Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 19: Ta Cũng Không Phải Là Anh Hùng Nữa



Chương 19: Ta cũng không phải là anh hùng nữa

Trong phủ Anh quốc công, Lão phu nhân đang ngồi ở đầu giường Yến Hạc Lâm gạt lệ.

Bà tử bên cạnh bà nhẹ giọng khuyên nhủ: "Trời cao phù hộ như thế, người nhất định không thể khóc, đây là việc vui."

Lão phu nhân ngấn lệ: "Ta đây là mừng mà khóc, khóc một chút cũng không có gì, thật sự là kìm nén quá lâu, khóc như thế, ngược lại thoải mái."

Bà quay người nhìn tôn nhi đã ngủ say, cười thầm lần nữa: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy mộng đẹp của nó."

Bà tử dìu bà nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, bên ngoài đám người phủ Anh quốc công đang yên ắng đứng đó, tất cả đều đang đợi bà đi ra.

Anh quốc công đi đến đỡ bà trước: "Mẫu thân... Hạc Lâm thế nào ạ?"

Lão phu nhân vỗ vỗ tay của ông: "Không có chuyện gì, tức phụ của con khá hơn chút nào chưa?"

Anh quốc công gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, vừa nãy nha hoàn tới nói đã tỉnh, chỉ là quá suy yếu, vẫn không thể xuống giường được.

Lão phu nhân thở dài: "Cũng là đáng thương, đại phu nói nàng bỗng nhiên quá đỗi vui mừng, nếu không phải trị liệu kịp thời, sợ là phải đi mất. Hôm nay không thể xuống giường, chỉ có thể chờ sau khi Hạc Lâm tỉnh mới có thể đi để cho nàng nhìn một cái."

Bà dặn dò nhi tử: "Tức phụ của con không dễ dàng, đợi chút nữa con về trông nom đi, để cho nàng buông lỏng tinh thần, đại phu nói, Hạc Lâm không có chuyện gì, chỉ là......"

Chỉ là cơ thể bị thương quá nặng, về sau sợ là không thể cầm đao cưỡi ngựa ra chiến trường nữa.

Bà nghĩ đến đây, con mắt đỏ lên, lại bắt đầu khóc: "Nó còn có thể sống được, với chúng ta mà nói đã là chuyện may mắn hơn bất cứ chuyện gì. Chỉ là tình hình bây giờ của nó, về sau phải sống thế nào đây, từ nhỏ nó đã bắt đầu luyện đao, ngày đêm không nghỉ..."

Bà nghẹn ngào khôn xiết, nói đến đây đã không nói được nữa, cực kỳ đau xót. Anh quốc công và mọi người ở đây nghe thấy, cũng đều gạt lệ bi thương.

Anh quốc công: "Mẫu thân, Hạc Lâm văn thao võ lược đều có, dù cho không làm võ tướng được, cũng có thể làm quan văn, mặc dù không thể làm quan, tiêu dao cả đời cũng tốt mà."

Bà tử lấy khăn tay ra cho Lão phu nhân: "Người mau lau nước mắt đi ạ."

Lão phu nhân nhận khăn lau nước mắt, lau xong thì nói với Anh quốc công: "Mồng chín tháng chạp là đại thọ sáu mươi của ta, vốn cần phải làm lớn, bây giờ không làm nữa, thọ yến ồn ào, Hạc Lâm cần yên tĩnh một chút để dưỡng bệnh mới tốt."

Anh quốc công có hơi do dự.

Sinh thần của Bệ hạ là ngày mười tám tháng chạp, năm nay triệu phiên Vương thế tử vào kinh chính là muốn làm lớn. Ngày ấy tiến cung, Bệ hạ nghe nói sinh thần của mẫu thân nhà mình cũng là vào tháng chạp, còn từng hỏi vài câu, nói muốn phái người đến uống rượu.

Phái ai tới......Thái tử? Hay là Hoàng tử khác?

Anh quốc công cảm thấy vẫn phải tổ chức yến tiệc, lại vừa lúc mượn ngày đó tuyên bố chuyện Hạc Lâm trở về, ông nói: "Người mất đi rồi lại rồi trở về, tất nhiên phải có một dịp để nói. Bây giờ Hạc Lâm thân thể yếu ớt, cũng không tiện đi thăm viếng khách, không tiện gặp người tới, không bằng ngay thọ yến ngày ấy để cho nó đi ra gặp thúc bá cùng với hảo hữu lúc trước."

