Song Trùng
Chương 86: Mười bốn năm trước
"Nè nè, Tịch Cảnh Dương! Đừng bảo để em đoán trúng đấy nha! Biểu cảm của anh là sao đây hả?" Mộ Nhược Vi liền cáu kỉnh.
Tịch Cảnh Dương búng nhẹ vào trán cô gái nhỏ, không nhìn được mà bật cười:"Cái đầu nhỏ này của em, suốt ngày toàn suy nghĩ linh tình gì không vậy! Chẳng giống em của trước đây chút nào!"
Mộ Nhược Vi đưa tay xoa xoa trán mình:"Trước đây? Trước đây chúng ta từng quen biết nhau sao?"
Bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng, Tịch Cảnh Dương cũng chẳng nên biết phải nói từ đâu, anh hít một hơi dài sau đó cười đầy bất lực mà đáp:"Chúng ta...đã gặp nhau từ mười bốn năm trước rồi..."
Sắc mặt cô gái thoáng thay đổi, chẳng phải chính anh từng nói chúng ta gặp mặt lần đầu vào mấy tháng trước thôi sao? Mười bốn năm trước...chúng ta...chúng ta gặp nhau khi nào chứ?
"Tiểu Vi...à không, anh nên gọi em là...Kỷ Thần Hi..." Tịch Cảnh Dương cúi gầm mặt nói tiếp.
Không đợi cô gái kịp tiêu hoá những điều anh vừa nói, Tịch Cảnh Dương lại nói tiếp.
"Mười bốn năm trước, anh vì chuyện nội bộ đấu đá của Tịch Gia, vẫn luôn phải sống ở Nước R...Lúc đấy rất nhiều người muốn lấy mạng anh. Một lần anh bị một tổ chức sát thủ truy sát, anh đã gặp được một cô bé..."
"Là em sao?" Cô gái nhỏ khẽ lên tiếng.
Tịch Cảnh Dương gật đầu một cái, sau đó nói tiếp.
"Khi ấy anh cũng chỉ là một cậu bé mười ba tuổi, không thể so được với đám sát thủ hung tàn đó nên đã bị thương rất nặng, chỉ đành trốn chui trốn nhủi trong một con hẻm nhỏ.
Đêm ấy trời mưa rất lớn...bé gái trông chỉ tầm tám chín tuổi nhưng lại rất thông minh...cô ấy không chỉ đánh lạc hướng bọn sát thủ đó, còn sơ cứu vết thương cho anh, chính là cô ấy đã cứu anh một mạng."
Kỷ Thần Hi không nói gì, cô vẫn im lặng ngồi nghe. Tịch Cảnh Dương lại hít sâu một hơi rồi nói tiếp.
"Nhưng do căn bệnh khó đông máu đó của anh, khiến anh không trụ được bao lâu đã ngất đi, đến khi tỉnh dậy anh đã phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện và em cũng biến mất..."
Kỷ Thần Hi bất chợt lên tiếng:"Nên anh đã đi tìm em?"
"Phải, anh tìm em suốt bốn năm, nhưng không hề có một chút tin tức nào..."
"Vậy liên quan gì đến em và...Mộ Nhược Vi?" Thật ra từ lâu cô đã nghi ngờ, bản thân vốn dĩ không phải Mộ Nhược Vi, cộng thêm những giấc mơ kì lạ càng khiến cô trở nên rất mơ hồ.
"Năm anh mười bảy tuổi, bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp Tịch Gia, một lần nữa những kẻ đó lại muốn ra tay với anh. Nhưng lần này bọn chúng không đơn giản tìm đến sát thủ, mà tìm đến một tổ chức chuyên đào tạo những bậc sát thủ hàng đầu tên là Zero".
Kỷ Thần Hi liền nhắm mắt lại, cô cố gắng để tìm kiếm những mảnh vụn kí ức mỏng manh đó sâu bên trong tiềm thức của mình.
Tịch Cảnh Dương im lặng một chút để cô có thể bình tâm suy nghĩ một chút, từ từ tiếp thu những điều mà anh vừa nói.
Anh bỗng nhớ lại hình ảnh cô gái trông rất nhỏ tuổi, một thân kiêu ngạo, ngồi tựa vào thành cửa sổ trong phòng anh, đến khi anh vào phòng, cô quay sang nhìn anh rồi khẽ mỉm cười rồi hỏi:"Ồ, anh là Mr.J?"
Lúc này anh vẫn chưa biết cô là cô gái anh vất vả tìm kiếm suốt bốn năm qua. Anh chỉ biết thân phận cô không đơn giản và mục đích đến đây hôm nay chính là muốn mạng anh.
Có thể vượt qua hàng rào phòng vệ, còn có thể làm cho không một ai hay biết mà bước vào phòng anh, tùy tiện ngồi bên cửa số hóng gió.
*Ảnh minh hoạ, nguồn google
Một làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài màu đen khẽ tung bay, Tịch Cảnh Dương thoáng chút hơi ngây người.
Cô gái bí ẩn âm thầm cười khẽ một tiếng, sau đó liền nhảy xuống, cô tiến đến bên cạnh nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới sau đó liền cảm thán.
"Đẹp trai thật đó, nhìn anh thế này, tôi thật sự không muốn ra tay nữa!"
Tịch Cảnh Dương lúc này mới cảnh giác mà lùi về sau, cô gái liền bật cười mỉa mai:"Nghe danh Mr.J đã lâu, họ nói rằng anh chưa từng khiến bản thân phải đổ máu, xem ra chỉ là lời đồn rồi."
Tịch Cảnh Dương làm sao không hiểu ý của cô chứ, chỉ một giây sơ suất vừa rồi của anh cũng đủ để anh chết một chục lần rồi.
"Cô là ai?" Tịch Cảnh Dương lạnh mặt nhìn về phía cô gái.
Cô đi dạo nhìn ngó xung quanh trong phòng anh, sau đó rất tự nhiên mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của anh.
"IQ anh cao như thế, chẳng lẻ lại không đoán ra?"
Cô gái kiểu ngạo mà hỏi ngược lại anh.
Tịch Cảnh Dương từ lâu đã đưa ra ám hiệu có người đột nhập cho cảnh vệ, hiện tại anh chỉ cần cầm chân cô ở đây là được.
"Cô là người của Zero?"
"Bingo! Đúng là nói chuyện với người thông minh, tôi rất thích!" Cô gái liền vui vẻ đáp.
Nhưng cô thoáng trầm tư rồi thở dài:"Tiếc thật đấy, chúng tôi đã nhận đơn hàng này rồi...tôi thật sự không muốn xuống tay với anh."
...----------------...
Tịch Cảnh Dương búng nhẹ vào trán cô gái nhỏ, không nhìn được mà bật cười:"Cái đầu nhỏ này của em, suốt ngày toàn suy nghĩ linh tình gì không vậy! Chẳng giống em của trước đây chút nào!"
Mộ Nhược Vi đưa tay xoa xoa trán mình:"Trước đây? Trước đây chúng ta từng quen biết nhau sao?"
Bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng, Tịch Cảnh Dương cũng chẳng nên biết phải nói từ đâu, anh hít một hơi dài sau đó cười đầy bất lực mà đáp:"Chúng ta...đã gặp nhau từ mười bốn năm trước rồi..."
Sắc mặt cô gái thoáng thay đổi, chẳng phải chính anh từng nói chúng ta gặp mặt lần đầu vào mấy tháng trước thôi sao? Mười bốn năm trước...chúng ta...chúng ta gặp nhau khi nào chứ?
"Tiểu Vi...à không, anh nên gọi em là...Kỷ Thần Hi..." Tịch Cảnh Dương cúi gầm mặt nói tiếp.
Không đợi cô gái kịp tiêu hoá những điều anh vừa nói, Tịch Cảnh Dương lại nói tiếp.
"Mười bốn năm trước, anh vì chuyện nội bộ đấu đá của Tịch Gia, vẫn luôn phải sống ở Nước R...Lúc đấy rất nhiều người muốn lấy mạng anh. Một lần anh bị một tổ chức sát thủ truy sát, anh đã gặp được một cô bé..."
"Là em sao?" Cô gái nhỏ khẽ lên tiếng.
Tịch Cảnh Dương gật đầu một cái, sau đó nói tiếp.
"Khi ấy anh cũng chỉ là một cậu bé mười ba tuổi, không thể so được với đám sát thủ hung tàn đó nên đã bị thương rất nặng, chỉ đành trốn chui trốn nhủi trong một con hẻm nhỏ.
