Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 18: Bắt Đầu Đợt Va Chạm Thứ Hai



Tham ô thì không có khả năng. Chiết Tịch Lam lập tức hiểu rõ hai cái rương đồ này là của ai đưa tới.

Lúc này, trong lòng nàng cũng bắt đầu lo lắng chồng chất.

Sau khi Xuân Sơn ra ngoài, nàng nói với Ngũ phu nhân: ".....Lúc trước trên đường đến kinh đô, Thế tử gia cũng đưa không ít đồ mặc đồ dùng hằng ngày, con cho rằng, cái này là ngài ấy nhìn vào mặt mũi cha con mới đưa, muốn cha bán mạng vì phủ Vân Vương nên cũng không dám từ chối."

Nàng khẽ nhíu mày: "Mặc dù con không hiểu đạo lý lớn, nhưng cũng biết từ chối quá mức, hớt sạch quan hệ giữa mình và phủ Vân Vương cũng không tốt."

"Thêm nữa, con còn có lòng riêng, Cha nói đến chỗ này của di mẫu, thật sự rất vội vàng, con biết rõ di mẫu là người tốt, nhưng con đường phía trước không rõ, cũng từng sợ hãi, mặc dù con chưa từng nói nhưng cũng sợ hãi, vậy thì nếu như có thể được Vân Vương phủ bảo vệ, trú dưới sự che chở cũng là chuyện tốt."

Nhưng cái này là nguyên nhân thứ nhất, là cái có thể nói cho Ngũ phu nhân nghe. Cái thứ hai lại không thể nói, chính là chuyện nàng và hắn đã quen biết trước đó. Đó là một đoạn rất đặc biệt, mặc dù ở chung không lâu nhưng bởi vì có sự chỉ bảo của hắn, lệ khí của nàng mới chậm rãi lắng lại.

Như thế, nàng cảm thấy cũng coi như biết được cách làm người của hắn. Con người hắn tốt, kiên nhẫn, ôn hòa, còn thích tặng đồ.

Năm đó, nàng nhận cung của hắn, nhận sách của hắn, dưới sự dạy bảo của hắn mà cố gắng luyện tên, nghe hắn kể những câu chuyện từ cổ chí kim, biết được một thế gian rộng lớn hơn. Kỳ thật tính kỹ càng ra, hai người cũng coi như là có tình nghĩa sư đồ.

Cho nên sự hắn gần gũi của hắn, nàng cũng không cảm thấy quá kỳ lạ. Nhưng hiện tại không phải là trước kia.

Nàng đã trưởng thành rồi.

Nàng có thể nhận ngựa hắn không cưỡi về Vân Châu được, có thể nhận sách, đao của hắn, bởi vì những thứ này không phải đồ vật lộng lẫy, ở Vân Châu không tính là cái gì cả.

Thế nhưng cây trâm ở trong đồ trang sức, ở Vân Châu cây trâm là đồ mà nam nữ dùng để định tình.

Nàng nhíu mày, nói với Ngũ phu nhân: "Cái này không hợp quy củ, con không hiểu ý của ngài ấy."

Nàng cũng chưa từng nghĩ Thịnh Trường Dực có tình cảm nam nữ với nàng. Nàng cũng tính là đã từng ném qua ba cái khăn tay, sắp sửa ném cái thứ tư, kinh nghiệm phong phú, biết rất rõ nam nhân sinh lòng ái mộ là dáng vẻ gì.

Lúc Thịnh Trường Dực và nàng ở chung, nàng không thấy hắn có tâm tư tư xuân.

Hơn nữa, hắn thông minh như thế, tất nhiên có thể biết hai người bọn họ không có khả năng. Nàng sẽ không làm thiếp, hắn không thể lấy nàng làm thê.

Nàng liền vứt bỏ tầng suy nghĩ này đi, suy nghĩ tiếp thì lại cực kỳ hoảng hốt.

