Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 811: Ngoại truyện: Tam nhị nhất 5



Trong chuồng heo tối tăm, hai chủ tớ bị trói lưng tựa lưng.

Đồng Bản mếu máo: “Gia ơi, lần trước là Nhị gia đến cứu, lần này thì ai sẽ đến cứu bọn mình đây!”

Tiền Tam Nhất mải nghĩ chuyện, không lên tiếng.

“Gia, ngài nói gì đi chứ!”

Lần này Đồng Bản thật sự bật khóc: “Ta còn chưa lấy vợ mà, đời ta chẳng lẽ cứ thế là… Nhị gia?!”

Tiền Tam Nhất đột ngột ngẩng đầu, mắt vụt sáng.

Trong gió lạnh, Thịnh Nhị bước nhanh tới dưới ánh trăng, dao găm dí sát cổ một ông già, quát lớn: “Thả họ ra!”

Ông già run rẩy hét một tiếng: “Thả… thả người!”

Mấy người ào vào, chỉ vài động tác đã cởi xong dây thừng.

Tiền Tam Nhất xoay vài vòng cánh tay, đi đến bên cạnh Thịnh Nhị, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.

Thịnh Nhị bất giác rợn cả người, lạnh sống lưng: “Nhìn gì vậy? Còn không mau chạy đi!”

Tiền Tam Nhất mỉm cười với nàng, rồi quay đầu lại: “Lão kia, vị này là Tả Phủ Trấn của Cẩm Y Vệ, có triều đình chống lưng, quyền cao chức trọng.”

Tên nhóc này dám lôi thân phận nàng ra sao?!

Thịnh Nhị mặt sầm lại, vừa định nổi giận, thì nghe Tiền Tam Nhất khẽ thở dài: “Nói là cáo trạng dâng vua, cũng chỉ đến thế thôi.”

Ông già cổ bị dao cứa đến trầy da, quay đầu lại, máu từ cổ tuôn ra, nhưng giống như chẳng hề nhận ra.

“Ngươi… ngươi thật sự là người của Cẩm Y Vệ sao?”

Thịnh Nhị rút lệnh bài ra, vừa gật đầu vừa rút dao khỏi cổ ông già nửa tấc.

Ông già “á” lên một tiếng, bất ngờ hét toáng: “Mau… mau gọi hết mọi người tới! Thanh Thiên Đại Lão Gia tới rồi! Thanh Thiên Đại Lão Gia thật sự tới rồi!”

Mặt Thịnh Nhị cứng đờ tại chỗ, ánh mắt lập tức nhìn sang Tiền Tam Nhất.

Tiền Tam Nhất đón ánh mắt nàng, từng chữ từng câu: “Nhị gia, lại gặp rồi. Cho mượn uy danh của ngài một chút nhé!”

Người xưa có câu:

“Ruộng tốt, mỗi người canh tác được chín mẫu;

Ruộng xấu, mỗi người chỉ làm được năm mẫu.”

Thời Đại Tần, đất đai phân làm thượng điền (ruộng tốt) và hạ điền (ruộng xấu).

Thượng điền là đất tốt nhất, sản lượng cao, thuế tất nhiên cũng cao.

Hạ điền là đất kém hơn, sản lượng thấp, thuế nhẹ hơn.

“Cả thôn Hàn Gia nhà chúng ta vốn có một ngàn mẫu thượng điền, mười lăm ngàn mẫu hạ điền, toàn bộ là tổ tiên để lại. Thế mà đám khốn kiếp bên Nông Canh Ti cứ khăng khăng bảo mười lăm ngàn mẫu hạ điền đó là thượng điền!”

Ông già lau nước mắt, phịch một tiếng quỳ sụp trước mặt Thịnh Nhị: “Thanh Thiên Đại Lão Gia, không còn đường sống nữa rồi!”

“Không còn đường sống, cầu xin Đại Lão Gia làm chủ cho chúng ta!” Các nông dân xung quanh cũng lần lượt quỳ xuống.

Thịnh Nhị mặt mũi mù mờ, không hiểu đầu cua tai nheo gì.

“Nhị gia.”

Tiền Tam Nhất ghé sát tai nàng thì thầm: “Một ngàn mẫu thượng điền, mỗi mẫu nộp năm đấu thuế, tổng cộng năm ngàn đấu. Một ngàn mẫu hạ điền, mỗi mẫu chỉ nộp một đấu, tổng cộng một ngàn đấu. Chênh lệch rất lớn.”

Thịnh Nhị quay đầu nhìn hắn, nhíu mày.

Tiền Tam Nhất thấy nét mặt nàng, biết nàng vẫn chưa hiểu.

“Thượng điền thường nằm trong tay quan lại quyền quý. Hạ điền phần lớn do dân chúng sở hữu. Bọn quyền quý tìm đủ mọi cách gom được thượng điền, nhưng lại không muốn nộp nhiều thuế, nên mới giở trò với Nông Canh Ti.”

“Giở trò gì?”

“Đem ruộng tốt của mình ghi thành hạ điền; còn ruộng xấu của dân thì sửa thành thượng điền.”

Tiền Tam Nhất nói: “Như vậy, họ đóng thuế thấp nhất mà canh tác ruộng màu mỡ nhất; còn dân thì đóng thuế cao nhất, cày trên mảnh ruộng xấu nhất.”

Thịnh Nhị nổi giận: “Chẳng lẽ không còn vương pháp nữa sao?!”

“Vương pháp?” Tiền Tam Nhất hừ một tiếng lạnh lẽo: “Họ biết rõ ta là người của tiên sinh, mà còn dám ra tay, nói gì đến vương pháp?”

Luồng khí lạnh phả vào tai khiến Thịnh Nhị lặng lẽ lùi nửa bước, ánh mắt liếc sang chỗ khác.

Tiền Tam Nhất nhân cơ hội liếc qua sau tai nàng.

Một nốt ruồi đỏ thẫm.

Xong rồi!

Lại bị hút hồn rồi!

Hắn hít sâu một hơi: “Nhị gia, việc này… ta với ngài cùng gánh vác được chăng?”

Thịnh Nhị: “…”

Đã leo lên thuyền giặc, sao còn có thể xuống được?

Tiền Tam Nhất khẽ khàng dụ dỗ: “Ngài cứu ta hai lần, coi như báo ân. Công lao đều tính cho ngài!”

Rồi hắn quay lại nói với ông già: “Miệng nói không có bằng chứng, các người phải có chứng cứ thì chúng ta mới có thể làm chủ cho các người được. Thấy không, Thanh Thiên Đại Lão Gia vẫn còn do dự đấy!”

“Chúng ta có chứng cứ!”

Ông già quỳ bò đến trước mặt Thịnh Nhị, hai tay gân xanh nổi đầy, túm chặt lấy vạt áo nàng: “Thanh Thiên Đại Lão Gia, chúng ta có chứng cứ thật mà!”

Ký ức mơ hồ thuở bé bỗng ùa về, Thịnh Nhị nghiến răng bật ra một chữ: “Được!”

“Đại Lão Gia đã đồng ý rồi, còn không mau đi lấy chứng cứ về!” Tiền Tam Nhất nói với ông già, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Thịnh Nhị.

Con nha đầu này mềm lòng thật!

Chứng cứ là ba cuốn sổ đăng ký đất đai cũ vàng ố, còn đóng dấu từ thời Thái Tổ.

Tiền Tam Nhất bảo người cầm đèn, lật xem từng trang.

Xem xong, ngẩng đầu nói: “Chọn vài người tháo vát, dẫn ta ra ruộng đi một vòng, ta muốn đích thân kiểm tra.”

Ông già nhìn trời tối đen bên ngoài:  “Đại nhân, giờ này mà ra đồng thì…”

“Bớt nói nhảm, dẫn đường!”

Tiền Tam Nhất liếc Thịnh Nhị một cái, rồi đưa mắt ra hiệu cho Đồng Bản, sau đó mới rời đi.

Chờ bước chân đi xa, Thịnh Nhị mới hé mắt, thản nhiên hỏi: “Nhà ngươi làm sao đoán được bên trong có vấn đề vậy?”

Giờ mà Nhị gia hỏi trên người gia có bao nhiêu cái nốt ruồi, nó ở đâu, ta cũng không dám giấu!

Đồng Bản vội đáp: “Gia nhà ta nói, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Ngài ấy nghi chuyện này có uẩn khúc nên mới moi lời từ kỹ nữ Ngọc Tiên…”

Thịnh Nhị nghe xong, khẽ nhếch mép cười lạnh.

Ừm!

Ngã vì kỹ nữ, đứng dậy cũng từ kỹ nữ!

Tên Trạng Nguyên lang này, được lắm!

Chuyến đi ấy kéo dài hơn một canh giờ, đến cả Đồng Bản cũng liên tục ngáp vặt, thì cả nhóm mới hớn hở quay về.

“Nhị gia, xem rồi, đúng như ghi trong sổ.”

Tiền Tam Nhất vừa vào đã gọi: “Lão gia đói rồi, có gì ăn không?”

“Không có thời gian ăn đâu, phải mau đến huyện thành.” Thịnh Nhị đứng dậy.

Tiền Tam Nhất: “Ngài không đói sao?”

Thịnh Nhị: “Ta không đói.”

“Ọc.”

Một âm thanh bất ngờ vang lên từ bụng nàng.

“Ta đói rồi!”

Tiền Tam Nhất cười nhìn nàng: “Nghe thấy chưa? Bao tử của ta giống như con người ta vậy, thật thà và nhiệt tình!”

Thịnh Nhị siết chặt tay sau lưng, móng tay ấn vào lòng bàn tay, rồi liếc nhìn lớp bùn trên giày hắn, âm thầm dời mắt đi.

Nông dân chất phác tuy không có cao lương mỹ vị, nhưng cũng bày được một bàn cơm tươm tất.

Chỉ là đôi đũa…

Nhà giàu thường thay đũa mới; nông dân thì dùng đến khi gãy mới thôi.

Tiền Tam Nhất nhìn lớp dơ đóng dày đầu đũa, dạ dày bắt đầu cồn cào khó chịu.

Nếu là mỹ nhân, chắc đã hất bàn bỏ đi từ lâu.

Hắn liếc sang đũa trong tay Thịnh Nhị.

Má nó hình như còn bẩn hơn của hắn nữa.

Tiền Tam Nhất nghiến răng, giật đũa từ tay nàng, đưa cặp của mình cho nàng.

Thôi kệ, không sạch không sao, ăn rồi không chết là được.

Cắm đầu ăn cơm!

Thịnh Nhị nhìn đôi đũa trong tay, khóe môi hơi cong lên.

Tuy nhà họ Tiền không sánh bằng phủ Trưởng Công chúa, nhưng nàng biết rõ, nền tảng nhà này không hề tầm thường.

Chỉ nói riêng về bên ngoại họ Nhậm thôi cũng đã giàu có nhất vùng.

Một công tử áo gấm, chỉ mang theo một tiểu đồng, trong túi chẳng mấy đồng bạc, nuôi cả đám kỹ nữ già, rảnh là lén đem đồ đi cầm, giờ dùng đũa dơ đến ăn cơm…

Thịnh Nhị nhè nhẹ giãn lông mày.

Tiền Tam Nhất, xuất thân đúng là đứng đắn.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...