Đêm ấy trời mưa rất lớn...bé gái trông chỉ tầm tám chín tuổi nhưng lại rất thông minh...cô ấy không chỉ đánh lạc hướng bọn sát thủ đó, còn sơ cứu vết thương cho anh, chính là cô ấy đã cứu anh một mạng."
Kỷ Thần Hi không nói gì, cô vẫn im lặng ngồi nghe. Tịch Cảnh Dương lại hít sâu một hơi rồi nói tiếp.
"Nhưng do căn bệnh khó đông máu đó của anh, khiến anh không trụ được bao lâu đã ngất đi, đến khi tỉnh dậy anh đã phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện và em cũng biến mất..."
Kỷ Thần Hi bất chợt lên tiếng:"Nên anh đã đi tìm em?"
"Phải, anh tìm em suốt bốn năm, nhưng không hề có một chút tin tức nào..."
"Vậy liên quan gì đến em và...Mộ Nhược Vi?" Thật ra từ lâu cô đã nghi ngờ, bản thân vốn dĩ không phải Mộ Nhược Vi, cộng thêm những giấc mơ kì lạ càng khiến cô trở nên rất mơ hồ.
"Năm anh mười bảy tuổi, bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp Tịch Gia, một lần nữa những kẻ đó lại muốn ra tay với anh. Nhưng lần này bọn chúng không đơn giản tìm đến sát thủ, mà tìm đến một tổ chức chuyên đào tạo những bậc sát thủ hàng đầu tên là Zero".
Kỷ Thần Hi liền nhắm mắt lại, cô cố gắng để tìm kiếm những mảnh vụn kí ức mỏng manh đó sâu bên trong tiềm thức của mình.
Tịch Cảnh Dương im lặng một chút để cô có thể bình tâm suy nghĩ một chút, từ từ tiếp thu những điều mà anh vừa nói.
Anh bỗng nhớ lại hình ảnh cô gái trông rất nhỏ tuổi, một thân kiêu ngạo, ngồi tựa vào thành cửa sổ trong phòng anh, đến khi anh vào phòng, cô quay sang nhìn anh rồi khẽ mỉm cười rồi hỏi:"Ồ, anh là Mr.J?"
Lúc này anh vẫn chưa biết cô là cô gái anh vất vả tìm kiếm suốt bốn năm qua. Anh chỉ biết thân phận cô không đơn giản và mục đích đến đây hôm nay chính là muốn mạng anh.
Có thể vượt qua hàng rào phòng vệ, còn có thể làm cho không một ai hay biết mà bước vào phòng anh, tùy tiện ngồi bên cửa số hóng gió.
*Ảnh minh hoạ, nguồn google
Một làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài màu đen khẽ tung bay, Tịch Cảnh Dương thoáng chút hơi ngây người.
Cô gái bí ẩn âm thầm cười khẽ một tiếng, sau đó liền nhảy xuống, cô tiến đến bên cạnh nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới sau đó liền cảm thán.
"Đẹp trai thật đó, nhìn anh thế này, tôi thật sự không muốn ra tay nữa!"
Tịch Cảnh Dương lúc này mới cảnh giác mà lùi về sau, cô gái liền bật cười mỉa mai:"Nghe danh Mr.J đã lâu, họ nói rằng anh chưa từng khiến bản thân phải đổ máu, xem ra chỉ là lời đồn rồi."
Tịch Cảnh Dương làm sao không hiểu ý của cô chứ, chỉ một giây sơ suất vừa rồi của anh cũng đủ để anh chết một chục lần rồi.
"Cô là ai?" Tịch Cảnh Dương lạnh mặt nhìn về phía cô gái.
Cô đi dạo nhìn ngó xung quanh trong phòng anh, sau đó rất tự nhiên mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của anh.
"IQ anh cao như thế, chẳng lẻ lại không đoán ra?"
Cô gái kiểu ngạo mà hỏi ngược lại anh.
Tịch Cảnh Dương từ lâu đã đưa ra ám hiệu có người đột nhập cho cảnh vệ, hiện tại anh chỉ cần cầm chân cô ở đây là được.
"Cô là người của Zero?"
"Bingo! Đúng là nói chuyện với người thông minh, tôi rất thích!" Cô gái liền vui vẻ đáp.
Nhưng cô thoáng trầm tư rồi thở dài:"Tiếc thật đấy, chúng tôi đã nhận đơn hàng này rồi...tôi thật sự không muốn xuống tay với anh."
...----------------...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương