Song Trùng
Chương 87: Giọt Lệ Đại Dương
Mặc dù thái độ của cô gái có chút không nghiêm túc, nhưng không hiểu sao nhìn vào đôi mắt có phần ngây thơ hồn nhiên ấy, Tịch Cảnh Dương lại có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Mắt thấy Tịch Cảnh Dương lại mất cảnh giác, cô gái lại không vui mà lên tiếng:"Nè nè anh đẹp trai, anh có thể tôn trọng nghề nghiệp tôi một xíu được không? Sao cứ hay ngẩn người thế kia!"
"Cô bị bao vây rồi." Tịch Cảnh Dương nhìn thấy tín hiệu từ người của mình, nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô gái liền tỏ vẻ ngạc nhiên:"Hửm? Ý anh là hai tên trên cây, một tên bắn tỉa ở toà nhà đối diện, hay là...bốn tên phía sau cánh cửa kia?"
Quả thực Tịch Cảnh Dương đã đoán không sai, cô gái này bản lĩnh không hề nhỏ, nhưng từ nãy đến giờ cô lại không hề ra tay, khiến anh cũng không đoán được suy nghĩ của cô.
"Haizz, xem ra tôi phải rời đi rồi. Còn nữa đừng có chỉa súng về phía tôi, nếu không...anh nhất định sẽ hối hận đó!" Cô gái thở dài đầy tiếc nuối chuẩn bị rời đi.
Tịch Cảnh Dương đã nắm được khẩu súng phía sau kệ sách bỗng bị cô nhắc nhở khiến anh có chút khó tin. Rốt cuộc, Zero đó đã tạo nên quái vật gì đây?
Nhưng trong suốt mười năm qua, hình như cô là đối thủ đầu tiên anh cảm thấy có chút khó nhằn, cũng chẳng biết từ lúc nào mà khoé môi dần cong lên.
"Đi thong thả, hẹn gặp lại." Tịch Cảnh Dương mỉm cười nhẹ, sau đó làm động tác mời.
Cô gái khá ngạc nhiên trước thái độ ung dung của anh, sau đó cô bỗng bật cười rồi đập một tay lên bàn, một tay chỉ vào Tịch Cảnh Dương.
"Anh đẹp trai! Lão nương chấm anh rồi!"
Tịch Cảnh Dương khẽ cười đáp:"Thật xin lỗi, nhưng mà e rằng tấm lòng của cô tôi không thể nhận được."
Cô gái cảm thấy khó hiểu mà hơi nghiêng người về phía trước, nhưng bất chợt một mặt dây chuyền hình giọt nước màu xanh lam lộ ra, khiến cho Tịch Cảnh Dương thoáng ngây người.
"Hửm? Vì sao tôi không được?" Cô gái lên tiếng.
Nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền của cô gái, sau đó ngước nhìn lại cô, đôi mắt bắt đầu ửng đỏ.
Cô gái vô cùng bất ngờ trước thái độ này của anh, cô chớp chớp mắt vài cái rồi trước mặt bỗng xuất hiện một thân hình cao lớn muốn ôm chầm lấy cô.
Theo bản năng của một sát thủ chuyên nghiệp, cô định ra tay đánh vào những huyệt đạo khiến người ta phải đau đớn để phòng vệ.
Nhưng từng đòn đánh của cô đều bị người đàn ông này phá giải, sau đó cô bất lực nhìn mà nhìn anh ôm chặt cô vào lòng.
Là một cô gái tuổi còn chưa đến mười tám, lại bị một nam nhân lạ mặt ôm chầm lấy, lại còn là một anh chàng đẹp trai như thế, cô gái không khỏi mà đỏ mặt, vội muốn đẩy anh ra.
"Này, anh làm gì thế, mau buông tôi ra, anh không buông thì đừng trách tôi nặng tay đó!" Cô gái vừa đánh vào người anh, vừa vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay rắn chắc của người đàn ông.
Bỗng cửa phòng bị đẩy ra, một đám người vội xông vào, nhưng trông thấy cảnh tượng trước mắt, toàn bộ bọn họ đều kinh hãi.
Một anh chàng vệ sĩ khẽ lên tiếng:"Tôi...mắt tôi hình như có vấn đề rồi!"
Một vệ sĩ khác:"Không...không chỉ mỗi mắt anh có vấn đề đâu..."
Một vệ sĩ trang bị vũ trang đầy người:"Hình như...tôi cũng cần đi khám mắt rồi!"
