Sự Chiếm Hữu Đến Nghẹt Thở

Chương 70: Cưỡi ngựa🥀



Cửa chính của trường đua cực kỳ rộng, chia thành hai khu vực, một cái là khu trong nhà, một cái là khu ngoài trời.

 

Hôm nay, chủ nhân trại nuôi ngựa Finn Eve cố ý sắp xếp, toàn bộ trang trại nuôi ngựa không mở cửa cho công chúng, bên trong chỉ có những người giàu có do cô ấy mời đến.

 

Chiếc Lincoln(*) dừng lại, cửa xe cũng được tài xế mở ra. Gladster không để ý đến Finn Eve đang đứng bên cạnh, đôi chân dài bước về phía cửa xe.

 

(*)Xe Lincoln.Anh ta nắm lấy bàn tay Dolores vươn ra, giúp cô xuống xe.

 

Nhưng đối với Thẩm Mộ Khanh ở phía sau, anh ta lại không dám có bất kỳ động chạm nào. Vừa nghĩ tới ánh mắt ở khắp nơi của Fred, anh ta nhịn không được mà rùng mình.

 

"Khanh."

 

Trái lại Dolores, ở trước mặt Thẩm Mộ Khanh thì hoàn toàn không có chút khách khí nào, một tay nắm lấy bàn tay Thẩm Mộ Khanh đang muốn bước xuống, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi xe.

 

"Tiên sinh Gladster."

 

Thẩm Mộ Khanh có chút xấu hổ, nên chủ động khẽ gật đầu với Gladster, xem như lời chào.

 

"Chào buổi trưa, hai vị tiểu thư xinh đẹp."

 

Gladster lúc này đang mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa, chiếc mũ bảo hộ trên đầu cũng được anh ta tháo xuống cầm trong tay, mái tóc có phần rối bời, nhưng dưới ánh mặt trời lại vô cùng gợi cảm.

 

Đàn ông ngoại quốc thật sự dường như lúc nào cũng toát ra hormone quyến rũ, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy người đàn ông trước mặt mình giống như một vị vương tử châu Âu.

 

Trong vô thức, trong đầu cô bắt đầu hiện lên hình ảnh Fred trong bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen.

 

Vóc dáng kiêu ngạo, thân hình cường tráng và đôi mắt xanh lục xa cách của người đàn ông.

 

Không thể dùng từ "Vương tử" để hình dung, có lẽ từ "Đế vương" sẽ phù hợp hơn với hắn.

 

"Khanh, cô có khỏe không? Mặt sao lại đỏ như vậy?"

 

Cô vô tình đỏ mặt, cho đến khi Dolores bất ngờ lên tiếng, nhăn mặt lo lắng và lắc lắc cô, mới thu hồi được những suy nghĩ bay xa về người đàn ông.

 

Cô ngước mắt lên, đôi mắt long lanh như nước, dùng mu bàn tay chạm vào mặt mình, tùy tiện kiếm một cái cớ: "Đừng lo, chắc là do trời nóng quá."

 

Nói xong, Thẩm Mộ Khanh chỉ biết xấu hổ cười với hai người.

 

"Thời tiết rất nóng, các vị cứ vào trang trại ngựa trước đi. Gladster đã gặp qua rồi, chỗ tôi có mấy con ngựa tốt!"

 

Bỗng nhiên, Finn Eve tiến về phía ba người, layout makeup nổi bật, đôi môi đỏ mọng cong lên, trông cô ấy như một mỹ nhân.

 

Sau khi chào hỏi qua, Dolores rất lo lắng về tình trạng thể chất của Thẩm Mộ Khanh, nên làm theo lời Finn Eve, kéo cô đi về phía trang trại nuôi ngựa.

 

Mới vừa bước vào toàn bộ đại sảnh của trang trại nuôi ngựa, cảm giác lạnh lẽo lập tức đánh úp lại, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Mùa hè ở Đức năm nay nóng nực vô cùng. Chỉ đứng ngoài một lát cũng không thể chịu nổi.

 

Sảnh chính của trang trại sáng sủa, gọn gàng, chỉ có một người đứng ở quầy tiếp tân. Nhìn vào bên trong, sẽ thấy những phòng nghỉ xa hoa và thoải mái.

 

Tất cả các phòng nghỉ đều có một bức tường kính, có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài trang trại nuôi ngựa.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, trang trại nuôi ngựa như vậy chỉ dành riêng cho những nhân vật nổi tiếng thuộc giới thượng lưu.

 

"Đây là phòng nghỉ, bên tay trái là khu vực cưỡi ngựa ngoài trời, bên tay phải là khu vực cưỡi ngựa trong nhà." Đi phía trước mọi người, Finn Eve đưa tay ra chỉ và giới thiệu từng vị trí.

 

Sau đó, giọng cô ấy đột nhiên ngưng lại, xoay người và mỉm cười thân thiện với Thẩm Mộ Khanh: "Nếu vị tiểu thư này thân thể không thoải mái, vậy hôm nay chúng ta cứ thoải mái chơi ở khu đua ngựa trong nhà đi, nơi đó có điều hòa."

 

Thẩm Mộ Khanh nghe thấy kế hoạch của bọn họ thay đổi vì mình, đôi mắt hơi trừng lớn, lắc đầu, xua tay trước mặt: "Không cần, tôi không có vấn đề gì cả, cứ theo kế hoạch của mấy người mà tiến hành đi."

 

Cánh tay bị lắc, Thẩm Mộ Khanh quay đầu lại, phát hiện Dolores đang mỉm cười cảm ơn Finn Eve.

 

Rồi sau đó, trực tiếp tiến đến bên cạnh Thẩm Mộ Khanh, cười với vẻ mặt không mấy thiện cảm: "Nếu cô có vấn đề gì, tiên sinh Fred sẽ san phẳng chỗ này mất, đến lúc đó, nhà của Finn Eve cũng sẽ hỗn loạn, cho nên ở trong nhà là lựa chọn tốt nhất."

 

Sự ngang ngược và chuyên chế của Fred là điều cô từng chứng kiến tận mắt, Constance Lucine đã rơi vào kết cục như vậy chỉ vì khiến cô không vui.

 

Mặc dù trước đó Constance Lucini nói năng l* m*ng, nhưng trừng phạt ấy thật sự quá lớn.

 

Fred không tin quỷ thần, nhưng cô lại tin tưởng vào điều đó, cô muốn tích đức cho Fred, mặc kệ chuyện lên thiên đường xuống địa ngục ấy là thật hay giả.

 

Rùng mình một cái, Thẩm Mộ Khanh lúc này mới nhìn về phía Finn Eve, mỉm cười xin lỗi: "Vậy thì cảm ơn cô, tiểu thư Eve."

 

Người đẹp phất phất tay, vuốt lại mái tóc dài buộc ở phía sau, rồi nháy mắt với mấy người: "Gọi tôi là Eve được rồi, tôi rất thích mấy người."

 

Không biết cô ấy nói thật hay giả, nhưng mấy người cũng không cự tuyệt, liền gật đầu đồng ý.

 

Tùy theo hướng vào trong trang trại nuôi ngựa đi đến, từng tiếng reo hò hoan hô dần dần truyền đến tai Thẩm Mộ Khanh, ánh mắt mấy người đồng thời hướng về phía bên ngoài trang trại nuôi ngựa.

 

Có mấy nam nữ trong trang phục cưỡi ngựa đang phi nước đại trên sân.

 

Mặc dù là mang mũ, Thẩm Mộ Khanh vẫn có thể tưởng tượng ra mái tóc dài bị gió cuốn bay sau đầu.

 

"Hôm nay, có khách sao?" Thẩm Mộ Khanh nhìn về phía mấy người trong sân, không nhịn được lên tiếng hỏi.

 

"Không phải là khách, họ cũng là những người bạn mà tôi mời đến, chỉ có chúng ta chơi với nhau, chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy chán."

 

Finn Eve nhìn mọi người phi nước đại mà trong lòng ngứa ngáy.

 

Chớp mắt một cái không chút do dự, đem mũ trong tay đội lên đầu, hất cằm về phía Gladster: "Xin lỗi các tiểu thư, tôi phải xin phép một chút, anh Gladster biết phòng thay đồ ở đâu, nên nhờ anh sẽ dẫn các cô ấy đến đó."

 

Nói xong, cười giảo hoạt, nhướn mày, xoay người chạy về phía ngoài sân, chỉ để lại ba cái bóng hình xinh đẹp.

 

"Xem ra buổi sáng hôm nay, các người tiến triển không tồi nha." Thu hồi ánh mắt, Dolores cũng không quên trêu chọc vẻ mặt bất đắc dĩ của Gladster.

 

Ngay cả Gladster cũng không đoán được, rốt cuộc Finn Eve đang nghĩ gì.

 

Gladster không có ý định vạch trần thái độ của cô ấy, quan hệ tốt với cô ấy cũng không phải là không có lợi.

 

Anh ta không trả lời Dolores, chỉ nhướn mày nhún vai: "Đi thôi, để tôi, người gác cổng, dẫn hai vị tiểu thư xinh đẹp này đến phòng thay đồ."

 

Không nói gì thêm Dolores cũng không hỏi nhiều, chỉ quay đầu dò hỏi Thẩm Mộ Khanh: "Khanh, cô có biết cưỡi ngựa không?"

 

Chỉ là khi còn nhỏ, Thẩm Mộ Khanh mới được cha đặt lên lưng ngựa một lúc, khuôn mặt cô lộ ra vẻ ngượng ngùng, sắc hồng trên má đã phai đi nhiều nhưng vẫn còn hồng hào.

 

Ánh mặt trời rực rỡ, giống như một quả táo nhỏ chín mọng, tràn đầy sức sống.

 

"Tôi không biết, nhưng tôi rất muốn thử!"

 

Thẩm Mộ Khanh lo lắng mấy người sẽ không cho cô cưỡi ngựa, vội vàng bổ sung thêm.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...