Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 20: Ý Người Là, Yến Tướng Quân... Còn Sống?"



Yến Hạc Lâm chết đi sống lại hồi kinh, không quá nửa ngày đã có rất nhiều người biết. Nam Lăng hầu tất nhiên cũng nhận được tin tức.

Ông về đến nhà liền nói với thê tử: "Năm nay việc lạ cũng thật nhiều, người đã chết hơn hai năm lại vẫn có thể còn sống mà quay về."

Đại phu nhân vừa cởi y phục cho ông ta, vừa cười hỏi: "Chết đi còn sống cái gì cơ?"

Nam Lăng hầu mặc trung y nâng ly trà lên, thổi một hơi: "Phu nhân à, ta đã nói nhân duyên của phu nhân ở kinh đô không tốt, phu nhân còn không tin, nhìn xem, chuyện lớn như thế mà lại không có một ai báo cho… phủ Anh quốc công xảy ra chuyện lạ rồi, Tam nhi tử của Anh Quốc công không phải đã chết rồi sao? Bây giờ lại trở về rồi!"

Đại phu nhân giật nảy mình: "Chuyện này, chuyện này nếu là thật, thì kỳ dị giống như những gì viết trong hí bản tử rồi."

Nam Lăng hầu nhấp ngụm trà nóng, nuốt xuống: "Ai nói không phải chứ."

"Mấy ngày nữa chính là thọ yến của phủ Anh quốc công, ta phải đi xem thử bộ dạng bây giờ của hắn thế nào, năm đó lúc đi mới hai mươi hai nhỉ?"

Đại phu nhân liền kỳ quái nhìn ông ta một cái: "Bộ dạng hắn ra sao cũng đều không liên quan đến chuyện nhà chúng ta… Sao Hầu gia nhìn có hơi hả hê?"

Nam Lăng hầu cười lên: "Chỗ nào trông có hơi hả hê, ta chỉ là..."

Ông ta cố ý thấp giọng nói: "Mặc kệ thế nào, ta nghe nói ấy mà, bây giờ hắn là một kẻ tàn phế rồi."

Đại phu nhân lần nữa kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì?"

Nam Lăng Hầu kể lại những gì mình nghe được, cảm khái nói: “Ha ha, phu nhân nói một đời này lên lên xuống xuống, ai có thể nói chắc chắn được nhỉ.”

Ban Minh Kỳ chỉ ít hơn Yến Hạc Lâm hai tuổi. Năm đó một người dùng võ kiến công, một người dùng thi từ đắc đạo, lại thêm Thám hoa thiếu niên của Tùy gia là Tùy Du Chuẩn, thiếu niên lang vẻ vang nhất nội thành kinh đô chính là ba người này.

Ba người bị đặt ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi bị so sánh, mà bất luận ai đứng thứ nhất ai đứng thứ hai, người đứng thứ ba luôn luôn là Minh Kỳ nhà bọn họ.

Vạn năm lão tam, ai có thể thoải mái được. Cho nên khi đột nhiên nghe nói Yến Hạc Lâm trở về, ông ta trước tiên là kinh ngạc, sau khi nghe tiếp lại nghe được tin hắn đã tàn phế rồi thì chính là một trận cười trên nỗi đau của người ta.

Nhưng đến lúc này, ông ta lại sinh ra vô số cảm ngộ nhân sinh.

"Năm đó, hắn cực thịnh một thời, vang danh thiên hạ, chỉ có Tùy Du Chuẩn mới có thể so sánh với hắn, nhi tử của chúng ta nói thật, vẫn là yếu hơn một chút, ai có thể ngờ tới hôm nay đâu… ta hôm nay còn sinh ra lòng chế giễu, vậy nhưng kẻ trước kia hận hắn, sợ là lúc này lại cười tiếp rồi."

"Thực là mắt mắt thấy hắn xây cao lầu, mắt thấy hắn chiêu đãi tân khách, mắt thấy lầu của hắn sụp đi."

Đại phu nhân nghe vậy cũng trầm mặc, ngược lại là có chút thương cảm: "Aiz, đang sống tốt, nếu lúc ấy không đi Vân Châu thì tốt rồi."

Nam Lăng hầu cũng thở dài theo, có điều nói đến Vân Châu, ông ấy lại nhớ đến tỷ đệ Chiết gia.

"Đã đến nhiều ngày như vậy, ta bận rộn vô cùng, còn chưa gặp chưa hỏi đến, bọn họ vẫn ổn chứ? "

Đại phu nhân gật đầu: "Ổn, đều là đứa nhỏ ngoan, ngày mai thiếp còn muốn kêu Minh Kỳ dẫn Bá Thương đến nương gia của thiếp đọc sách."

