Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở

Chương 69: Lời mời🥀



Charlotte quay người cúi đầu chào Thẩm Mộ Khanh đang đứng ở cửa phòng ăn, hỏi: "Buổi sáng tốt lành, tiểu thư. Tối qua cô ngủ ngon không?"

 

Âm nhạc vang lên suốt một đêm, cô cũng bị Fred ôm vào trong ngực ngủ cả một đêm.

 

Cả người đều thả lỏng hoàn toàn, bất kể là thân, hay là tâm.

 

Khoé môi cô cong lên, mỉm cười gật đầu: "Ngủ rất ngon, Charlotte."

 

Có vẻ như Charlotte chưa từng nhìn thấy cô mỉm cười ôn nhu như vậy, bỗng chốc ngẩn người, tâm trạng cũng trở nên kì diệu hơn.

 

Trước đây, nụ cười của Thẩm Mộ Khanh luôn dịu dàng, đoan trang, nhưng chưa bao giờ mang theo sự ấm áp mềm mại tựa như ánh mây trên cao như lúc này.

 

Nhanh chóng hoàn hồn, bà vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp như cũ, kéo ghế bên cạnh ra: "Tiểu thư, mời dùng bữa sáng."

 

Vừa uống xong ly sữa bò Charlotte đưa tới, dường như từ có âm thanh từ phía cửa truyền đến.

 

Tay cầm ly sữa của Thẩm Mộ Khanh khựng lại, nghi hoặc nhìn về phía cửa phòng ăn.

 

Charlotte thấy thế, nhíu mày, bà không nhận được bất kỳ thông báo nào về việc hôm nay có người đến thăm.

 

Lúc này ngài Fred đã đi làm, nghe tiếng động từ bên ngoài, bà cũng không rõ người tới là ai.

 

Chỉ đành nói với Thẩm Mộ Khanh một tiếng, rồi bước về phía cửa lớn.

 

Thẩm Mộ Khanh cũng thu hồi ánh mắt, có Charlotte ở đây, cô thấy an tâm hơn rất nhiều nên lại cúi đầu thưởng thức món ngon trước mặt.

 

Phía sau yên tĩnh lạ thường, mãi đến khi một giọng nói dịu dàng vang lên: "Khanh."

 

Chiếc đũa trong tay Thẩm Mộ Khanh khựng lại, cô nhanh chóng quay đầu lại, phát hiện người đang đứng ngay sau mình lại chính là Dolores.

 

Thẩm Mộ Khanh lập tức vui mừng, đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn người phụ nữ mặc váy vàng nhạt trước mặt với vẻ ngạc nhiên: "Dolores!"

 

Dolores lập tức kéo ghế bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, ngồi xuống, nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn cô: "Tôi đột ngột đến chơi như vậy, có làm phiền cô không?"

 

Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh vội vàng lắc đầu, giọng điệu không thể tin được: "Đương nhiên là không! Tôi thật sự rất vui khi cô có thể đến trang viên tìm tôi."

 

Cô giơ tay cầm lấy khăn ăn lau miệng, ngượng ngùng mở lời: "Cô đã ăn sáng chưa? Có muốn thử món ăn Trung Quốc không? Tay nghề của đầu bếp trong trang viên rất tốt, gần như là một bản sao hoàn hảo."

 

Nghe Thẩm Mộ Khanh mời, Dolores không nhịn được che miệng lại, cười khúc khích.

 

Trước ánh mắt khó hiểu của Thẩm Mộ Khanh, cô nàng mang theo ý cười trong ánh mắt, giải thích: "Tựa như chỉ có người Trung Quốc mới hỏi mấy câu kiểu 'Bạn đã ăn sáng chưa', tôi cũng có một người bạn Trung Quốc giống như cô vậy, mỗi lần đến thăm vào giờ dùng cơm, cô ấy đều sẽ hỏi câu này."

 

Thẩm Mộ Khanh mỉm cười, hiểu ra, tự hào nói: "Trung Quốc vẫn luôn được gọi là đất nước của lễ nghi mà."

 

Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, Thẩm Mộ Khanh liền nắm lấy tay Dolores, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế: "Dolores, cô có muốn xem Nụ hôn của Đấng Cứu Thế không?"

 

Có chút gấp không chờ nổi, Thẩm Mộ Khanh thật lòng muốn khoe chiếc vòng cổ đó với cô ấy.

 

Dolores lúc này cũng chậm rãi đứng dậy, vỗ nhẹ mu bàn tay cô, dịu dàng nói: "Không cần vội, rồi sẽ có cơ hội thôi. Hôm nay tôi tới là muốn mời cô đi xem một chút náo nhiệt."

 

"Hả?"

 

Thẩm Mộ Khanh khó hiểu, đầu hơi nghiêng, cô không quen biết nhiều bạn bè lắm, thật sự không thể tưởng tượng được có chuyện náo nhiệt gì để xem.

 

Dolores mím môi, nở nụ cười giảo hoạt: "Cô còn nhớ Finn Eve tối hôm qua không?"

 

Nghe thấy tên này, Thẩm Mộ Khanh ngay lập tức có ấn tượng sâu sắc, dáng vẻ của Finn Eve hiện ra trong đầu cô.

 

Đại tiểu thư xinh đẹp và cao ngạo đó.

 

"Quả nhiên là bị tôi nói trúng rồi." Dolores ghé lại gần hơn, giọng điệu tràn ngập ý cười: "Mới chỉ có một đêm thôi, hôm nay Finn Eve đã gửi lời mời đến tôi và Ahern, nói là có vài con ngựa tốt, muốn chúng tôi đến xem."

 

Nhanh như vậy đã gấp không chờ nổi, dù là người ngốc cũng nhìn ra được, đại tiểu thư của tập đoàn công nghệ kia rõ ràng có ý đồ với Gladster.

 

Tính hiếu kỳ trong lòng Thẩm Mộ Khanh bỗng nhiên bùng cháy, đôi mắt hạnh của cô mở to ra một chút.

 

Sau đó như chợt nghĩ ra điều gì, nét mặt hiện chút tiếc nuối, cô xấu hổ lắc lắc đầu: "Chỉ mời hai người các người, tôi mà đi thì có vẻ không thích hợp lắm."

 

Dolores khẽ mỉm cười, trấn an cô, "Lúc nhận được lời mời, tôi đã nhắc tới cô với Finn Eve, cô ấy rất hoan nghênh sự xuất hiện của cô."

 

Lúc này Thẩm Mộ Khanh mới yên tâm, trong lòng có chút chờ mong.

 

Ngoài việc muốn hóng chuyện giữa Gladster và vị đại tiểu thư Finn Eve kia, cô còn rất muốn cưỡi ngựa.

 

Khi còn nhỏ, vì vấn đề sức khỏe, ba cô vẫn luôn không đồng ý cho cô học cưỡi ngựa.

 

Cô chỉ có thể ngồi ở bên rìa trường đua ngựa, khao khát nhìn những thiếu gia tiểu thư cùng tuổi cưỡi ngựa chạy băng băng trên sân.

 

Kể từ lần cuối cùng Rắn Đuôi Chuông đua xe, cô như bị nghiện, không muốn rời xa cảm giác k*ch th*ch ấy.

 

Lúc này, cơ hội đang ở trước mặt, đôi mắt cô tràn đầy ánh lấp lánh

 

Ở trường đua ngựa có chuẩn bị sẵn trang phục cưỡi ngựa dành cho nữ, Thẩm Mộ Khanh không mang theo gì, chỉ báo với Charlotte một tiếng, rồi kéo tay Dolores, cùng cô ấy ngồi lên xe riêng.

 

Trang trại nuôi ngựa của nhà Finn không nằm trong nội thành mà được đặt ở một khu vực nông thôn cực kỳ rộng rãi.

 

Toàn bộ trang trại nuôi ngựa rất rộng lớn, cưỡi ngựa ở đây cũng rất thoải mái và tự do.

 

"Tiên sinh Gladster đâu?"

 

Khi gần đến nơi, Thẩm Mộ Khanh mới nhớ ra và hỏi về nhân vật chính.

 

Dolores từ từ hạ cửa sổ xe xuống, không khí trong lành từ cánh đồng ùa vào. Cô không quay đầu lại, mà hứng thú nhìn về phía cổng trang trại nuôi ngựa ở phía xa.

 

Bỗng nhiên, một chấm đen nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của cô, Dolores lập tức quay đầu lại, chỉ vào chấm đen ấy rồi nói với Thẩm Mộ Khanh: "Nhìn xem, nam chính đã đến trước rồi."

 

Thẩm Mộ Khanh nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, quả nhiên thấy Gladster đã thay xong bộ trang phục cưỡi ngựa màu xanh đậm.

 

Ngay lúc Thẩm Mộ Khanh vừa định rụt người lại, một người phụ nữ mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng từ trong trang trại nuôi ngựa bước ra, tự nhiên đứng bên cạnh Gladster, mỉm cười nói chuyện với anh ta.

 

"Finn Eve cũng ra rồi."

 

Thẩm Mộ Khanh lắc lắc cánh tay của Dolores, ra hiệu cô ấy nhìn lại về hướng hai người kia.

 

Giống như hai tên trộm nhỏ xinh đẹp, đang lén lút quan sát.

 

Chỉ có điều, tài nghệ nhìn lén của họ cũng không cao siêu. Khi chiếc xe đến gần, Gladster rất nhanh đã bắt gặp ánh mắt của hai người.

 

Anh ta lập tức nhìn thẳng về phía xe, trên mặt nở một nụ cười, môi khẽ mấp máy, nói một cách đầy hứng thú: "Hay lắm, hai tiểu gia hỏa còn dám nhìn lén tôi."

 

Finn Eve vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Gladster, đương nhiên cũng chú ý đến phản ứng của anh ta lúc này, cô nàng lập tức quay đầu lại.

 

Bị bắt quả tang trong nháy mắt, rõ ràng chỉ là một việc bình thường, nhưng hai người trong xe lại đồng thời chột dạ, rụt đầu lại, liếc nhìn nhau, rồi cuối cùng cùng nhau cười lớn.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...