Sáng sớm cuối tuần, chân trời phía xa còn chưa sáng hẳn, màu đỏ rực như mận chín nhưng nắng mai đã xuất hiện. Cố Hi Du xuống giường, đi đôi dép lê nhỏ, đứng ngoài cửa phòng ngủ chính. Bé vừa với lấy nắm tay cửa thì bỗng nhiên có tiếng nói phát ra từ đằng sau: “Tiểu Du, em dậy sớm vậy, muốn làm gì đó?”
Cố Hi Du quay người, đặt ngón tay lên môi: “Anh ơi.” Cô bé lí nhí giải thích, “Hôm qua, mẹ nói sẽ không bao giờ để ý đến ba nữa, nhưng lúc tối em lại thấy ba đang hôn mẹ.” Cô bé buồn rầu bảo, “Sáng nay thức dậy, em không nhớ rõ đâu là mơ, đâu là thật nên muốn nhìn lén họ một tí.”
Ngón tay và miệng của em gái đều mềm mại, Cố Yến Tri cười một cái, vén mấy sợi tóc dính trên má bé con sang hai bên: “Là thật đấy.”
“Sao anh biết?”
“Vì anh cũng thấy.”
Cố Hi Du vui vẻ nói: “Tốt quá rồi!”
Nói xong, cơn buồn ngủ lại ập đến, cái miệng chúm chím lại ngáp một cái.
“Em không cần nhìn nữa.” Cố Yến Tri dắt tay em gái, “Anh trai dẫn em về phòng ngủ tiếp nhé, được không?”
Cố Hi Du gật đầu.
“Ưm…”
Cách một bức tường, Mạch Mang Mang ở trên giường đang nâng cao mông, đón nhận sự va chạm mãnh liệt của Cố Trăn, cô được anh yêu thương đến độ phía dưới càng ngày càng chảy nhiều nước, thấm xuống ga giường ướt sũng một mảng giữa chân.
Cố Trăn đặt tay trên lưng Mạch Mang Mang, cánh tay mạnh mẽ của anh nắm chặt hông cô, tay kia xoa nắn lấy bầu ngực sữa của cô, nhũ hoa
bị anh cắn đến sưng đỏ. Anh vừa nhẹ nhàng xoa bóp hai bên ngực vừa thì thầm bên tai cô.
Khuôn mặt Mạch Mang Mang mỗi lúc càng ửng đỏ: “… Hết lâu rồi, sao anh vẫn nhớ vậy.”
Cố Trăn cúi đầu cười một tiếng: “Còn hay không anh đều thích hết.”
Yến Tri và Hi Du ra đời không lâu thì Mạch Mang Mang nằng nặc đòi nuôi con bằng sữa mẹ, nhưng phần da ở ngực cô mỏng manh non mịn, đứa trẻ lại vốn theo bản năng nên chẳng kiêng dè gì, để lại cho cô không ít vết rạn nhỏ.
Có điều bản thân Mạch Mang Mang có thể chịu đau nhưng Cố Trăn thì không. Thấy cô nhíu mày khi cho Du Hi bú sữa, anh liền đem con cho bảo mẫu, mặc kệ con bé gào khóc.
Tiếng khóc của đứa bé đau đến nao lòng, Mạch Mang Mang đánh anh một cái: “Không phải anh thương con nhất sao?”
Du Hi rất bám mẹ nên khiến Mạch Mang Mang khó mà có được một giấc ngủ trọn vẹn. Cố Trăn mặt lạnh lùng bôi thuốc lên vết thương mới cho cô: “Không cần, rồi con nó sẽ quen thôi.”
Mấy ngày trôi qua, tình hình của Mạch Mang Mang có chuyển biến tốt. Nửa đêm cô không thoải mái, trở mình một cái, chạm vào cánh tay của Cố Trăn.
“Bị trướng nên khó chịu à?” Cố Trăn kéo cô qua rồi khẽ hôn lên: “Có cần anh giúp không?”
Lời nói của Cố Trăn chưa bao giờ là câu hỏi, Mạch Mang Mang còn chưa nói gì thì tay anh luồn vào phía dưới vạt áo, cầm lấy bầu ngực căng sữa, chầm chậm xoa nắn. Áo của Mạch Mang Mang dần bị ướt đẫm. Cố Trăn vén áo cô lên tới xương quai xanh, cô cụp mắt xuống, xấu hổ mà nhìn anh đang vùi mặt trước ngực mình: “Là cho con mà…Ưm…”
Mạch Mang Mang ôm chầm lấy Cố Trăn trong vô thức, hai người đã rất lâu chưa làm chuyện kia nên giờ mà cứ tiếp tục như vậy là không ổn.