Nam Lăng hầu liền nâng trán, thở dài: "Gần đây ta mệt mỏi vô cùng, những chuyện này, chỉ có thể để phu nhân bận tâm thêm."

Đại phu nhân đi qua xoa bóp đầu cho ông ta: "Làm sao lại mệt như thế?"

Nam Lăng hầu khó tránh khỏi ưu phiền: "Còn không phải do thọ yến của Bệ hạ gây ra sao."

Mùa đông năm nay, kinh đô thực là náo nhiệt khác thường. Trước tiên là Bệ hạ khác thường, triệu tất cả Thế tử Phiên Vương vào kinh, đợi người tới rồi, Bệ hạ lại quan tâm bọn họ đầy đủ.

Rồi sau đó lại ban thưởng tất cả Thế tử, chỉ lạnh nhạt với một mình Hoàng thái tôn. Thế là, thể diện của nhóm người bên phía Thái tử liền có chút khó coi.

Nam Lăng hầu mặc dù không phải người của Thái tử, còn luôn chuyên tâm làm một thuần thần không liên quan đảng phái, nhưng ông ta làm việc dưới quyền của Thái tử, tâm trạng của Thái tử không tốt, những người ngày thường cos mặt mũi như bọn họ lúc này cũng biến thành mặt đầy bụi đất.

Tâm trạng Thái tử không tốt, trong lòng Nam Lăng hầu có chút không vui.

Ông lắc đầu, đột nhiên nhớ tới Thế tử Vân Vương hôm nay được bệ hạ ân thưởng, vội hỏi: "Ta nhớ tỷ đệ Chiết gia là theo Thế tử Vân Vương vào kinh."

Đại phu nhân gật đầu: "Phải, phụ thân của bọn nó có quan hệ tốt với Vân Vương, bây giờ đã lên chức Thông phán Thanh Châu rồi."

Bà nói: "Thế tử Vân Vương rất coi trọng Chiết đại nhân, còn tặng ngựa đến cho Bá Thương, nói là không mang về được, còn không bằng để lại kinh đô."

Nam Lăng hầu liền gật đầu: "Đã có tầng duyên phận này, phu nhân hãy chăm sóc cho tỷ đệ bọn họ thêm một chút."

Sau đó lại cười nói: "Ta đã nói năm nay việc lạ nhiều, có chết mà sống lại, còn có Chiết Tùng Niên. Người kiểu này vậy mà cũng biết nương nhờ người khác để lên chức rồi."

Nam Lăng hầu nhớ rõ Chiết Tùng Niên.

Ông nhớ lại nói: "Hắn là Thám hoa năm hai mươi tư Cảnh Mậu được Tiên đế khâm điểm, Tiên đế rất thích tính tình của hắn, nhưng cũng chính một năm kia, tiên đế liền tạ thế, đã trở thành năm thứ nhất Cảnh Diệu."

… Thật sự là không may.

Đã qua mười lăm năm, Nam Lăng hầu còn nhớ được rõ ràng như thế, một là bởi vì Chiết Tùng Niên dáng dấp tốt, năm đó ông ta còn kinh ngạc tưởng đã gặp được thiên nhân. Hai chính là vì Chiết Tùng Niên không biết làm người.

Năm đó tiên đế già rồi, bất mãn với Bệ hạ lúc đó còn là Thái tử, tất nhiên cũng bất mãn với mẫu tộc Tần gia của Bệ hạ. Đúng lúc Tần gia bị người ta cáo trạng chiếm đoạt ruộng đất, Chiết Tùng Niên trùng hợp có mặt ở đó, Tiên đế liền hỏi ông ta nên xử trí như thế nào, Chiết Tùng Niên trung thực vô cùng, nói: "Xử trí theo luật."

Lời này cũng không sai, dù sao Tiên đế cũng rất cao hứng, lão nhân gia ông ta cao hứng một cái, trực tiếp theo như luật pháp chém người đứng đầu Tần gia, cũng chính là cữu cữu của Bệ hạ bây giờ. Bệ hạ thì không cao hứng, Tần gia lại càng không cao hứng.

Ai cũng biết, Tiên đế đây là đang đánh vào Bệ hạ, nhưng lúc đó Tiên đế vẫn chưa tạ thế, đám người đó liền giận chó đánh mèo lên Chiết Tùng Niên.

Lại là trùng hợp, Tiên đế hỏi Chiết Tùng Niên: "Tương lai ái khanh muốn đi nơi nào làm quan?"