Ngũ phu nhân cũng đang suy nghĩ, bà biết Chiết Tịch Lam không phải cô nương bình thường, dứt khoát hỏi trực tiếp: " Có phải Thế tử Vân Vương đối với con......Có phần mến mộ?"

Chiết Tịch Lam lại nghiêm túc phân tích một phen: "Hẳn là không phải."

Ngũ phu nhân yên tâm: "Ta cũng cảm thấy không phải, nhìn không giống. Xem chừng vẫn là nhắm tới cha con, nhưng nhắm đến cha con, tặng những vật này làm cái gì? Nhìn giống như là thêm trang."

Lời này vừa nói ra, mặt Chiết Tịch Lam càng ngày càng trắng, Ngũ phu nhân vội vàng hỏi: "Lam Lam, con làm sao vậy? Đang nghĩ cái gì?"

Lông mày Chiết Tịch Lam càng nhăn càng sâu: "Cha con đầu nhập Vân Vương từ sáu năm trước, trong sáu năm nay ông ấy vẫn luôn không được thăng quan, làm sao đang yên ổn, bây giờ lại lên chức? Lại không phải Vân Châu, mà là Thanh Châu."

Trong lòng nàng bồn chồn: "Có phải... có phải Vân Vương muốn ông ấy đi làm chuyện gì không tốt, cực kỳ nguy hiểm, cho nên mới đền bù như thế cho con?"

Nàng kìm lòng không được mà bàn đến âm mưu, bất an bước đi trong phòng: "Tất nhiên là chuyện cần đến tính mạng, cha con vô cùng dại dột....nếu như Vân Vương nói rõ đại nghĩa, ông ấy nhất định sẽ làm. Ông ấy phải chết rồi, xấu hổ day dứt với con, Thế tử Vân Vương tặng vài thứ đến, ông ấy sẽ không từ chối."

"Hay hoặc là, hay hoặc là, Vân Vương hỏi di ngôn của ông ấy, ông ấy nói muốn cho con một ít thêm trang. "

Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một đoạn quá khứ. Đó là lúc a tỷ vẫn còn, a nương ở trong nhà mắng chửi người, cha trở lại ló đầu ra nhìn, ý bảo tỷ muội hai nàng đừng lên tiếng, sau đó móc từ trong tay áo ra hai đóa đầu hoa.

Cái đó được ông ấy mua khi nhìn thấy ở trên đường. Ông nhỏ giọng nói: "Đến lúc các con xuất giá, cha gom thêm chút bạc, mua vàng, mua trang sức bảo thạch cho các con làm của hồi môn."

Vừa lúc a nương đi từ trong buồng ra, khi nhìn thấy hoa đầu thì cái miệng vốn đang mắng chửi người liền khép lại, cha lại móc ra một cây trâm hoa đào cho bà, cười nịnh nọt.

A nương lườm ông một cái, nhận lấy cây trâm vô cùng vui vẻ cầm đi. Ngày ấy, bữa tối nhà bọn họ cũng yên tĩnh ấm áp.

A tỷ nói, muốn cha luôn luôn tốt như vậy. Nhưng cha nàng chưa bao giờ làm được.

Chiết Tịch Lam hận ông ấy, đã từng quỳ gối trước mặt thần linh nguyền rủa ông ấy đi chết đi, nhưng khi ông ấy thật sự có thể sẽ phải đối mặt cái chết, nàng lại vô cùng sợ hãi.

Ngũ phu nhân thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng an ủi, nói: "Không có chuyện gì đâu, để lần sau gặp lại hắn, chúng ta đích thân hỏi một chút."

Chiết Tịch Lam mờ mịt gật đầu, nàng nói: "Di mẫu, nên làm sao bây giờ?"

Ngũ phu nhân có muôn vàn suy nghĩ: "Con đừng lo lắng......Chúng ta cũng không thể trực tiếp viết thư đến hỏi, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, nếu là thật, vậy chắc chắn không thể để người ngoài biết, miệng chúng ta phải kín."

"Di mẫu phái người đi tìm hiểu một chút, con đừng sốt ruột."

Chiết Tịch Lam lúc này phát hiện bản thân thật sự mù mịt, một cảm giác vô lực bao phủ lấy nàng, làm cho nàng không thể động đậy. Nàng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: "Con nghe di mẫu."

Ngũ phu nhân thở dài. Đang êm đẹp, sao đột nhiên lại như vậy.

Mà vừa có một chuyện như thế này, vốn muốn kéo nàng lại nói về chuyện ba vị hôn thê đã chết kia của Ban Minh Kỳ một chút.

Loại tình huống như bây giờ cũng không thể nói nữa.

........

Mà đổi thành một bên khác, bên trong phủ Vân Vương, Kim Đản đưa ngựa và rương đồ đi qua, trở về hỏi Thịnh Sóc: "... Thế tử gia nói dối làm cái gì nha? Đồ trong cái rương kia là đồ trong khố phòng của phủ Vân Vương chúng ta, đâu phải của Chiết đại nhân... lúc ấy nói dối ta thật là căng thẳng."

Thịnh Sóc trừng hắn một cái: "Chuyện không nên hỏi đừng hỏi."

Kim Đản hừ một tiếng: "Không hỏi thì không hỏi."

Thịnh Sóc từ khi trở về từ Minh Giác Tự thì đã nhìn rõ lòng dạ của Thế tử gia rồi. Mọi thứ trước kia tái hiện trong tâm trí, cái gì cũng đều được giải thích.

Vậy thì, Thế tử gia nhà bọn hắn lấy lòng cô nương mình yêu thích, nói dối một chút có vấn đề gì đâu. Chỉ là hắn không rõ, một người như Chiết cô nương, Thế tử gia nhà hắn đi thuyết phục nàng làm thiếp như thế nào được đây?

Hắn sầu chết mất.

Đang ưu sầu, thì thấy Thế tử gia từ bên ngoài trở về. Thịnh Sóc nghĩ nghĩ, đi qua nói: "Thế tử, Kim Đản đã về. Chiết Cô Nương đã nhận rương đồ rồi, vô cùng vui vẻ."

Thịnh Trường Dực nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Vui thì tốt."

Nàng quá mộc mạc. Nếu đầu đầy châu ngọc, tất nhiên tinh thần sẽ tốt hơn hiện tại.

Nàng là một cô nương thích vàng bạc bảo thạch, hắn đưa đi, hẳn là sẽ vừa ý.

Kết quả vừa định ngồi xuống, lại thấy Ngân Đản khiêng hai cái rương trở về.

Thịnh Sóc tò mò: "Ngân Đản, ngươi khiêng cái gì vậy?"

Ngân Đản: "Đáp lễ của phủ Nam Lăng Hầu."

Thịnh Trường Dực đi tới, trong mắt hiện lên một tia vui sướng mà chính hắn cũng không nhận ra, nhưng trong nháy mắt sau đó, sự vui vẻ đó đột nhiên đông cứng lại.

Kim Đản lại gần, hoài nghi nói: "Có chuyện gì vậy, thế nào mà đồ chúng ta đưa đi, phủ Nam Lăng Hầu đổi hai cái rương đưa về lại rồi?"

Ngân Đản mù mờ, gãi đầu: "Không biết nha."

Thịnh Sóc cảm thấy, vấn đề này vẫn phải cần mình đến phân tích.

... Trong phòng có bốn nam nhân, Thế tử gia mặt lạnh không nói lời nào, chưa trải sự đời, quanh năm đánh trận chưa từng đi lại với cô nương, Kim Đản Ngân Đản là hai tên đầu đất, chỉ có hắn đúng là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm.

Hắn đắn đo nói: "Thế tử gia, ở kinh đô, cái này không hợp quy củ. Ngay cả ở Vân Châu cũng không thể tặng nhiều trang sức như vậy."

Thịnh Trường Dực lạnh nhạt nhìn Thịnh Sóc: "Nhưng đây là của Chiết Tùng Niên đưa."

Kim Đản liền ha ha cười rộ lên, Ngân Đản không biết hắn cười cái gì, nhưng cười theo thì luôn không sai, thế là cũng cười.

Thịnh Sóc: "....."

Hắn đập mỗi tên một cái: "Câm miệng! Có gì đáng cười!"

Kim Đản tủi thân ngậm miệng lại.

Ngân Đản càng tủi thân hơn: "Ta chỉ cười theo thôi mà."

Bình thường Thịnh Sóc giáo huấn hai người này, Thịnh Trường Dực cũng không nhúng tay. Nhưng hom nay lại nhìn về phía Kim Đản: "Ngươi tại sao lại cười?"

Kim Đản ngậm miệng không dám nói lời nào, thế là lại ăn đập thêm cái nữa.

Thịnh Sóc: "Thế tử gia kêu ngươi nói, thì ngươi nói!"

Kim Đản lập tức "tiểu nhân đắc chí", trước tiên ngoảnh mặt về phía Thịnh Sóc hừ một tiếng, sau đó nói: "Thế tử gia nói đồ là Chiết đại nhân tặng tiểu nhân mới cười... đến kẻ đần cũng có thể đoán được không có khả năng nha, một người nghèo hèn như Chiết Tùng Niên, làm sao có vàng có bảo thạch, nếu có, chắc chắn là tham ô."

"Nhưng Thế tử gia vừa nãy nghiêm túc nhấn mạnh là Chiết đại nhân đưa, cũng quá buồn cười đi, đây không phải là đang bắt người ta phải làm kẻ đần hay sao?"

Hắn nói xong thì nhìn Thế tử gia với ánh mắt chờ mong... hắn nói có sách mách có chứng như vậy, không phải nên được thưởng sao?

Thịnh Trường Dực mím môi không nói.

Thịnh Sóc đập qua một cái: "Cút cút cút!"

Hai tên kia chật vật cút ra ngoài.

Thịnh Sóc thận trọng: "Thế tử gia... Kim Đản hiểu cái gì, có lẽ là quá quý giá nên Chiết cô nương không dám nhận."

Nhưng Thịnh Trường Dực cũng đã hiểu rõ.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ ảo não: "Là lỗi của ta, nghĩ quá đơn giản."

Thịnh Sóc lại đắn đo nói tiếp: "Quả thật có hơi không ổn thỏa...."

"Nhưng cũng là tâm ý của người."

"Tâm ý...."

Thịnh Trường Dực thì thầm một câu, sau đó nói: "Ta đúng là cần phải suy nghĩ lại thật kỹ tâm ý của ta. "

Thịnh Sóc thở dài.

Những người như bọn hắn đánh nhau thì còn được, nhưng đối với tình cảm nam nữ đúng là chẳng hiểu gì. Nhất là Thế tử gia, nhiều năm như vậy bên người cũng không có nữ nhân, cả Vương gia và Vương phi đều buồn đến hỏng rồi.

Hôm nay có Chiết cô nương rồi, cũng coi như là thông suốt, như vậy cũng tốt, không cần phải cô độc giống những kẻ thô kệch như bọn hắn.

Hắn ra ngoài, thở ngắn than dài.

Vậy phải làm sao đây? Hắn không hề có chút kinh nghiệm nào cả, cũng không giúp được Thế tử gia.

.......

Cùng lúc đó, cổng của phủ Anh quốc công, một người đầu đội mũ rộng vành, thân hình cao lớn lại thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, bị người cõng vào cửa lớn.

Gió lạnh lạnh thấu xương, nhưng phủ Anh quốc công bắt đầu từ một khắc này, hoàn toàn ồn ào náo động.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...