Mục Hành kẻ dẫn đầu:"..."
Cô gái nhìn thấy đám người xong vào, sau đó nhìn người đàn ông vẫn ôm chặt mình không buông thì liền chửi:"Con bà nó! Anh đây chính là dùng nhan sắc để chế ngự tôi à! Được! Được lắm! Anh thành công rồi đấy!"
Bốn người đứng ở cửa:"..." Bọn họ có phải nên rời đi không, xem cô gái đó chẳng giống sát thủ một chút nào, mà trông giống...giống một cô vợ nhỏ đang bị sếp họ bắt nạt!
"Thật ngại quá, chúng tôi vào nhằm phòng!" Mục Hành nói xong, kéo theo ba tên vệ sĩ rời đi, à là chạy đi.
Cô gái:"..."
Tịch Cảnh Dương vẫn chưa có ý định buông tay, nhưng sắc mặt cô gái bỗng thay đổi, động tác dứt khoác đánh vào chỗ hiểm trên người anh, cũng may anh tránh được nhưng buộc phải buông tay ra.
Lúc này, anh chợt nhận ra một thứ lành lạnh đang chỉ thẳng vào đầu mình, khi anh ngước mặt lên chỉ trông thấy một ánh mắt rét lạnh từ phía cô gái.
Tịch Cảnh Dương không hề đánh trả, anh vẫn chăm chú nhìn cô, gương mặt xinh đẹp này bỗng trở nên thân thuộc vô cùng.
Nhưng trái ngược với anh, cô gái lạnh mặt khoá chốt an toàn chuẩn bị bóp cò. Tịch Cảnh Dương không hề phản ứng lại, mà vẫn lặng người đứng đấy nhìn cô chằm chằm.
Cô gái liền thở dài, sau đó bỏ súng xuống, có chút thất vọng mà lên tiếng:"Chẳng thú vị gì cả!"
"Giọt Lệ Đại Dương." Tịch Cảnh Dương nói khẽ. Cô gái vội nhìn xuống cổ mình, mặt dây chuyện của cô đã lộ ra từ lúc nào rồi.
"Ha! Lộ mất rồi." Cô gái khá tiếc nuối vì để lộ nó quá sớm.
Tịch Cảnh Dương:"Là em thật sao?" Anh vô cùng mong chờ câu trả lời từ cô, dù anh đã xác định được chín phần rồi.
...----------------...
Mắt thấy Tịch Cảnh Dương lại mất cảnh giác, cô gái lại không vui mà lên tiếng:"Nè nè anh đẹp trai, anh có thể tôn trọng nghề nghiệp tôi một xíu được không? Sao cứ hay ngẩn người thế kia!"
"Cô bị bao vây rồi." Tịch Cảnh Dương nhìn thấy tín hiệu từ người của mình, nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô gái liền tỏ vẻ ngạc nhiên:"Hửm? Ý anh là hai tên trên cây, một tên bắn tỉa ở toà nhà đối diện, hay là...bốn tên phía sau cánh cửa kia?"
Quả thực Tịch Cảnh Dương đã đoán không sai, cô gái này bản lĩnh không hề nhỏ, nhưng từ nãy đến giờ cô lại không hề ra tay, khiến anh cũng không đoán được suy nghĩ của cô.
"Haizz, xem ra tôi phải rời đi rồi. Còn nữa đừng có chỉa súng về phía tôi, nếu không...anh nhất định sẽ hối hận đó!" Cô gái thở dài đầy tiếc nuối chuẩn bị rời đi.
Tịch Cảnh Dương đã nắm được khẩu súng phía sau kệ sách bỗng bị cô nhắc nhở khiến anh có chút khó tin. Rốt cuộc, Zero đó đã tạo nên quái vật gì đây?
Nhưng trong suốt mười năm qua, hình như cô là đối thủ đầu tiên anh cảm thấy có chút khó nhằn, cũng chẳng biết từ lúc nào mà khoé môi dần cong lên.
"Đi thong thả, hẹn gặp lại." Tịch Cảnh Dương mỉm cười nhẹ, sau đó làm động tác mời.
Cô gái khá ngạc nhiên trước thái độ ung dung của anh, sau đó cô bỗng bật cười rồi đập một tay lên bàn, một tay chỉ vào Tịch Cảnh Dương.
"Anh đẹp trai! Lão nương chấm anh rồi!"
Tịch Cảnh Dương khẽ cười đáp:"Thật xin lỗi, nhưng mà e rằng tấm lòng của cô tôi không thể nhận được."
