Dolores tự tin vỗ ngực mình, quả quyết nói với Thẩm Mộ Khanh: "Yên tâm, tôi chuyên nghiệp lắm, chắc chắn cam đoan hôm nay cô cưỡi ngựa sẽ không bị ngã."
"A? Thật sao? Thực sự lợi lại vậy sao?" Đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh loé lên, vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Dolores.
Dolores thực ra cũng chỉ là một tay mơ, dù được biết đến như một thục nữ cái gì cũng biết, nhưng riêng về cưỡi ngựa, gia tộc Nicholas đã tốn không ít công sức để bồi dưỡng cô nàng.
Thầy đã mời rồi, ngựa tốt cũng đã mua rồi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng tiến bộ được gì. Thành tích đáng kể nhất là ngồi trên lưng ngựa di chuyển chậm rãi, cố gắng lắm cũng chỉ chạy được vài chục giây.
Dù đã thử đủ mọi cách, vẫn chẳng mang lại hiệu quả nào. Cuối cùng, gia tộc Nicholas đành phải lắc đầu, từ bỏ việc bồi dưỡng kỹ năng cưỡi ngựa cho Dolores.
Vì vậy, Gladster còn nghĩ rằng cô nàng sẽ hùng hồn nói gì đó, nhưng kết quả là cuộc trò chuyện giữa Dolores và Thẩm Mộ Khanh khiến Gladster suýt nữa cười ngất, hơi thở nghẹn lại trong ngực, suýt nữa thì bị nội thương.
Nhưng lại không dám cười thành tiếng, nếu không thì sẽ bị gán cho cái mác "kéo tuột mood như đứt dây đàn", anh ta không biết phải giải thích thế nào.
Nhìn hai người trò chuyện với nhau ngày càng hăng hái, Gladster đành lên tiếng chen ngang, ngăn lại: "Ai chậm một bước thì ngựa tốt sẽ bị tôi chọn hết đấy nhé!"
Câu nói này tuy có phần châm chọc, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Hai cô gái đang hứng thú liền khựng lại, chưa kịp để Gladster phản ứng thì cả hai đã nắm tay chạy vụt qua trước mặt anh ta.
Con ngựa đẹp nhất chắc chắn phải là của tôi!
Nhìn hai người suýt nữa chạy nhầm hướng, Gladster chỉ biết đưa tay lên trán, lắc đầu: "Hai vị tiểu thư ơi, đi sai hướng rồi."
Sau một hồi lòng vòng, cuối cùng cả hai cũng thay xong trang phục cưỡi ngựa.
Đây là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, tất cả trang phục cưỡi ngựa đều là đồ mới. Ngay cả khi đã sử dụng cũng sẽ được giặt sạch để lưu giữ cho khách trong nhà, đợi lần tới họ đến mặc.
Có nhiều kích cỡ, Thẩm Mộ Khanh với dáng người nhỏ nhắn giữa đám đông người Đức cũng dễ dàng tìm được bộ trang phục cưỡi ngựa phù hợp.
Điều này cũng thể hiện dã tâm của nhà Finn không chỉ dừng lại ở Đức, mà còn trên toàn thế giới.
Đang định dẫn hai người đi chọn ngựa trong chuồng, thì Finn Eve đã dẫn theo nhóm người tới tìm họ.
Tính cả Finn Eve thì có 2 nam và 1 nữ.
Thẩm Mộ Khanh lần lượt lướt ánh mắt qua từng khuôn mặt, đột nhiên, ánh mắt khựng lại, nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mà trong 2 người đàn ông kia, có một người khi nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh lập tức trở nên cứng đờ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Franklin chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại người phụ nữ phương Đông này thêm lần nữa.
Mỗi khi nhìn thấy cô, trong đầu anh ta lại không thể không nhớ đến cảnh tượng đua xe ngày hôm đó, khi người phụ nữ hung dữ bên cạnh cô cắm con dao quân sự vào xe của anh ta.
Toàn thân run rẩy, Franklin bất giác trốn ra đằng sau người khác kia để né tránh.
Anh ta dường như không còn mặt mũi để gặp người khác, thua cuộc đua xe với một phụ nữ đã đành, giờ ngay cả Duncan cũng không giao du với anh ta nữa, buổi đấu giá Tanya lần trước cũng không cho anh ta tham dự.
Franklin chỉ còn cách bám lấy một người bạn tốt khác, mới có thể ghé thăm trang trại ngựa của nhà Finn Eve.
Thẩm Mộ Khanh theo phép lịch sự nên không nhìn Franklin nữa, thấy anh ta vừa thấy mình đã lẩn tránh thì cũng nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Finn Eve thấy hai người đã thay xong trang phục cưỡi ngựa, kích cỡ vừa vặn, liền mỉm cười hài lòng, dẫn hai nhóm người đến chào hỏi: "Vị này chính là tiên sinh Gladster, đây là tiểu thư Dolores, còn vị này là..........."
Lúc đó, Thẩm Mộ Khanh không nói họ cho cô ấy, chỉ một chữ "Khanh", đối với những người mà cô không quen biết thì có vẻ quá thân mật.
Cô không tỏ ra khó chịu khi thấy Finn Eve ngập ngừng, mà ngược lại, chậm rãi mỉm cười, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chào mọi người, tôi họ Thẩm."
Âm này có hơi khó đọc, nhưng những người ở đây rõ ràng đã từng tham gia buổi đấu giá Tanya, họ đều phát âm chuẩn xác và đáp lại một cách thân thiện.
Ở bên cạnh Fred, Thẩm Mộ Khanh sao có thể không gây chú ý? Ngoại trừ Franklin, những người còn lại sau khi buổi đấu giá kết thúc đều đã tiến hành điều tra Thẩm Mộ Khanh.
Kết quả thông tin nhận được hoàn toàn trống rỗng, không có lấy một chút manh mối.
Vừa nhìn qua đã biết đây chắc chắn là bút tích của Fred Keith, bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, người phụ nữ trước mắt sao có thể là người bình thường?
Lúc này, Finn Eve mới quay người lại, giới thiệu với 3 người: "Doyle Darren, Butler Mina, đây là bạn của Darren, Franklin thuộc gia tộc Gershon."
Vốn dĩ cô không quen biết gì với Franklin này, nhưng người đã đến rồi, Finn Eve cũng không có lý do gì để đuổi hắn đi, nên chỉ tỏ vẻ hoan nghênh.
Franklin.......
Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại thấy người đàn ông này rất quen, chẳng phải anh ta chính là kẻ đua xe như chó điên cùng với Duncan và bọn họ sao?
Cô vẫn giữ vẻ thản nhiên, gương mặt không chút gợn sóng, hoàn toàn không có ý định giao tiếp gì với anh ta. Chỉ làm như không quen biết, mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Franklin không ngờ Finn Eve lại giới thiệu mình như vậy, vốn tưởng rằng mình sẽ thành trò cười ngay tại đây, sau đó bị Finn Eve không khách khí mà đuổi ra ngoài.
Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc là, sau khi được giới thiệu, cô gái đối diện lại không có bất kỳ phản ứng gì, như thể cô không nhận ra anh ta.
Cuối cùng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, Franklin chỉ có thể cố giữ vẻ bình tĩnh, không để lộ ra khuyết điểm.
"Nếu mọi người đã có mặt đông đủ, vậy chúng ta cùng đi xem vở kịch lớn của ngày hôm nay!"
Finn Eve mỉm cười đầy bí ẩn, vẫy tay gọi mọi người: "Mọi người, đi theo tôi."
Băng qua một hành lang dài, cuối cùng cả nhóm đến được chuồng ngựa nằm ở tận cùng của trang trại.
Công trình đồ sộ, ngay cả những bức tường cũng được trang trí tỉ mỉ, chuồng ngựa sạch sẽ, nhiệt độ ổn định, nhìn thoáng qua là biết đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết.
Đi ngang qua những con người cao lớn, Thẩm Mộ Khanh không khỏi liếc nhìn, những con ngựa đẹp với đủ loại màu sắc như nâu, trắng, đen đều hiện ra trước mắt.
Ngoài những chú ngựa to lớn cường tráng, Thẩm Mộ Khanh còn thấy không ít ngựa con nhỏ nhắn dễ thương. Đôi mắt rất linh hoạt, không ngừng nhấp nháy.
"Đây là một con ngựa máu ấm của Đức(*), 7 tuổi, cấp 145."
(*)Ngựa máu ấm Đức (German Warmblood) là một giống ngựa rất nổi tiếng trong giới cưỡi ngựa và thi đấu thể thao. Các giống ngựa máu ấm phát triển ở Đức gồm Hanoverian, Holsteiner, Oldenburg, Trakehner và Westphalia.
Ngựa Hanoverian.
Ngựa Holstein.
Ngựa Oldenburg.
Ngựa Trakehner.
Ngựa Westphalia.
Finn Eve nhìn thấy trong mắt Thẩm Mộ Khanh đầy vẻ kinh ngạc, cũng không ngại phiền, tự mình giải thích cho cô.
"Con ngựa màu nâu đen bên kia là một con ngựa máu ấm Selle Français(*), 7 tuổi, cũng thuộc cấp 145."
(*)Ngựa Selle Français (viết tắt SF) là một của môn thể thao đua ngựa có nguồn gốc từ Pháp.
Thẩm Mộ Khanh nhìn theo hướng tay cô nàng chỉ, không ngừng gật đầu. Cô không phải người am hiểu về ngựa, đối với những giống loài và cấp bậc này hoàn toàn mù tịt.
Hoàn toàn không có thiên phú trong lĩnh vực nghệ thuật.
Cánh cửa bước vào một thế giới hoàn toàn mới được mở ra, khiến Thẩm Mộ Khanh vừa tò mò vừa háo hức học hỏi.
Lúc nào không hay, cô đã theo kịp bước chân Finn Eve, chăm chú lắng nghe những lời giới thiệu hào phóng và khéo léo của cô ấy về từng con ngựa.
Dáng vẻ ấy tự tin mà cũng thật phóng khoáng.
