, anh lắc đầu nói: "Không cần phải xin lỗi."
"Em phủ nhận là vì không biết anh muốn công khai. Anh tuân thủ kỷ luật lại còn học tập tốt, em sợ... Em sợ mình sẽ kéo anh xuống." Đường Sùng Ninh nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho anh.
Đôi mắt Thẩm Hòe An lóe lên, "Đừng nói như vậy." Ngữ khí của anh có chút nghiêm túc cứng rắn, nhưng ánh mắt lại rất mềm mại, anh lẩm bẩm: "Là bởi vì thế sao, cho nên em mới không thừa nhận."
Đường Sùng Ninh "Ừ" một tiếng, dưới ánh trăng mờ ảo, cô vươn tay miêu tả ngũ quan của anh, nhấp nhô lên xuống, cuối cùng rơi xuống bên môi anh: "Thẩm Hòe An, anh thật sự rất lợi hại." Như là tự mình cảm thán.
Thẩm Hòe An khó hiểu nhưng vẫn chờ một câu giải thích từ cô.
"Có thể ăn em đến sạch sẽ như vậy."
Trong lòng Thẩm Hòe An thả lỏng, anh không khỏi bật cười.
Anh há miệng cắn lấy ngón tay cô, liếm đến khi ướt nóng mới chịu nhả ra. Bên môi anh còn phản xạ ra ánh nước, không biết đó là nước bọt của ai. Đường Sùng Ninh nhìn vào đôi mắt của anh, chỗ sâu nhất trong thân thể đột nhiên quay cuồng một trận sóng lớn.
Quần lót lại có khuynh hướng muốn ướt, cô chớp chớp mắt, rút ngón tay của mình lại, nhẹ giọng nói vào bên tai anh: "Em đi tắm rửa, ngày mai không đi học, anh có muốn ở lại đây hay không..."
Một câu nói mang tính ám chỉ cực mạnh.
Thẩm Hòe An không cần nghĩ ngợi đã đồng ý ngay, mặt anh nóng bừng, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, cho đến khi cô hoàn toàn đi vào phòng tắm.
Trước đó anh đã nói với ba mẹ một tiếng, nói mình muốn qua đêm ở nhà bạn trong lớp. Sau đó anh ngồi xuống ghế, ánh mắt dạo quanh phòng cô, thấy quần lót và áo ngực được cô đặt trên đầu giường, còn có một bộ áo tắm màu hồng nhạt.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một suy đoán, không bao lâu sau, suy đoán đó đã được chứng thực...
Tiếng nước tí tách tí tách trong phòng tắm ngừng lại, giọng nói của Đường Sùng Ninh truyền ra từ trong phòng tắm.
Cô nói: "Em quên mang quần áo vào, anh có thể lấy giúp em không?" Phòng tắm ẩm ướt, giọng nói của cô như được thanh lọc, lướt qua nhẹ nhàng.
Thẩm Hòe An sững sờ, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn, anh đi qua đó, cầm lấy tấm vải mỏng manh, lòng bàn tay bắt đầu nóng đến ra mồ hôi.
Không tự chủ được mà tưởng tượng trong đầu tấm vải mềm mại này bao bọc lấy bộ ngực và nơi riêng tư của cô như thế nào.
Đường Sùng Ninh cố ý không mang mấy thứ kia vào phòng tắm, là vì thỏa mãn sở thích không tốt của mình. Cô chính là muốn nhìn Thẩm Hòe An đỏ mặt đem quần áo tới đây, muốn nhìn anh lộ ra sắc mặt khó nhịn, muốn nhìn anh nhẫn nhịn đến đỏ mắt, giống như một con cún con mà cầu xin cô...
Cô lại ban ân bằng cách hiến mình cho anh.
*
Thẩm Hòe An dừng chân ở phòng tắm, mặt nóng đến đỏ bừng, ngón tay gõ cửa phòng tắm, khàn khàn nói: "Anh lấy tới rồi."
Không có ai đáp lại anh.
Anh lại gõ cửa, sương mù bay ra dọc theo kẹt cửa, ẩm ướt bao phủ từ dưới lên phía trên của anh, cho đến khi bao lấy cả trái tim của anh.
Đường Sùng Ninh ở bên trong đột nhiên hét một tiếng, không giống như bị đau mới kêu lên, ngược lại như là đang ngứa.
Anh cũng bỗng chốc như bị ai đó cào một phát, đầu quả tim ngứa ngáy, anh vô thức nuốt nước miếng, gọi tên cô.
Cô vẫn không trả lời anh.
Tiếp theo, có tiếng rên rỉ từ trong cổ họng của cô phát ra nghe thấy giống như là đang...
Anh không dám nghĩ tiếp nữa, lên tiếng thử thăm dò: "Anh có thể đi vào không?"
"Ưm... a..." Đường Sùng Ninh không trả lời anh, chỉ tiếp tục rên rỉ ở trong phòng tắm.
Cuối cùng, anh xoay tay cầm của phòng tắm.
Cô không khóa cửa.
Cánh cửa được mở ra dễ như trở bàn tay, làn sương trắng bay về phía anh, khuôn mặt anh như bị một tấm màng nước che lại.
Anh mở to hai mắt tìm kiếm hình bóng của cô trong phòng tắm, nhưng chỉ có thể thấy một mảng trắng xóa, trái tim anh nhảy dựng, đi vào bên trong.
Khi anh đang mờ mịt đứng ở tại chỗ, đột nhiên có một thân thể mềm mại bám vào sau lưng anh.
Thân thể trần trụi của Đường Sùng Ninh ôm lấy anh từ phía sau.
"Vào đây xem em tắm rửa sao? Bồ Tát." Cô dùng giọng điệu chế nhạo trêu chọc anh.
Một câu trước có sự tương phản mãnh liệt với xưng hô cuối cùng.
Thẩm Hòe An muốn nói, anh vốn không phải Bồ Tát gì, Bồ Tát sao có thể háo sắc vô độ như anh chứ.
Sở Thích Của Sùng Ninh - Lãng Nam Hoa
Chương 35: Tắm rửa
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương