Cơm nước xong xuôi, đã đến giờ Hợi, đành phải ở tạm lại trong kho một đêm, sáng sớm mai lên đường.
Chủ kho sai người dọn căn phòng tốt nhất, lại sợ họ lạnh, bèn bảo mỗi nhà gom ít than, nhóm một lò lửa ấm.
Trên giường đất đủ chỗ cho ba người ngủ, có điều…
Nếu là Tĩnh Bảo thì ngủ cũng chẳng sao, vốn dĩ đã chẳng xem nàng là nữ nhân. Nhưng người đang nằm đây lại không giống vậy…
Tiền Tam Nhất cởi giày, nằm phịch xuống giữa giường: “Đồng Bản, ngươi nằm bên kia; Nhị gia ngủ bên này.”
“…”
“Cái gối này bẩn quá, ta không dùng!” Tiền Tam Nhất kéo gối đẩy sang bên, ngăn ở giữa hắn và Thịnh Nhị: “Tắt đèn, ngủ thôi.”
Thịnh Nhị vốn quen sống lẫn lộn với đám đàn ông trong Cẩm Y vệ, từ trước đến nay chưa bao giờ coi mình là nữ nhân.
Nhất là mỗi khi ra ngoài làm việc, mấy người chen nhau ngủ chung một giường đất là chuyện thường tình.
Chiếc gối đặt ngang, ngăn ra một khoảng trời nhỏ, khoảng trời ấy thuộc về nàng.
Chỉ mình nàng.
Trong bóng tối, Thịnh Nhị nghiêng đầu, dễ dàng thấy gương mặt Tiền Tam Nhất.
Không hiểu sao, nàng lại nảy sinh một ý nghĩ hết sức hoang đường, dưới làn da kia, rốt cuộc giấu những gì?
Nàng không hề biết, vào khoảnh khắc ấy, Tiền Tam Nhất đang ra sức cấu đùi mình.
Căn phòng yên ắng, hắn nghe thấy nhịp thở mềm nhẹ của nàng.
Theo từng nhịp hít thở là lồng ngực phập phồng, chẳng cần nhìn cũng hình dung ra được hình ảnh uyển chuyển quyến rũ kia.
Đúng là độc dược mà!
“Ngủ rồi à, Nhị gia?”
Câu hỏi mang theo chút thăm dò, lại có chút bốc đồng, trái tim Tiền Tam Nhất như bị móng mèo cào, ngứa ngáy khó chịu.
Nếu nàng ngủ rồi, vậy thì hắn có thể đường hoàng mà ngắm nàng một cái;
Còn nếu chưa ngủ thì… biết đâu có thể trò chuyện vài câu.
Nói gì đây?
Nàng thích gì?
Trong đầu rối loạn như đánh trận, nhưng đôi tai lại vểnh lên nghe ngóng.
Ngay lúc hắn cho rằng nàng đã ngủ, thì một tiếng “Ừm” vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Tiếng “ừm” ấy như sấm nổ bên tai.
Tiền Tam Nhất nuốt nước bọt: “Đang nghĩ gì thế?”
Giọng hắn trong đêm tối bỗng trở nên rất dịu dàng.
Nếu lúc này Đồng Bản, vẫn ngủ say sưa đến chảy dãi bỗng tỉnh dậy, chắc chắn sẽ bị dọa cho tưởng là quỷ nhập hồn rồi.
“Không có gì!”
“Ta thì lại nghĩ tới một chuyện.” Tiền Tam Nhất bật cười: “Hồi ở Quốc Tử Giám, năm đứa bọn ta bị phạt quỳ, đến nửa đêm chẳng đứa nào trụ nổi. Lúc đang lơ mơ buồn ngủ, không biết đứa nào đột nhiên thả ra một cái… ‘bùm’ thật to!”
Thịnh Nhị: “…”
“Mỹ nhân nghĩ: Trừ cái tên võ sinh trời đánh kia, chẳng còn ai đáng nghi.
Thanh Sơn nghĩ: Liệu tụi nó có tưởng là ta không?
Ta thì nghĩ: Có khi là Tĩnh Bảo, thằng nhãi đó giỏi giả vờ lắm.
Tĩnh Bảo nghĩ: Không thể là ta với Uông Tần Sinh, chỉ có ba thằng kia thôi.
Uông ngốc ngếch nghĩ: Kỳ lạ, rõ ràng ta vừa đánh rắm, sao không có ai đánh ta?”
“Phụt!”
Biết rõ tên này đang bịa chuyện, vậy mà lại bịa đến ra dáng như thật.
Dù Thịnh Nhị có định lực tốt đến mấy, cũng không nhịn được nữa, cong mày, giơ tay vén lọn tóc bên tai.
Tiền Tam Nhất nghiêng đầu ngắm nàng, nhếch môi cười.
Thấy chưa!
Người ta thích là người biết cười.
Mà nàng… cười lên đẹp đến nhường nào!
Đang cười khờ khạo thì đột nhiên Thịnh Nhị lật người, áp mặt sát vào mặt hắn.
Toàn thân Tiền Tam Nhất cứng đờ: “Ngươi, ngươi…”
Thịnh Nhị bịt miệng hắn, đè giọng nói nhỏ: “Suỵt, đừng lên tiếng. Có người tới. Chắc chắn là nhằm vào chúng ta.”
Đồng tử Tiền Tam Nhất co rút, toàn thân dựng hết lông tơ.
“Không ít người, chừng hơn hai mươi, đều là người có võ. Ta cản họ, ngươi mang mấy cuốn sổ kia chạy ngay về kinh thành.”
Thịnh Nhị ngồi dậy, nhìn sâu vào mắt hắn: “Đừng chần chừ, tìm Cố Trường Bình.”
Tiền Tam Nhất túm chặt tay nàng: “Ngươi đánh lại được không?”
Trầm mặc giây lát, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Có đường lui không?”
Dứt lời, nàng lật người ngồi dậy, hai tay gom tóc buộc sau đầu, rút dao găm giấu dưới gối, bước tới cửa, hé một khe, lách người ra ngoài.
Một chuỗi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
Tiền Tam Nhất ngẩn ngơ nhìn theo, đầu óc chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.
Nhị gia… có đường lui ư!
Hắn lay tỉnh Đồng Bản, nhét ba cuốn sổ vào lòng y, lại móc ra hết bạc trên người: “Bằng mọi cách thoát ra ngoài kho, thuê xe ngựa chạy thẳng về kinh, không được chậm trễ, tìm tiên sinh, giao sổ cho người.”
“Thế còn gia?”
Dù còn ngái ngủ, nhưng vừa thấy gia móc sạch tiền bạc, Đồng Bản biết ngay là có chuyện chẳng lành.
“Đừng lo cho ta, tranh thủ chạy đi!”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau.
Đôi mắt Tiền Tam Nhất đỏ bừng, lộ ra ánh nhìn liều mạng. Hắn thậm chí không mang giày, chân trần phóng về phía cửa sau, vừa chạy vừa gào: “Người đâu! Có kẻ ám sát gia, gia là đại lão gia thanh thiên đây! Các ngươi to gan thật đấy! Cứu mạng! Ôi trời ơi, sổ sách rơi mất rồi…”
Tiếng gào như sấm nổ giữa trời quang.
Đám thích khách áo đen sững người, lập tức bỏ Thịnh Nhị, đổ dồn về phía Tiền Tam Nhất.
Thịnh Nhị siết chặt chuôi dao, đầu ngón tay trắng bệch, đôi mắt lạnh như kim.
Tiền Tam Nhất, ngươi đúng là đồ ngốc!
“Đám lão thiếu gia kho Hàn Gia đâu rồi, mau lên, bảo vệ đại lão gia thanh thiên đi, không thì đời này đừng mong kêu oan!”
“…”
“Giữa ban ngày ban mặt, càn rỡ quá mức, tà không thắng chính được đâu…”
“…”
“Đừng có mà làm rùa rút đầu, lúc dí lưỡi liềm vào cổ ta thì hăng lắm cơ mà…”
“…”
“Cứu mạng!!!”
“…”
Tiền Tam Nhất vừa gào vừa chạy, lảo đảo xiêu vẹo, đột nhiên chân đau nhói, vấp một cái, người ngã thẳng xuống.
Quay đầu nhìn lại, suýt thì ngất, một con dao nhỏ c*m v** bắp chân.
Vừa tức, vừa đau, hắn nghiến răng chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, đồ con rùa nát rượu nào dám đánh lén Tiền gia gia đây, gia…”
Chưa kịp nói xong, hơn chục tên áo đen đã bao vây lại.
Tiền Tam Nhất nhắm chặt mắt, định hét lên một tiếng “Nhị gia cứu ta!” thì thân thể bỗng nhẹ bẫng, bị nhấc bổng khỏi mặt đất.
“Ôm cho chặt, đừng để rớt.”
Thịnh Nhị vác Tiền Tam Nhất lên lưng, hai chân tung vó lao đi như bay.
Gió gào bên tai.
Tấm lưng người phụ nữ dưới thân vừa mềm mại đến độ chỉ cần ấn nhẹ là có thể gãy đôi, lại vừa cứng cỏi đến lạ kỳ, như thể bao gánh nặng cuộc đời, nàng đều có thể gánh được.
“Nhị gia…”
Tiền Tam Nhất nghẹn ngào.
Thật giả lẫn lộn, sinh tử mơ hồ, hắn không biết đêm nay là đêm nào, kiếp này là kiếp gì.
Tử thần kề cận như mãnh thú lao ra từ vực sâu, há miệng máu chực nuốt chửng hắn.
Ngay khoảnh khắc đó, Tiền Tam Nhất lập tức đưa ra quyết định…
Trước khi chết, phải thổ lộ tâm tư chôn giấu bấy lâu.
Vì vậy, hắn khẽ khàng nói: “Nhị gia, ta thích nàng!”
“Leng keng leng keng…”
Tiếng nói lập tức bị tiếng chiêng to át mất, vô số bó đuốc cùng lúc sáng rực lên.
Dân phu cầm cuốc, cào, liềm từ bốn phương tám hướng ùa ra, vừa chạy vừa gọi to: “Cứu đại lão gia thanh thiên của chúng ta!”
Được cứu rồi!
Nước mắt Tiền Tam Nhất rơi xuống ào ào.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra chuyện còn tệ hơn cả cái chết…
Câu “ta thích nàng” kia… hình như nói sớm quá rồi!