Một quyền khó địch bốn tay.
Dù đám sát thủ hơn hai mươi người kia thân thủ có cao tới đâu, đối mặt với cả trăm nông phu không sợ chết, trong lòng cũng chẳng khỏi run sợ.
Huống hồ người vừa chạm trán khi nãy lại là cao thủ thật sự.
Tên cầm đầu thấy tình thế không ổn, đảo mắt một vòng, miệng phát ra ba tiếng huýt gió trầm thấp. Trong chớp mắt, đám áo đen đã biến mất sạch sẽ vào màn đêm.
Lão chủ kho vội lao đến, cuống quýt nói: “Nhị vị đại nhân, không bị thương chứ?”
“Lập tức chuẩn bị ba con ngựa cho chúng ta…”
“Lập tức mời cho ta một lang trung…”
Lão chủ kho quay sang nhìn người này, rồi lại nhìn người đang cõng sau lưng, không biết nên nghe ai trước.
“Nhị gia!”
Tiền Tam Nhất giọng khản đặc, nói: “Thực ra chỉ cần hai con ngựa là đủ rồi!”
Tiếng tim đập của Thịnh Nhị chợt nhanh hơn vài phần.
Ý tứ lời này đã quá rõ ràng, Đồng Bản đã nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn rồi.
“Hắn mang theo bạc chứ?”
“Thả ta xuống!”
Tiền Tam Nhất giãy giụa nhảy khỏi lưng nàng, chân vừa chạm đất thì suýt nữa ngất đi vì đau.
Thịnh Nhị nhìn đôi chân trần đen nhẻm đầy bùn của hắn, đưa tay đỡ lấy, lặp lại câu hỏi: “Có mang không?”
Tiền Tam Nhất nhọc nhằn đối diện ánh mắt nàng, nặng nề gật đầu.
Cho nên…
Tiếng hét ban nãy của hắn, một là giúp nàng thoát thân, hai là tạo cơ hội cho Đồng Bản bỏ trốn, ba là đánh thức dân làng trong kho, lấy số lượng và khí thế dọa lui sát thủ.
Quả là một mũi tên trúng ba đích!
“Vậy thì nghe lời hắn đi, mau đi mời lang trung.” Thịnh Nhị cố ý nâng cao giọng: “Sổ sách đang ở trên người Tiền Đại nhân, bọn chúng còn quay lại nữa. Cử thêm người canh gác ngoài nhà, trời sáng các ngươi hộ tống chúng ta vào huyện thành.”
“Nhị Cẩu, Tam Nhi, mau đi mời lang trung!”
Lão chủ kho gọi từng người khỏe nhất trong làng ra: “Tứ Mao, Cẩu Trụ, Thiết Đản…”
Giữa những tiếng gọi, Thịnh Nhị xoay tay giữ lấy cổ tay Tiền Tam Nhất: “Lên, ta cõng ngươi về!”
Còn cõng nữa à!?
Ta là đại trượng phu, chẳng cần giữ thể diện à!?
Xương khớp “răng rắc” vang một tiếng.
Tiền Tam Nhất không hất ra được, đành chật vật tránh ánh mắt nàng: “Cái đó… khỏi cần, ta tự đi được…”
Chưa dứt lời, người đã nằm trên lưng Thịnh Nhị.
Tiền Tam Nhất mang vẻ mặt khổ sở gần như u ám, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên trời đêm cũng thê lương chẳng kém.
Trời ơi!
Có phải càng đẹp thì càng ngang ngược không?
Không chỉ ngang ngược, còn thô lỗ nữa.
Thô lỗ rút con dao nhỏ trên đùi hắn ra, thô lỗ dùng vải buộc chặt cầm máu, lại còn thô lỗ ra lệnh bắt hắn ngâm chân vào chậu nước…
Tiền Tam Nhất vừa chịu đựng cơn đau nơi bắp chân, vừa luống cuống cọ rửa đôi chân, mắt không ngừng liếc nhìn Thịnh Nhị.
Câu đó… nàng có nghe thấy không?
Chắc là không đâu nhỉ!
Không thì với tính nàng, chẳng b*p ch*t hắn mới lạ!
“Đổi nước!”
“Ờ?”
Thịnh Nhị bước tới, Tiền Tam Nhất vội xua tay: “Không cần đâu, ta rửa sạch rồi…”
Cúi đầu nhìn, nước vẫn đen ngòm một màu.
Tiền Tam Nhất ngoan ngoãn nhấc chân lên.
Thịnh Nhị bê chậu đổ nước cũ, mang vào một chậu nước nóng sạch: “Ngâm tiếp đi, rửa lại.”
Một vệt đỏ từ sau tai Tiền Tam Nhất lan dần lên má, hắn đành nhắm mắt giả chết.
Để một cô nương rửa chân cho mình…
Mẹ nó, xấu hổ quá chừng!
Lang trung ở quê được người ta kéo đến vội vã, còn đang bực vì bị lôi ra khỏi chăn ấm, mặt mày uể oải, nhưng vừa thấy vết thương trên bắp chân Tiền đại nhân, cơn giận bay biến tức thì.
“Vết thương quá sâu, máu ra nhiều, ngoài dùng kim sang dược còn cần biện pháp dân gian nữa, thế này đi, lấy mai rùa nghiền thành bột, rắc một lớp lên…”
“Ê ê ê!” Tiền đại nhân hốt hoảng: “Cái gì mà mai rùa, vỏ ba ba, không phải bậy bạ sao? Ngươi đi đi, ta không trị nữa!”
Mặt Thịnh Nhị sa sầm: “Tiền Tam Nhất!”
Tiền đại nhân lập tức ngoan ngoãn, cụp mắt, liếc đông liếc tây, vừa chột dạ vừa oán thầm…
Đẹp thì đã sao, hung dữ quá!
“Lão chủ kho.”
Thịnh Nhị chắp tay: “Làm phiền nấu một bát canh gừng nóng, lấy thêm khăn sạch cho Tiền Đại nhân lau mồ hôi.”
Tiền Tam Nhất nhíu mày, không dám phản bác, chỉ thầm nghĩ:
Ta lạnh muốn chết, làm gì có mồ hôi?
Nhưng bát canh gừng đó chắc là để chống lạnh cho ta.
Nàng… đang quan tâm ta đấy!
Vết thương vừa được băng bó xong, bát canh gừng nóng hổi đã được mang lên.
Tiền Tam Nhất lộ ra vẻ mặt phức tạp, vừa giận, vừa sầu, vừa khổ sở: “Nhị gia nếm thử trước giúp ta xem sao.”
Thịnh Nhị nhìn vẻ mặt hắn, biết ngay tên công tử này lại bày trò kén cá chọn canh.
Chán chẳng buồn nói.
Nàng dứt khoát uống ực một ngụm lớn, rồi đưa bát tới trước mặt hắn. Nào ngờ tên kia nhếch môi cười.
Thịnh Nhị giật mình nhận ra…
Tên nhóc này lo nàng cũng bị nhiễm lạnh, mới dụ nàng uống trước!
Tiền Tam Nhất đắc ý vì mưu kế thành công, trong lòng ngọt ngào, bát canh gừng cay nồng uống vào miệng, lại có chút vị ngọt.
“Nhị vị đại nhân, ngoài cửa đã sắp xếp mười tám người, chia hai ca thay nhau gác đêm. Có việc gì chỉ cần gọi một tiếng, cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Lão chủ kho khép cửa rời đi, trong phòng lập tức yên ắng.
Quần áo ngã dính bẩn, cứ thế mà ngủ thì không ổn.
“Nhị gia, ta… thay đồ được chứ…”
“Cởi ra, mặc áo trong.”
Tiền Tam Nhất nhăn mày khó chịu.
Sao nàng không thể tỏ ra ngại ngùng chút nào chứ, dù gì cũng là một cô nương mà!
“Sao, sợ ta nhìn à?” Thịnh Nhị nheo mắt, cố tình quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Xem thường nhau quá rồi!
Tiền Tam Nhất quay lưng lại, đứng bằng một chân, cởi áo ngoài, hít sâu một hơi rồi thổi tắt nến, lần mò lên giường.
Trong bóng tối, Thịnh Nhị đứng yên hồi lâu rồi nói: “Ngươi ngủ đi, ta canh gác.”
“Ừm!”
Vừa đặt đầu xuống gối, Tiền Tam Nhất đã cảm thấy cơn buồn ngủ và đau đớn cùng kéo tới, nhưng lại không nỡ nhắm mắt. Hắn cứ dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh của người kia.
Tiếc thay, người kia chẳng có động tĩnh gì.
Không yên tâm, hắn gọi: “Nhị gia?”
“Ngủ đi!”
“Ồ!”
Tiền Tam Nhất ngoan ngoãn ngậm miệng, trong lòng gào thét: Ta đường đường là Trạng nguyên lang, có thể đừng vô dụng như thế không!?
Trong lòng thì muốn mạnh mẽ, nhưng thân thể chẳng chịu nghe lời. Đầu vừa nghiên sang lập tức thiếp đi.
Cơn mơ, kéo tới dồn dập.
Một bàn tay dịu dàng, hết xoa trán lại v**t v* mãi không dứt, xoa trán xong lại dời xuống dưới…
“Khốn kiếp, đừng có sờ lung tung!”
Hắn lầm bầm một tiếng, thầm nhủ:
Ta phải giữ mình vì Nhị gia!
Bên giường.
Thịnh Nhị nhìn bàn tay mình bị gạt ra, khóe môi cong lên, vụt qua rồi tắt.
Tên nhóc này tưởng nàng đang định làm gì?
Hắn sốt rồi, cả người đầm đìa mồ hôi, phải lau khô đi mới được.
*
Phủ Bảo Định, trong một tòa đại viện năm dãy nhà.
Kẻ áo đen quỳ một gối xuống đất: “Lão gia, bên cạnh Tiền Đại nhân có cao thủ, chỉ dùng dao nhỏ làm kiếm, ra tay tàn độc vô cùng.”
“Là ai?”
“Không rõ.”
“…Sổ sách đâu?”
“Sổ sách ở trên người Tiền Đại nhân.”
“Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
Người đàn ông xoay người: “Từ thôn Hàn Gia đến kinh thành, ít nhất phải mất hai, ba ngày.”
“Gia, ta từng giao thủ với kẻ kia, một chọi mười cũng không kém.”
Gã áo đen cau mày: “Nếu muốn âm thầm ra tay, e là phải mời thêm cao thủ.”
“Cứ mời!”
Người đàn ông cười nhạt một tiếng: “Bao nhiêu bạc cũng mời!”