Lão phu nhân nhíu mày, bà vừa muốn mở miệng từ chối, kết quả bà tử hầu hạ bà lại nói: "Lão phu nhân...."

Lão phu nhân nhìn sang, trên mặt bà tử đầy lo lắng: "Lão nô đột nhiên nhớ tới, ngày hôm trước lúc ở Minh Giác Tự, người đã nói một câu."

"Người nói... nếu có thể làm cho Hạc Lâm thiếu gia quay về, người tình nguyện lấy mạng đổi mạng."

Anh quốc công kinh hãi: "Mẫu thân, lời này không thể nói được đâu."

Ánh mắt ông ẩm ướt, nói: "Người và Hạc Lâm đều là người chí thân của nhi tử, mất đi bất kỳ một ai, cũng đều giống như bị khoét thịt."

Lão phu nhân lại lắc đầu: "Nếu là như thế, thì giờ phút này ta chết đi cũng có sao đâu."

Bà tử liền khuyên nhủ: "Lão phu nhân, lão nô từng nghe nói đến xung hỉ, thọ yến này cũng có thể xung, chúng ta vẫn là làm lớn đi, hoan thanh tiếu ngữ át tiểu quỷ."

Anh quốc công gật đầu: "Nhi tử lập tức đi Minh Giác Tự hỏi chủ trì việc này giải thích thế nào, mẫu thân, người nghe nhi tử đi, yến hội phải làm, còn phải làm thật vô cùng náo nhiệt."

Lão phu nhân thấy mọi người lo lắng, thở dài một tiếng: "Vậy thì theo lời con đi."

Anh quốc công liền quay người mà đi. Nhị lão gia tiến lên đỡ mẫu thân, cười nói: "Hẳn là không sao, đây là ông trời thấy mẫu thân thành tâm, cho nên mới để cho Hạc Lâm trở về, là mẫu thân làm cảm động trời xanh."

Ở phủ Anh quốc công phủ bây giờ có ba phòng người. Ngoại trừ Anh quốc công, hai người khác đều là thứ tử.

Nhưng thứ tử cũng có khác nhau, Nhị lão gia được nuôi dưỡng dưới gối Lão phu nhân từ nhỏ, Tam lão gia lại do di nương nuôi.

Cho nên Anh quốc công không ở đây, có việc chính là lão Nhị tới, lão Tam dẫn tức phụ nhi nữ lui lại phía sau.

Lão phu nhân lại không còn hứng thú nói chuyện, bà vô cùng mệt mỏi, nói: "Lão Nhị, con gần đây mệt mỏi, nghỉ ngơi đi thôi, để tức phụ của con đỡ ta về phòng ngủ một lát."

Nhị lão gia gật đầu: "Vâng."

Chờ sau khi tức phụ dìu Lão phu nhân đi về, ông ta tạm biệt với Lão tam, sau đó dẫn các con rời đi.

Chờ bọn họ đi xa, người tam phòng mới bắt đầu xì xào bàn tán.

Tam lão gia dáng dấp trắng trắng mập mập, ngờ vực nói: "Sao đột nhiên sống lại rồi?"

Tam phu nhân lườm ông ta một cái: "Không nghe thấy Hạc Lâm nói sao? Nó bị gãy tay chân, rớt xuống vách núi, trước tiên dựa vào cây cỏ dưới sông sống qua ngày, về sau vết thương dần tốt rồi, lại không ra khỏi núi được, nên mới không thể về nhà."

"Nó vẫn luôn là người sống."

Tam lão gia nói: "... cũng không đúng mà, sau khi nó ra khỏi vách núi, viết phong thư gửi về để chúng ta đi đón không phải được rồi sao, sao còn phải tự mình đi về đây? Sau khi về thì nói chuyện riêng với đại ca nửa ngày, còn không cho chúng ta nghe..."

Ông ta lắc lắc tay áo, bờ vai trầm xuống, con mắt nheo lại: "Việc này có mờ ám!"

Tam phu nhân thì không kiên nhẫn phất phất khăn tay: "Những thứ này không phải việc chúng ta quản! Mau mau về đi, cũng không thiếu việc cần làm đâu."

Tam lão gia lại trừng bà ta một cái: "Cái bà nương này, ngày càng không nhẫn nại với ta."

Ông ta đuổi mấy đứa nhỏ đi, đuổi theo hỏi thê tử: "Châu nhi nhà mẹ đẻ bà không phải đang chọn hôn phu sao? Hôm nay Tiểu tam nhi đã về rồi, chi bằng..."

Nói đến đây một cái, vẻ không kiên nhẫn trên mặt Tam phu nhân biến mất, nảy ra ý nghĩ: "Ông đừng nói, Châu Nhi là một đứa nhỏ tốt biết bao, Lão phu nhân rất thích nàng, nói không chừng có thể thành."

Bà ta nói: "Ta đi viết thư cho nàng, để nàng đến ở nửa tháng."

Yến Hạc Lâm có thể trở về đến, cô nương có thể gả vào phủ Anh quốc công liền tăng thêm một người, Lão phu nhân cho Hạc Lâm bao nhiêu tiền tài, gả đến tuyệt đối không thiệt thòi.

Người có ý định như vậy rất nhiều, Nhị phu nhân cũng có chất nữ. Bà hầu hạ Lão phu nhân xong, cũng muốn viết thư đón cô nương đến.

"Hạc Lâm là đứa nhỏ tốt, Đại tẩu tẩu lại ốm yếu, quanh năm mặc kệ mọi chuyện, mẫu thân tâm địa lương thiện dễ hầu hạ, gả đến sẽ không sai."

Bà ta nói với trượng phu: "Nếu lão gia bằng lòng, thiếp sẽ viết thư về, chuyện này này cần làm sớm không thể chậm trễ, Hạc Lâm về rồi, lại đang là tuổi tác làm mai..."

Nhị lão gia tất nhiên bằng lòng: "Hai nhi tử của đại ca, đứa lớn thành hôn rồi, chúng ta không bắt kịp được, nếu đuổi kịp đứa nhỏ, chắc chắn là không lỗ."

Ông ta nói: "Cho dù không thành với Hạc Lâm, chúng ta cũng tìm cho nàng một cửa hôn sự khác ở kinh đô, nhà các nàng cũng không lỗ, chắc chắn là bằng lòng đưa người tới."

Nhị phu nhân liền vô cùng phấn chấn đi viết thư.

Đợi đến giờ lên đèn, Yến Hạc Lâm mới tỉnh. Trong lúc đó, Yến gia đã báo lên với Bệ hạ, Bệ hạ còn sai công công đưa thuốc trị thương tới, những nhà khác có quan hệ thông gia với Yến gia đều đến nhà thăm hỏi, sau đó đều bị một phen cảm tạ tiễn đi.

Thế là khi hắn tỉnh lại thì thấy trong phòng đốt đèn, bốn phía yên tĩnh không người. Bắt đầu từ năm mười ba Cảnh Diệu bị rơi xuống vách núi, hắn liền quen với ngày tháng mà bốn phía xung quanh chỉ có một mình.

Nhưng bây giờ hắn đã về nhà rồi.

Hắn mở to mắt một hồi lâu, trông thấy màn trướng và đệm chăn quen thuộc, lúc này mới có chút cảm giác hoảng hốt như đã cách một đời.

"Người đâu..."

Lập tức, người chờ ở phía ngoài tiến vào. Sau đó, vô số người tràn vào trong phòng.

Có tổ mẫu, phụ thân, thúc phụ thúc mẫu, còn có các huynh đệ tỷ muội.

Hắn nhìn một vòng, mở miệng hỏi: "Mẫu thân đâu ạ?"

Lão phu nhân vội vàng nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, mẫu thân con thân thể vốn yếu, nghe tin con quay về quá đỗi vui mừng nên ngã bệnh, nhưng không có gì đáng ngại, đại phu nói dưỡng mấy ngày là tốt rồi."

Yến Hạc Lâm liền nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn về Lão phu nhân, duỗi tay chạm lên mặt bà một chút, yếu ớt cười lên: "Tổ mẫu, người không già đi chút nào cả, nhìn trẻ hơn nhiều."

Lão phu nhân vốn định cười, ai ngờ cười một tiếng thì lại khóc lên, bi thống kêu lên: "Hạc Lâm... con ta..."

Lòng Yến Hạc Lâm cũng nổi lên bi thương.