Cô gái cảm thấy khó hiểu mà hơi nghiêng người về phía trước, nhưng bất chợt một mặt dây chuyền hình giọt nước màu xanh lam lộ ra, khiến cho Tịch Cảnh Dương thoáng ngây người.
"Hửm? Vì sao tôi không được?" Cô gái lên tiếng.
Nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền của cô gái, sau đó ngước nhìn lại cô, đôi mắt bắt đầu ửng đỏ.
Cô gái vô cùng bất ngờ trước thái độ này của anh, cô chớp chớp mắt vài cái rồi trước mặt bỗng xuất hiện một thân hình cao lớn muốn ôm chầm lấy cô.
Theo bản năng của một sát thủ chuyên nghiệp, cô định ra tay đánh vào những huyệt đạo khiến người ta phải đau đớn để phòng vệ.
Nhưng từng đòn đánh của cô đều bị người đàn ông này phá giải, sau đó cô bất lực nhìn mà nhìn anh ôm chặt cô vào lòng.
Là một cô gái tuổi còn chưa đến mười tám, lại bị một nam nhân lạ mặt ôm chầm lấy, lại còn là một anh chàng đẹp trai như thế, cô gái không khỏi mà đỏ mặt, vội muốn đẩy anh ra.
"Này, anh làm gì thế, mau buông tôi ra, anh không buông thì đừng trách tôi nặng tay đó!" Cô gái vừa đánh vào người anh, vừa vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay rắn chắc của người đàn ông.
Bỗng cửa phòng bị đẩy ra, một đám người vội xông vào, nhưng trông thấy cảnh tượng trước mắt, toàn bộ bọn họ đều kinh hãi.
Một anh chàng vệ sĩ khẽ lên tiếng:"Tôi...mắt tôi hình như có vấn đề rồi!"
Một vệ sĩ khác:"Không...không chỉ mỗi mắt anh có vấn đề đâu..."
Một vệ sĩ trang bị vũ trang đầy người:"Hình như...tôi cũng cần đi khám mắt rồi!"
Mục Hành kẻ dẫn đầu:"..."
Cô gái nhìn thấy đám người xong vào, sau đó nhìn người đàn ông vẫn ôm chặt mình không buông thì liền chửi:"Con bà nó! Anh đây chính là dùng nhan sắc để chế ngự tôi à! Được! Được lắm! Anh thành công rồi đấy!"
Bốn người đứng ở cửa:"..." Bọn họ có phải nên rời đi không, xem cô gái đó chẳng giống sát thủ một chút nào, mà trông giống...giống một cô vợ nhỏ đang bị sếp họ bắt nạt!
"Thật ngại quá, chúng tôi vào nhằm phòng!" Mục Hành nói xong, kéo theo ba tên vệ sĩ rời đi, à là chạy đi.
Cô gái:"..."
Tịch Cảnh Dương vẫn chưa có ý định buông tay, nhưng sắc mặt cô gái bỗng thay đổi, động tác dứt khoác đánh vào chỗ hiểm trên người anh, cũng may anh tránh được nhưng buộc phải buông tay ra.
Lúc này, anh chợt nhận ra một thứ lành lạnh đang chỉ thẳng vào đầu mình, khi anh ngước mặt lên chỉ trông thấy một ánh mắt rét lạnh từ phía cô gái.
Tịch Cảnh Dương không hề đánh trả, anh vẫn chăm chú nhìn cô, gương mặt xinh đẹp này bỗng trở nên thân thuộc vô cùng.
Nhưng trái ngược với anh, cô gái lạnh mặt khoá chốt an toàn chuẩn bị bóp cò. Tịch Cảnh Dương không hề phản ứng lại, mà vẫn lặng người đứng đấy nhìn cô chằm chằm.
Cô gái liền thở dài, sau đó bỏ súng xuống, có chút thất vọng mà lên tiếng:"Chẳng thú vị gì cả!"
"Giọt Lệ Đại Dương." Tịch Cảnh Dương nói khẽ. Cô gái vội nhìn xuống cổ mình, mặt dây chuyện của cô đã lộ ra từ lúc nào rồi.
"Ha! Lộ mất rồi." Cô gái khá tiếc nuối vì để lộ nó quá sớm.
Tịch Cảnh Dương:"Là em thật sao?" Anh vô cùng mong chờ câu trả lời từ cô, dù anh đã xác định được chín phần rồi.
...----------------...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương