Thẩm Mộ Khanh trong lòng thấp thỏm, chỉ nghe thấy một tiếng "Cùm cụp." chiếc vòng cổ lộng lẫy bắt mắt "Nụ hôn của Đấng Cứu Thế" đã nằm gọn trong lòng bàn tay đeo bao tay trắng của Fred.
Hắn ngước mắt lên, cong môi cười, rồi chậm rãi bước tới, tay cầm chiếc vòng cổ.
Dưới ánh mắt tr*n tr** của Thẩm Mộ Khanh, hắn cúi người, lấy tư thế ôm sát để vòng qua cổ cô.
Tóc của cô được cố định bằng chiếc trâm ngọc, vì vậy việc đeo vòng cổ cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Mộ Khanh chỉ thấy ngứa ngáy sau gáy, trên cổ bỗng thấy hơi nặng nề. Qua lớp vải lụa mềm mại của chiếc sườn xám, sự lạnh lẽo của kim loại dường như đã từng chút thấm sâu vào da thịt.
Còn chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông phía sau đã rời đi.
Một tia sáng lóe lên từ cổ cô, Thẩm Mộ Khanh chậm rãi cúi đầu, ánh mắt dõi theo luồng sáng rực ấy.
Viên kim cương sáng loé đến nỗi cô gần như không thể mở mắt.
Đột nhiên, toàn bộ đèn trong biệt thự đồng loạt sáng lên. Cả đại sảnh trở nên sáng bừng, mọi thứ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu lên, phát hiện Fred vừa buông chiếc điều khiển từ xa trong tay xuống.
Nhìn cô không chớp mắt.
Hai người không nói gì, một người nín thở, một người khác đôi mắt đã đỏ hoe.
Cô gái trước mặt đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, khoác trên mình bộ sườn xám màu trắng ngà, những chiếc khuy tinh tế tô điểm cho cái cổ thiên nga thon thả trắng mịn của cô.
Mái tóc đen mà hắn cực kỳ yêu thích được búi gọn ở phía sau bằng một chiếc trâm ngọc đơn giản nhưng vô cùng tinh xảo.
Chỉ còn vài sợi tóc rũ xuống, dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng được. Lúc này, dường như vì ánh mắt hắn mà cô trở nên vô cùng ngại ngùng.
Đôi mắt long lanh sóng nước kia liên tục né tránh, thêm vào đó là sự e thẹn và tinh nghịch của người con gái Giang Nam, đôi môi hồng như hoa đào nhẹ nhàng khép lại, mũi nhỏ thanh tú.
Rực rỡ như hoa xuân, sáng trong như trăng thu.
Chiếc vòng cổ xa hoa "Nụ hôn của Đấng Cứu Thế" giờ đây yên tĩnh nằm trên chiếc sườn xám của cô, màu trắng ngà của chiếc sườn xám phản chiếu trong đó, như thể chúng đã trở thành một thể thống nhất.
Hoàn toàn không có gì lạc lõng, mà ngược lại, nó hòa quyện với chiếc sườn xám và cô gái ngại ngùng thành một bức tranh.
Fred từ từ tháo găng tay ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Mộ Khanh.
Ngón tay hắn duỗi ra, muốn mở ra bức tranh tuyệt mỹ đến nghẹt thở ấy.
Đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vào viên kim cương chính giữa chiếc vòng cổ. Sự lạnh lẽo của viên kim cương chẳng hề khiến hắn bận tâm.
Tay hắn từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng chạm vào cằm cô gái, nhẹ nhàng nắm lấy cằm mềm mại của cô.
Cô gái mang vẻ e lệ khẽ ngẩng đầu lên, để lộ toàn bộ vẻ đẹp xuân thì trước mắt hắn.
Dưới ánh mắt như thiêu đốt này, Thẩm Mộ Khanh thấy hơi khó thở một chút, hàng mi run nhẹ, mong chờ nhìn hắn: "Đẹp không?"
Người đàn ông không nói gì, nhưng bàn tay còn lại của hắn cũng bắt đầu cử động.
Chầm chậm di chuyển dọc theo gò má trắng nõn của cô, lướt nhẹ qua đôi môi hồng mềm mại, chóp mũi, cuối cùng dừng lại bên cạnh khoé mắt của cô.
Đuôi mắt Fred đỏ hoe, kiềm chế h*m m**n đang bùng cháy trong mình, áp chế thú tính sắp không thể kìm nén, khẽ gật đầu.
Lồng ngực chấn động, kiềm chế sự bồn chồn trong người, hắn thốt ra hai âm tiết: "Đẹp lắm."
Rất đẹp, đẹp đến mức như thể cô thật sự là Đấng Cứu Thế, đến để cứu rỗi hắn.
"Anh cần nụ hôn của em."
Hắn, Fred Keith, cần nụ hôn của Đấng Cứu Thế.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Mộ Khanh, gương mặt tuấn mỹ ấy cúi xuống, đôi môi mỏng cuối cùng chạm vào đôi môi hồng mà hắn yêu thích tột độ.
Trong khoảnh khắc hơi thở hòa quyện, Fred dường như thật sự được cứu rỗi.
Mọi xao động và thô bạo trong hắn đều bị một đôi bàn tay vô hình nhẹ nhàng xoa dịu, nụ hôn của hắn lần này khác hẳn những lần trước, vô cùng mềm mại.
Tất cả sự xao động và thô bạo đều được đôi bàn tay vô hình xoa dịu, đôi môi của hắn khác hẳn với mọi lần, vô cùng nhẹ nhàng.
Nếu không có hơi ấm của Fred, Thẩm Mộ Khanh tưởng mình chỉ bị một cơn gió nhẹ thổi qua.
Một nụ hôn thuần khiết như vậy, không mang theo bất kỳ d*c v*ng nào, sự tồn tại của nó là để giúp hai người thật lòng yêu nhau lại gần nhau hơn.
Đây mới đích thực là nụ hôn của Đấng Cứu Thế. Dưới tình yêu như vậy, cả chiếc vòng cổ lấp lánh như dải ngân hà cũng trở nên kém phần rực rỡ.
Mắt Thẩm Mộ Khanh nhắm lại, nhưng hàng mi dài vẫn khẽ run rẩy, hơi thở nóng rực của Fred phả vào mặt cô.
Hắn vừa uống rượu vang đỏ, mùi hương thơm ngọt, thuần khiết ấy truyền đến, len lỏi vào cánh mũi Thẩm Mộ Khanh.
Khuôn mặt cô nóng bừng, sắc hồng hiện rõ dưới làn da trắng mịn.
Cô giống như say rượu, đầu óc có chút choáng váng.
Cuối cùng, khi cô gần như sắp mềm nhũn ngã xuống sofa, người đàn ông trước mặt mới chịu rút lui, bàn tay to lớn của hắn vòng qua eo cô.
Trán kề trán, ánh mắt sáng rực của Fred lóe lên, môi hắn mấp máy, một lần nữa ca ngợi cô gái của mình: "Rất đẹp, cực kì đẹp, em đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Em là công chúa của anh, công chúa độc nhất vô nhị của anh."
Những lời nói nóng bỏng và xấu hổ ấy lọt vào tai Thẩm Mộ Khanh, không ngoài dự đoán, gương mặt vốn đã hồng hào của cô lại thay đổi, dường như giây tiếp theo sẽ rỉ máu.
Fred nắm lấy tay cô, đỡ cô đứng dậy khỏi sofa.
Nhưng cả người Thẩm Mộ Khanh vốn đã nhũn ra, căn bản đứng không vững, đành phải để hắn ôm vào lòng. Cô đặt tay lên ngực hắn, cố gắng lắm mới chống đỡ được bản thân.
Fred ôm cô, bước về một góc khác của đại sảnh. Thẩm Mộ Khanh không rõ hắn đang làm gì, chỉ biết sau vài giây, một giai điệu nhẹ nhàng, tinh tế vang lên.
Đó là chiếc máy hát bên cạnh cây dương cầm!
Ảnh minh hoạ về máy hát.
Ngay khi khúc nhạc dạo đầu tiên vang lên, cô đã nhận ra bản nhạc này.
Bản Aria Sul G của Bach, tiếng cello cổ điển và tuyệt mỹ vang lên.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Hay tay Fred đặt lên eo cô, để cô dựa vào mình, chầm chậm xoay cùng với Thẩm Mộ Khanh.
Đắm chìm trong bản nhạc thuần khiết và thanh lịch này, rũ bỏ mọi ồn ào xung quanh.
Thẩm Mộ Khanh lúc này đột nhiên nảy ra một ý tưởng khác.
Hai người họ giống như một cặp vợ chồng bình thường đã kết hôn được 50-60 năm.
Mỗi buổi chiều tà lại dìu nhau khiêu vũ, trong tiếng nhạc du dương tìm kiếm những khoảnh khắc lãng mạn của riêng mình.
Chiếc sườn xám với đường xẻ tà để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn của cô, theo từng động tác của Fred không ngừng di chuyển.
Mà "Nụ hôn của Đấng Cứu Thế" giờ đã hoàn toàn ẩn mình giữa hai cơ thể.
Cuối cùng, dường như thời gian đã bị lãng quên, cả hai hoàn toàn đắm chìm trong sự tiếp xúc kỳ diệu của tâm hồn.
Khi mở mắt lần nữa, Thẩm Mộ Khanh đã nằm trong phòng ngủ, còn Fred, như thường lệ, đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng cô cũng không thấy trống vắng, thậm chí cô còn cảm thấy ấm áp khi nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
Thẩm Mộ Khanh sửa sang lại mọi thứ, không mặc lại sườn xám, mà tùy ý thay một bộ váy, rồi đi thẳng xuống lầu.
Hôm nay Charlotte hẳn đã được Fred dặn dò nên không đến đánh thức cô.
Vừa bước xuống lầu, bàn ăn sáng dường như vừa được chuẩn bị xong, vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Mà Charlotte lúc này đang cúi người sắp xếp các dụng cụ ăn, dường như nghe thấy động tĩnh phía sau, bà nhanh chóng đặt chiếc khăn sạch trên tay xuống.