Chiết Tùng Niên nói: "Trở lại Vân Châu ạ, thần là người đến từ Vân Châu, biết Vân Châu khó khăn, bây giờ có thể trúng Thám hoa, có thể làm quan, cũng muốn trở về làm việc tốt cho bách tính."

Sau khi Tiên đế già rồi thì lại thích người làm việc chân thật như ông ấy, lúc này cho ông ấy một chức quan Đốc tra Vân Châu. Chiết Tùng Niên kinh sợ nhận lấy.

Năm đó Ngũ phu nhân đã đến kinh đô, trước lúc Chiết Tùng Niên quay về Vân Châu cũng đã tới Nam Lăng Hầu phủ một hồi.

Có điều rất nhanh, ông còn chưa từ kinh đô trở lại Vân Châu thì Tiên đế đã tạ thế, Bệ hạ kế vị, đề bạt người của Tần gia, con cháu Tần gia khóc lóc kể lể đến lão phụ thân đã bị Tiên đế chém, Chiết Tùng Niên bị liên lụy, Bệ hạ hạ một ý chỉ, Đốc tra Vân Châu trở thành Châu phán thất phẩm.

Phủ châu đại nhân của phủ Vân Châu sau khi biết được chuyện này, muốn kết giao Tần gia nên đã không hề cất nhắc Chiết Tùng Niên. Những năm gần đây, Nam Lăng hầu cũng gần như sắp quên luôn người này rồi, đoạn thời gian trước nghe nói ông ấy đi theo Vân Vương được thăng quan, muốn đưa nhi nữ đến kinh đô, còn vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ tảng đá cuối cùng cũng thông suốt rồi.

Nhưng Vân Vương là một cái bếp lạnh, Chiết Tùng Niên càng là một kẻ không đáng nhắc tới, lúc này ông ta vô cùng mệt mỏi, cũng không nhắc đến Chiết gia nữa, nói: "Ta thật sự là mệt vô cùng, đi ngủ một lúc trước đây."

Nam Lăng Hầu phu nhân thì đi đến nhà chính xem sổ sách. Hai ngày nay bà bận rộn vết thương của nhi tử, còn có rất nhiều trướng mục chưa cân đối.

Sau đó nhớ tới hôm qua khi về nhà bà tử nhắc tới chuyện hai nữ nhi luôn khó xử Chiết Tịch Lam, lại buông sổ sách xuống, thở dài một tiếng, gọi hai nữ nhi gọi tới để dạy bảo.

Bà lời nói thấm thía: "Ta thấy con bé là một cô nương tốt, ánh mắt trong suốt, vô cùng thông thấu. Lại đều là tỷ muội nhà mình, các con lớn như vậy, có thể ở chung bao lâu? Tối đa một hai năm nữa là gả cho người ta rồi, hà tất cãi nhau."

Ban tam cô nương mất hứng: "A nương, sáng hôm nay con nhìn thấy nàng ta, cũng không hề nói một câu nào cả mà."

Ban tứ cô nương vô cùng yểu điệu, tiếng nói nhỏ thật nhỏ: "Phải đó, mẫu thân, người nói như vậy, cứ như là con và Tam tỷ tỷ không đúng vậy."

Lòng Nam Lăng Hầu phu nhân mệt mỏi. Các con còn phải nói gì nữa sao? Tâm tư của các con đều bày ở trong mắt với trên mặt rồi! Các con ghét bỏ người ta, ghét bỏ trong lòng thì cũng thôi đi, trưng ra trên mặt làm cái gì chứ.

Bà thấy hai cô nương nhỏ nhen như vậy trong lòng liền khó chịu.

Bà và Ngũ phòng vẫn luôn ở tại kinh đô, trước lúc bà mẫu chưa tạ thế, thì gộp hết bọn nhỏ lại dưới gối bà ta mà dạy bảo, không cho bà và Ngũ đệ muội đi gặp.

Bà mẫu vốn là môtj người xuất thân từ đại tộc, nhưng mí mắt lại cực kỳ nông cạn, cũng không phải là thật tâm dạy bảo bọn nhỏ, chờ đến lúc phát hiện hài tử bị nuôi dưỡng sai lệch thì đã không kịp nữa rồi.

Lúc ấy còn là thời của Tiên đế, cực kỳ xem trọng hiếu đạo, dưới chân kinh đô, có lễ nghi thiên tử đè nặng, nam nhân nhà mình mặc kệ mọi chuyện lại còn ủng hộ bà mẫu quản giáo hài tử, bà không có cách nào, hận đến ngứa răng cũng vô dụng.

