Tàn Độc Lương Duyên
Chương 173: Em biết phải lựa chọn như thế nào rồi đấy
**********
Chương 173: Em biết phải lựa chọn như thế nào rồi đấy
Hạ Vũ Hào cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt đầy căm hận cùng chán ghét của cô: "Em biết phải lựa chọn như thế nào rồi đấy" “Hừ.” Hướng Thu Vân cười mỉa mai một tiếng, nắm tay trở nên hơi trắng bệch vì dùng sức quá mạnh: “Hạ Vũ Hào, việc mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời này chính là đã từng yêu anh”
Cô xoay người mở cửa rời khỏi.
Hạ Vũ Hào nhìn bóng dáng cô dần biến mất trong tầm mắt, bất giác nhấc chân lên nhưng vẫn chưa kịp đặt xuống thì đã thu lại.
Lâm Quỳnh Chi liếc nhìn về phía cửa, không cam lòng nói: "Tổng giám đốc Hạ, nếu anh thật lòng yêu Thu Vân, anh hẳn nên biết cô ấy sẽ đau khổ biết bao nếu ở bên cạnh anh. Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ để cô ấy rời đi.” “Nhưng cô không phải là tôi.” Hạ Vũ Hào nói.
Lâm Quỳnh Chi nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: "Cho dù Thu Vân đã không còn yêu anh từ lâu, anh cũng muốn giữ cô ấy lại bên cạnh mình hay sao?" “Đúng” Hạ Vũ Hào không hề do dự trả lời.
Không cần biết trước đây hay bây giờ, anh chưa baogiờ nghĩ tới việc sẽ thiếu vắng Hướng Thu Vân trong cuộc đời của mình. 11 11 Lâm Quỳnh Chi thở dài, vừa tức giận vừa than thở nói: "Anh đây là hoàn toàn không phải vì yêu, mà là bản thân ích kỉ mà thôi! Thu Vân nói rất đúng, yêu anh chính là việc cô ấy hối hận nhất trong cuộc đời này”
Hạ Vũ Hào lạnh lùng nhìn cô ấy, không hề dao động. Thật ra nếu không phải vì Lâm Quỳnh Chi là chị dâu của Hướng Thu Vân, anh sẽ không bao giờ ở đây nghe cô ấy nói những lời nhảm nhí này.
Lâm Quỳnh Chi liếc nhìn anh một chút, không nói thêm lời nào nữa, mở cửa đi ra ngoài với vẻ mặt khó coi. Sau khi Hướng Thu Vân đi ra khỏi phòng bệnh của Hạ
Vũ Hào, gặp được Lục Thanh Sơn đang đi tới. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, người phụ nữ trông rất xinh đẹp, lúc này đang e thẹn nhìn anh ta với vẻ mặt ngập tràn tình ý. "Bác sĩ Lục, cảm ơn anh đã chữa trị cho chân cho em. Chân của em vẫn luôn bị đau do nhảy múa, đều là bệnh cũ rồi, nếu không có anh em chắc chắn còn phải tiếp tục chịu tội.”
Lục Thanh Sơn mỉm cười, lộ rõ núm đồng tiền trên khuôn mặt: "Đây chỉ là trách nhiệm của người làm bác sĩ như tôi mà thôi, cô Phương quá khách sáo rồi" “Em thực sự phải cảm ơn bác sĩ Lục!” Giọng người phụ nữ nhỏ nhẹ dịu dàng: “Em sắp xuất viện rồi, hay là chúng ta thêm wechat của nhau đi, sau này em sẽ mời anh ăn cơm.
Nụ cười trên mặt Lục Thanh Sơn nhạt dần: “Cô Phương khách sáo quá lại khiến tôi cảm thấy xấu hổ."
Không đợi cô Phương nói thêm lời nào, anh ta đột nhiên nhìn về phía Hướng Thu Vẫn rồi nói: "Ái chà cô Hướng, cô đang định đi đâu vậy? Chẳng phải chúng ta đã hẹn thời gian chữa trị chân hay sao?”
Hướng Thu Vân: "..." “Tôi cảm thấy chờ ở trong phòng bệnh có hơi ngột ngạt, vì vậy ra cửa dạo một chút. Hướng Thu Vân nói. "Được rồi, tha thứ cho cô đấy, nhưng lần sau không được làm như vậy nữa. Tôi ăn một bữa cơm cũng còn phải tranh thủ, cho nên thời gian rất quý giá” Lục Thanh Sơn vừa nói vừa đẩy lưng cô quay trở lại phòng bệnh.
Cô Phương đi theo sau hai người họ vẫn còn định nói gì đó, nhưng cô ta chưa kịp vào phòng thì cửa đã đóng sầm từ bên trong, suýt chút nữa đập vào mũi cô ta. “Cô Hướng phản ứng nhanh thật đấy” Lục Thanh Sơn đóng cửa xong bèn nói.