Không ai biết ở đáy vực hắn đã từng có bao nhiêu lần có ý nghĩ từ bỏ ở trong đầu, làm thế nào để kéo lấy thân thể tàn phế tiến về phía trước từng bước một.

Mỗi một bước, hắn đều đi rất gian nan. Nhưng hắn không muốn từ bỏ.

Hắn biết rõ, có rất nhiều người đang đợi hắn.

Hắn biết rõ, bọn họ đều hy vọng hắn còn sống.

Anh quốc công lau lau nước mắt: "Tốt rồi, cũng đừng khóc nữa, trở về là tốt rồi."

Yến Hạc Lâm vốn định nói vài lời với phụ thân, ai ngờ đột nhiên ho khan, hắn càng ho khan càng lớn tiếng, người trong phòng loạn thành một đoàn, chờ hắn hết ho, lại là một trận đau buồn.

Lão phu nhân khóc nói: "Con mau mau nghỉ ngơi đi, chờ con khoẻ rồi lại nói sau, đừng nói chuyện nữa."

Yến Hạc Lâm cười cười, trong cổ họng vừa khô rát vừa ngứa, hắn cũng không dám lên tiếng. Hơn nữa tinh thần càng ngày càng kém, hắn chậm rãi nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, lại mơ thấy cô nương của hắn.

Nàng đeo cung tên trên lưng, ngồi trên lưng ngựa tò mò nhìn hắn.

"Huynh là tướng quân?"

"Phải."

"Huynh là anh hùng!"

"Là ta."

Ta là tướng quân, là anh hùng.

Hắn bỗng nhiên mở to mắt, cơ thể lại cực kỳ vô lực.

Tiếng hít thở của Yến Hạc Lâm tiếng càng ngày càng nặng, lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn cảm thấy mình vẫn còn đang nằm mơ.

Hắn bắt đầu cùng với a huynh đi theo ngoại tổ phụ luyện đao từ năm ba tuổi, năm tuổi bắt đầu tập binh thư, mười lăm tuổi thì đi chiến trường Nam Châu, mười tám tuổi khải hoàn về triều, hắn là đại tướng quân ngự tứ.

Năm hai mươi tuổi xuất xuất binh đến Hoàn Châu, đánh dẹp hải tặc, khi về triều, thái tử đích thân nghênh đón.

Hai mươi hai tuổi xuất binh đến Vân Châu, chiến thắng Đại Kim, sau cùng.....

Sau cùng...

Tiếng hít thở bỗng nhiên dừng lại, hắn kìm lòng không được mà nín thở, sau đó chậm rãi hồi tưởng lại.

...Hai mươi hai tuổi hắn xuất binh đến Vân Châu, mặc dù thắng Đại Kim, nhưng lại gặp mai phục, rơi xuống vách núi, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, thân tàn thể nhược về kinh.

Hắn không nâng nổi đại đao nữa, hắn cũng không thể cưỡi ngựa đánh trận nữa.

Đây không phải giấc mơ.

Đây là sự thật.

Hắn ở vách núi chịu đựng đau đớn kịch liệt khoét đi thịt hỏng trên chân, để cho hắn vẫn có thể đi lại, tay gãy của hắn lại lần nữa nối xương, để cho tay của hắn vẫn có thể co dãn, nhưng thân thể của hắn lụn bại rồi.

Hắn bại rồi.

Yến Hạc Lâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

... Không, ta không phải là tướng quân.

....Ta cũng không phải là anh hùng nữa.

Hắn sờ vào ngực theo thói quen, đột nhiên kinh hoảng, bừng tỉnh kêu: "Người đâu... khăn tay trong y phục của ta đâu?"

Nha hoàn trông coi ở ngoài cửa vội vàng vén rèm tiến vào: "Thiếu gia, là một cái khăn màu nguyệt bạch sao?"

Yến Hạc Lâm: "Đúng."

Nha hoàn liền lấy ra cái khăn tay kia từ dưới gối của hắn: "Người yên tâm, Lão phu nhân đã căn dặn, sau khi giặt sạch thì đặt ở bên cạnh người."

Lúc Tam thiếu gia trở về, y phục rách rách rưới rưới, toàn thân chỉ có cái một cái khăn kia, có thể thấy được là cực kỳ quan trọng. Lão phu nhân bèn sai các nàng cẩn thận từng li từng tí giặt sạch xong thì hong khô.

Quả nhiên, thiếu gia tìm đến.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...