Đợi đến lúc bà mẫu thật không dễ mới tạ thế, đón con về chăm sóc, tốt rồi, đã không nghe lời nữa.

Minh Nhụy nhà Ngũ đệ muội vẫn tốt, còn hiểu chuyện, sửa chữa sai lầm mấy năm, bây giờ còn tính là một cô nương thông minh. Chỉ có ba cô nương nhà mình tính tình làm như thế nào cũng sửa không được, làm cho bà đau đầu không thôi.

Cũng may các nàng chỉ là ngu xuẩn, tâm tính không được thông thấu, nhưng bản chất không xấu. So với những tiểu cô nương thủ đoạn độc ác khác trong trạch viện ở kinh đô, các nàng không đánh giết hạ nhân không hãm hại tỷ muội thông dâm, chỉ mắng một chút trên miệng, kéo xé đầu hoa, vậy mà cũng có thể làm cho bà có một chút vui mừng, còn lại những lỗi không nghe lời cùng suy nghĩ nông cạn, thì cũng không coi là cái gì.

Bà để tùy các nàng đi, chỉ là bộ dạng càng lớn càng không có điểm mấu chốt của họ, làm cho bà rất là buồn phiền.

Bà mặt mày ủ rũ, vẫy vẫy tay: "Bỏ đi, đi xuống đi."

Ban tam cô nương chậc một tiếng, cực kỳ khinh thường: "A nương, người yên tâm, nàng ta chỉ là một kẻ tống tiền, con sẽ không để ở trong lòng, càng sẽ không ầm ĩ với nàng ta, không có vứt đi thân phận đâu."

Ban tứ cô nương nhẹ nhàng cười cười: "Nếu biểu muội Chiết gia không chê, chỗ con còn có một ít giấy mực tốt, liền đưa qua cho muội ấy đi ạ."

Dù sao cũng là đồ thừa, nàng ta cũng không cần nữa.

Đại phu nhân: "......"

Bà thật sự không muốn nhìn thấy hai người này, không kiên nhẫn nói: "Đi đi, đi đi. Bây giờ Tam thiếu gia của phủ Anh quốc công trở về, thọ yến của phủ Anh quốc công nhất định vô cùng náo nhiệt, các ngươi còn phải chọn nhà chồng đấy, nhất thiết không thể xảy ra sai sót, xiêm y, đồ trang sức, phối sức ngày đó, đều phải thoả đáng mới được."

Dừng một chút lại nói: "Đây là lúc để các ngươi tăng thể diện, chớ lại xảy ra tranh chấp với người ngoài, không lại mất đi hôn sự, các ngươi lại khóc thì cũng vô dụng."

Hai cô nương nghe xong, đương nhiên lại dừng một hồi hỏi chuyện về Yến Hạc Lâm, hỏi xong, Ban tam cô nương đã có tính toán: "Mẫu thân… người nói, con có thể hay không...."

Đại phu nhân cất cao giọng: "Không thể!"

Bà nghiêm mặt nói: "Con nhớ cho kĩ, cái loại nhà này, giết người đều không cần dao. Nhà chúng ta quen với con, nhưng nhà khác sẽ không.

Ban tam cô nương bĩu môi: "Không thể thì không thể, con đi đây."

Nàng ta đứng lên, Ban tứ cô nương cũng đứng lên, chờ ra cửa, nàng ta nói cùng Tam cô nương: "Chúng ta không nói với mẫu thân chuyện Chiết Tịch Lam với a huynh sao?"

Ban tam cô nương hung dữ trừng mắt: "Chuyện đó chỉ là lời nói hươu nói vượn của cái kẻ đanh đá nhà họ Phó kia, muội còn cho là thật?"

Ban tứ cô nương buông tay: "Vậy thì không nói, muội cũng không tin a huynh sẽ vừa ý cái đồ thô lỗ kia.

Nàng ta nói: "Nhưng mà, nàng đúng là xinh đẹp, ánh mắt cũng câu người, a huynh có thể sẽ bị mắc lừa, chúng ta phải chuẩn bị không để cho hai người đó gặp mặt."

Ban tam cô nương gật đầu: "Muội nói phải, nhất định không thể để cho nàng ta thực hiện được! Phó Sư Sư mắng thật không có sai, nàng ta thật đúng là cái đồ hồ ly tinh."

Mà lúc này, người bị bọn họ mắng thành hồ ly tinh là Chiết Tịch Lam, cũng có hơi sững sờ.

Nàng ngơ ngác hỏi Ngũ phu nhân: "Ý người là, Yến tướng quân...còn sống?"
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...