Hướng Thu Vân liếc nhìn anh ta, sau đó ngồi lên giường bệnh với vành mắt có hơi đỏ: "Diễn xuất của bác sĩ
Lục rất tốt đấy, tôi suýt chút nữa thì tin có chuyện này rồi. “Quá khen rồi.” Lúm đồng tiền của Lục Thanh Sơn lại lộ ra: “Nhưng tôi cũng không hề nói dối mà, vừa rồi chúng ta gặp nhau, tôi cũng đang định đến phòng bệnh tìm cô, chữa trị chân cho cô.”
Chuyện giữa hai người Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào cũng không mấy vui vẻ, nhưng ít nhất bây giờ cô có thể chắc chắn rằng anh hẳn là sẽ không đánh gãy chân cô nữa, vì vậy nảy sinh ý định chữa trị cho chân. “Vậy thì...có thể chữa khỏi được không?" Cô không dám ôm quá nhiều hy vọng, nhưng cũng không thể từ bỏ mong muốn.
Lục Thanh Sơn thở dài: "Ít nhất có lẽ
Anh ta kéo dài giọng khiến trong lòng Hướng Thu Vân giật thót, nhìn vẻ mặt anh ta mà trái tim chùng xuống.
Quả nhiên cô vẫn không nên hy vọng dù chỉ là một chút, nếu không sẽ phải thất vọng. “ít nhất có lẽ có thể chữa khỏi được, nhiều nhất sẽ mất khoảng một năm rưỡi.” Lục Thanh Sơn cười rồi chỉ vào chiếc chân phải bị thương của cô, sau đó lên tiếng dưới ánh mắt ngạc nhiên và mừng rỡ của cô: “Về sau chiếc chân này chắc chắn còn có giá trị không nhỏ”
Niềm vui có thể chữa khỏi chân trong thoáng chốc đã xoa dịu nỗi đau mà Hạ Vũ Hào đã gây ra cho cô, Hướng
Thu Vân không khỏi mở miệng hỏi: "Tại sao?" “Một đôi chân có thể nhảy điệu múa đẹp nhất trên đời, tất nhiên sẽ có giá trị rồi. Lục Thanh Sơ khế nhướng mày, như thể có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trong đáy mắt.
Từ sau khi anh ta trở thành một cặp với Nhậm Gia Hân, có được sức hấp dẫn đặc biệt khiến tâm trạng người ta cảm thấy thoải mái. Sống lưng căng cứng của Hướng Thu Vân thả lỏng một chút, khóe miệng hơi cong lên: "Làm sao bác sĩ Lục biết tôi khiêu vũ?" “Bác gái cả của tôi luôn miệng nhắc tới cô, cô cho rằng làm sao tôi biết đây?” Lục Thanh Sơn giang tay ra và nói.
Nhắc đến thím Lưu, Hướng Thu Vân chợt nghĩ tới ba mẹ mình. Cô cụp mắt xuống, nụ cười nơi khóe môi đã biến mất không thấy từ lâu: “Thím Lưu đối xử rất tốt với tôi” “Điều này là thật. Đáy mắt Lục Thanh Sơn lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Trước đây tôi là người giỏi nhất trong miệng bà ấy. Nhưng từ khi bà ấy gặp cô Hướng, tôi chỉ có thể xếp thứ hai
Hướng Thu Vân củi đầu không nói gì. “Xương chân của cô mọc hơi lệch, trước tiên cần phải phẫu thuật chỉnh lại phía dưới sau đó mới dùng các cách điều trị như kim châm cứu và xoa bóp, cô có vấn đề gì không?” Lục Thanh Sơn thấy tâm trạng của cô nặng nề, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp vào thẳng chủ đề. “Không vấn đề gì.” Hướng Thu Vân đáp lại một câu rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Xác suất xảy ra sự cố bất ngờ trong quá trình phẫu thuật có cao không?”
Lục Thanh Sơn tưởng cô sợ hãi, mỉm cười an ủi cô: "Cô đừng sợ, điều kiện và kỹ thuật phẫu thuật về mặt này của tôi đã rất thuần thục, ngoại trừ những trường hợp cực hiếm thì sẽ không xảy ra sự cố bất ngờ gì.
Hướng Thu Vân ừ một tiếng, ánh mắt trở nên ảm đạm hơn vừa rồi rất nhiều. Cô vốn cho rằng nếu như trong quá trình phẫu thuật xác suất xảy ra sự cố cao, nói không chừng cô có thể làm phẩu thuật rồi giả bộ xảy ra chuyện, sau đó làm một giấy chứng tử giả, hoàn toàn rời khỏi gông cùm của Hạ Vũ Hào. Nhưng bây giờ có vẻ như...ý tưởng của cô khó mà thực hiện được.
