Sau bữa trưa, Mạch Mang Mang đưa Yến Tri và Hi Du đi chơi.
Hi Du rất thân thiết với Mục Dã, bình thường không ai tranh được cơ hội bế Mục Dã từ tay con bé, bé giơ tay lên: “Mẹ ơi, cho con!”
Mạch Mang Mang đưa dây xích cho Hi Du, cô gái nhỏ xinh đẹp bước đi phía trước, chú chó to lớn uy nghiêm đi theo sau, thu hút không ít sự chú ý của người đi đường. Khi đến một hiệu sách, thú nuôi không được phép vào trong, nhân viên cửa hàng đưa Mục Dã đi, Cố Hi Du dặn dò: “Chú không được bắt nạt nó nha.”
Chạy nhảy một hồi, Cố Hi Du mồ hồi nhễ nhại, Mạch Mang Mang ngồi xổm xuống, lau mồ hôi cho cô bé, chải lại mái tóc rối: “Tiểu Du, lát nữa con đi chọn sách muốn đọc trong nửa tháng, mẹ không hạn chế con, nhưng không thể tham lam, chọn xong về phải đọc, được không?”
Cố Hi Du gật đầu: “Giống như bố đã nói với con, phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.”
Cố Hi chọn mười cuốn truyện, một khi bước vào thế giới truyện, cô bé như cá lặn dưới đáy biển, Mạch Mang Mang không còn lo lắng gì nữa, cô ngồi xuống khu cà phê, mở máy tính ra làm việc.
Mùi caramen bay lên, trong nắng chiều vàng rụm, hai bóng dáng nhỏ bé lật trang sách, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Mạch Mang Mang rất hài lòng, chụp một tấm hình, gửi cho Cố Trăn: Mang con theo khi đi làm không khó..
Cố Trăn trả lời: Nói như vậy, em có thể làm tốt trách nhiệm của mình rồi sao?
Mạch Mang Mang: Em có thể.
Nguyên nhân cô có thể đoàng hoàng tuyên bố được như vậy, bởi vì lúc nào mình không xử lý được, liền ném cho ba của tụi nó.
Đọc xong trang sách cuối cùng, Cố Yến Tri đóng sách lại, bước đến bên cạnh Mạch Mang Mang: “Mẹ, con vẫn thích cùng mẹ đến trường, còn đến nhà ông nội, ông nói nếu như con có chuyện, lần tiếp theo gặp mặt có thể hỏi ông – con đã nghĩ xong rồi.”
Người ông nội mà Yến Tri luôn miệng nhắc tới là Chung Chính – cha của Chung Kê, sống trong khu biệt thự do trường đại học xây dựng cho các giáo sư cũ.
Hình như Yến Tri rất hứng thú với vật lý, mặc dù giáo sư Chung cũng rất thích cậu, thế nhưng Mạch Mang Mang lo lắng con vẫn còn nhỏ, chỉ là đang trong giai đoạn tò mò, cuối cùng lại làm phiền thầy.
Mạch Mang Mang đang sửa lại luận văn, trả lời qua loa: “Ồ, mấy vấn đề của con đều rất đơn giản, mẹ cũng có thể trả lời được.”
“Mẹ, tuy mẹ rất siêu, thế nhưng con biết là mẹ nghiên cứu sinh vật.” Cố Yến Tri rất kiên trì, “Mẹ không nên bởi vì con còn nhỏ mà chỉ đối phó cho có với con.”
“Vừa rồi mẹ cũng không nhìn con đọc truyện gì.” Cậu lên án nói, “Nếu như là ba ở đây, ba sẽ không giống mẹ.”
…
Đôi mắt cậu bé sáng long lanh, giọng nói mang theo vẻ ủy khuất, hoàn toàn đánh trúng cảm giác tội lỗi của Mạch Mang Mang, lại thêm tâm lý hiếu thắng không chịu hơn thua của Cố Trăn: “Không phải, là do mẹ không chú ý.” Mạch Mang Mang lập tức đóng máy tính, sờ lên má cậu bé, “Vậy tối nay chúng ta đến nhà ông nội Chung ăn cơm.”
#
Trong lúc Cố Trăn đi công tác, Mạch Mang Mang cũng phải đi theo đoàn một thời gian, về Dật Thành cùng ngày với anh.
Máy bay hạ cánh lúc mười một giờ tối, nghe bảo mẫu nói Yến Tri và Hi Du đã ngủ, Mạch Mang Mang cũng yên tâm.
Đã rất lâu bọn họ không hưởng thụ bữa tối hai người, lâu ngày xa cách giờ gặp lại luôn có bao chuyện kể không xiết. Lúc ăn tối xong đã là đêm khuya, hai người vẫn quyết định đi bộ về nhà.
Trước kia khi biết mình mang thai rồi quyết định chia tay với anh, bọn họ cũng từng cùng nhau đi trên đoạn đường này. Lúc đấy nào ngờ được có ngày hôm nay.
Mạch Mang Mang quay lưng về phía đường lớn, đi lùi về phía sau, Cố Trăn nhìn cô chằm chằm vô thức mỉm cười: “Cẩn thận một chút.”
Mạch Mang Mang hướng lòng bàn tay đưa lên cao, bắt lấy chiếc lá ngô đồng đang rơi xuống: “Không phải có anh ở đây sao?” Cô không nhìn đường mà nhìn Cố Trăn, mặt mày tràn đầy ý cười, “Có anh ở đây, thật tốt.”
Giày cao gót vừa tiến lên một bước thì Cố Trăn bước đến, ôm cô vào lòng.
Mạch Mang Mang mặc một chiếc áo gió mỏng, Cô Trăn mang áo khoác choàng lên người cô, anh vẫn luôn ấm áp như vậy, cô vòng tay ôm lấy hông anh.
Bầu trời tờ mờ rạng sáng, trên đường không một bóng người, chỉ có bọn họ đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, lặng lẽ hôn nhau.
Cùng nhau trải qua thế giới của hai người. Về đến nhà, Mạch Mang Mang và Cố Trăn vừa bước ra khỏi cửa thang máy, Hi Du ôm gấu Teddy của mình, Yến Tri ở bên cô bé, đều đang đợi bọn họ trước cửa nhà.
Mạch Mang Mang ngạc nhiên ôm lấy cô bé: “Bảo bối, sao con còn chưa ngủ?”
Bảo mẫu bất đắc dĩ giải thích: “Vốn hai đứa đang ngủ bỗng dưng tỉnh giấc, đòi đợi ở cửa.”
“Ba, mẹ, con vẫn luôn chờ hai người.” Hi Du dụi dụi mắt, “Mừng ba mẹ về nhà.”
Mạch Mang Mang cảm động đến đau lòng, Cố Trăn khom lưng, ôm lấy con trai: “Con cũng chưa ngủ sao?”
“Em Tiểu Du nói nhớ ba mẹ, con cũng nhớ hai người.” Cố Yến Tri tinh thần mạnh mẽ, “Ba, khi ba đi vắng, con sẽ chăm sóc mẹ và em thật tốt.”
Cố Yến Tri nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, đưa lên, Cố Trăn đụng cậu một cái: “Giỏi quá.”
Mạch Mang Mang tò mò: “Hai người đang nói gì vậy?”
Cố Yến Tri nghiêm túc: “Lời hứa của những người đàn ông.”
Mạch Mang không nói nên lời, chuyển sang nói với Cố Trăn: “Đêm nay để các con ngủ chung với chúng ta đi.”
Trước khi ngủ, Mạch Mang Mang đặt lên trán Yến Tri và Hi Du một nụ hôn: “Hai bảo bối của mẹ, ngủ ngon.”
Cố Hi Du hỏi: “Con cũng là bảo bối của ba sao?”
Mạch Mang Mang trả lời: “Đương nhiên rồi con yêu.”
“Không phải!” Cố Hi Du tinh nghịch nháy mắt, “Con là bảo bối của bảo bối của ba.”
Câu nói dài dòng cứ luẩn quẩn trong đầu, Mạch Mang Mang nhất thời không phản ứng kịp, Cố Trăn hiểu ý mỉm cười: “Con bé đã nghe lén chúng ta nói chuyện.”
“Ba, mẹ, ngủ ngon.” Cố Hi nhắm mắt lại, “Chúng ta sẽ gặp nhau ở trong giấc mơ.”
Hai đứa trẻ nằm ở giữa buồn ngủ nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say sưa, Yến Tri tựa vào người Mạch Mang Mang, cô lấy chăn bông đắp cho cậu, vô thức nói: “Lông mi của thằng bé dài thật.”
Cố Trăn khép lại cái miệng nhỏ đang mở của con gái: “Giống em.”
Cố Hi Du mỉm cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, cô bé nghiêng người ôm lấy cánh tay của ba, vô thức cọ nước bọt vào tay áo của anh.
Mạch Mang Mang cảm thấy thích thú trước hành động của con gái, ngước mắt lên lại bắt gặp Cố Trăn đang nhìn cô, trái tim cô bỗng đập loạn nhịp. Dù cho cô đã kết hôn nhiều năm, mỗi lần đối diện với anh, trái tim của Mạch Mang Mang lại đập liên hồi như thuở mới yêu vậy.
Nhịp thở đều đặn của lũ trẻ vang lên trong không gian tĩnh lặng, Cố Trăn cúi người hôn nhẹ lên trán cô: “Bảo bối Mang Mang, ngủ ngon.”