Cố Trăn khàn cả giọng, anh hết sức kiềm chế, từng hơi thở nóng rực phả trước ngực cô: “Bọn nó có dịu dàng với em như anh không?” Anh mút nhẹ, dòng sữa tràn đầy trào ra: “Mang Mang ngọt quá.”
Đêm đó hai người họ thật sự không làm chuyện kia nhưng sự phóng túng không vì vậy mà giảm đi. Hôm sau, mùi sữa tràn ngập khắp phòng, mãi vẫn chưa bay hết. Lần sau Mạch Mang Mang cũng không dám xem nhẹ Cố Trăn, anh lúc nào cũng có bản lĩnh giày vò cô đến chết đi sống lại.
Giống như bây giờ vậy.
Mạch Mang Mang kiềm chế để không phát ra tiếng. Cố Trăn hôn lên gáy cô: “Ngoan nào, đừng nhịn.”
Mặc dù tường nhà cách âm rất tốt nhưng trong lòng Mạch Mang Mang vẫn không dám: “Không được, tụi nhỏ…”
“Các con vẫn đang ngủ.”
Mạch Mang Mang vẫn không lên tiếng, Cố Trăn ép cô, cười hỏi: “Thế này còn chịu được không? “
Anh thúc vào sâu thật sâu, tiếng rên rỉ của Mạch Mang Mang cao lên: “Nhẹ thôi…”
Đến gần giữa trưa, Mạch Mang Mang mềm nhũn nằm trong lòng Cố Trăn, anh buộc tóc cô lại, tâm trạng rất tốt nên liền hỏi thăm: “Ngủ đủ chưa em? Có lẽ Tiểu Du sắp đến gõ cửa rồi.”
Mạch Mang Mang nửa tỉnh nửa mơ: “Vốn dĩ có thể ngủ bù.”
“Tự mình châm lửa còn nói ai.” Cố Trăn vuốt ve khắp người cô, “Biết rõ hôm nay anh đi công tác mà suốt hai ngày này còn giận dỗi anh.”
Mạch Mang Mang đập anh: “Em mới không thèm anh ấy.”
Đúng như dự đoán của Cố Trăn, một lúc sau, Cố Hi Du gõ cửa phòng hai người: “Ba mẹ ơi, sao hai người còn chưa dậy nữa.”
Tắm rửa xong xuôi, Mạch Mang Mang ngồi trước bàn ăn, mắt nhìn đồng hồ rồi trách móc: “Trễ vậy rồi.”
Cố Trăn không hề có ý thức tự kiểm điểm: “Anh sợ em đau.”
Yến Tri và Hi Du rửa tay xong thì được bảo mẫu dẫn về chỗ ngồi, bé gái tai thính, nghe thấy từ mấu chốt liền hỏi cô với giọng điều còn non nớt: “Mẹ ơi, mẹ đau chỗ nào? Tiểu Du thổi cho mẹ là sẽ không đau nữa.”
Mạch Mang Mang đang muốn nói thì Cố Yến Tri bình tĩnh đáp lại: “Tiểu Du, ba sẽ thổi cho mẹ.”
Ánh mắt long lanh của Cố Hi Du chuyển sang Cố Trăn: “Ba ơi, ba sẽ thổi cho mẹ chứ?”
Mang Mang véo bên eo Cố Trăn, anh nén cười trả lời con.
Trong bữa ăn, Mạch Mang Mang thường quan sát Yến Tri, khuôn mặt còn non nớt, đường nét thanh tú, mặt mũi giống Cố Trăn y đúc. Có lẽ cậu không hiểu rõ mọi chuyện nhưng vấn đề là đứa trẻ này ngay cả không hiểu còn tỏ ra bình thản hơn người hiểu. Cô thấy đau cả đầu, hỏi Cố Trăn: “Em cứ nghĩ là em nhìn thấy anh lúc còn nhỏ.”
Cố Trăn đút một muỗng canh cho Hi Du: “Hồi còn bé anh dễ thương hơn con nhiều.”
Cố Hi Du ngoan ngoãn há miệng, nhìn lại chỗ mà Cố Trăn đang ngồi. Cô bé biết ba ăn xong sẽ rời đi nên rất không vui, đôi môi còn bóng loáng mỡ chưa kịp lau hôn lên mặt Cố Trăn: “Ba ơi, ba phải về sớm nha, con sẽ đợi ba.”
Cố Trăn xoa đầu con gái: “Được.”