Lục Thanh Sơn không biết tại sao đột nhiên tâm trạng của cô nặng nề, kêu cô nằm xuống giường, sau khi châm cứu cho cô xong xuôi, nói: “Khi nào cô Hướng rảnh rỗi vậy?" “...Hẳn là vẫn luôn rảnh.” Hướng Thu Vân ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời. "Là như thế này" Lục Thanh Sơn nói: "Bác gái cả của tôi nhờ tôi chuyển lời cho cô, kêu cô khi nào rảnh thì đến nhà bác ấy dùng bữa, gần đây bác ấy lại nghiên cứu thêm rất nhiều món ăn mới” “Đô!”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lục Thanh Sơn cầm điện thoại lên rồi liếc nhìn, âm thầm thở dài sau đó nói thêm một câu: "Cô Hướng, tối nay cô có rảnh không? Bác gái cả muốn cô đến tối nay qua đó" Hướng Thu Vân đang muốn nói được thì có người gõ cửa, sau đó chưa kịp đợi cô trả lời người đó đã đẩy cửa bước vào.
Người đi vào là Vu Tuệ Doanh, mới mấy ngày không gặp mà thôi, dường như khóe mắt của bà lại thêm vài nếp nhăn, hình như già hơn năm sáu tuổi so với trước đây.
Bà vốn tưởng rằng hôm nay mình không thể vào cửa như mọi khi, nhưng ngay khi bà vừa đẩy thì cánh cửa đã mở ra, trong mắt chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên. "Thu Vân." Vu Tuệ Doanh bước đến bên cạnh giường bệnh, nắm tay Hướng Thu Vân rồi nói: "Mẹ đã nói với ba của con rồi, con hãy về nhà đi."
Chương 173: Em biết phải lựa chọn như thế nào rồi đấy
Hạ Vũ Hào cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt đầy căm hận cùng chán ghét của cô: "Em biết phải lựa chọn như thế nào rồi đấy" “Hừ.” Hướng Thu Vân cười mỉa mai một tiếng, nắm tay trở nên hơi trắng bệch vì dùng sức quá mạnh: “Hạ Vũ Hào, việc mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời này chính là đã từng yêu anh”
Cô xoay người mở cửa rời khỏi.
Hạ Vũ Hào nhìn bóng dáng cô dần biến mất trong tầm mắt, bất giác nhấc chân lên nhưng vẫn chưa kịp đặt xuống thì đã thu lại.
Lâm Quỳnh Chi liếc nhìn về phía cửa, không cam lòng nói: "Tổng giám đốc Hạ, nếu anh thật lòng yêu Thu Vân, anh hẳn nên biết cô ấy sẽ đau khổ biết bao nếu ở bên cạnh anh. Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ để cô ấy rời đi.” “Nhưng cô không phải là tôi.” Hạ Vũ Hào nói.
Lâm Quỳnh Chi nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: "Cho dù Thu Vân đã không còn yêu anh từ lâu, anh cũng muốn giữ cô ấy lại bên cạnh mình hay sao?" “Đúng” Hạ Vũ Hào không hề do dự trả lời.
Không cần biết trước đây hay bây giờ, anh chưa baogiờ nghĩ tới việc sẽ thiếu vắng Hướng Thu Vân trong cuộc đời của mình. 11 11 Lâm Quỳnh Chi thở dài, vừa tức giận vừa than thở nói: "Anh đây là hoàn toàn không phải vì yêu, mà là bản thân ích kỉ mà thôi! Thu Vân nói rất đúng, yêu anh chính là việc cô ấy hối hận nhất trong cuộc đời này”
Hạ Vũ Hào lạnh lùng nhìn cô ấy, không hề dao động. Thật ra nếu không phải vì Lâm Quỳnh Chi là chị dâu của Hướng Thu Vân, anh sẽ không bao giờ ở đây nghe cô ấy nói những lời nhảm nhí này.
Lâm Quỳnh Chi liếc nhìn anh một chút, không nói thêm lời nào nữa, mở cửa đi ra ngoài với vẻ mặt khó coi. Sau khi Hướng Thu Vân đi ra khỏi phòng bệnh của Hạ
Vũ Hào, gặp được Lục Thanh Sơn đang đi tới. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, người phụ nữ trông rất xinh đẹp, lúc này đang e thẹn nhìn anh ta với vẻ mặt ngập tràn tình ý. "Bác sĩ Lục, cảm ơn anh đã chữa trị cho chân cho em. Chân của em vẫn luôn bị đau do nhảy múa, đều là bệnh cũ rồi, nếu không có anh em chắc chắn còn phải tiếp tục chịu tội.”
Lục Thanh Sơn mỉm cười, lộ rõ núm đồng tiền trên khuôn mặt: "Đây chỉ là trách nhiệm của người làm bác sĩ như tôi mà thôi, cô Phương quá khách sáo rồi" “Em thực sự phải cảm ơn bác sĩ Lục!” Giọng người phụ nữ nhỏ nhẹ dịu dàng: “Em sắp xuất viện rồi, hay là chúng ta thêm wechat của nhau đi, sau này em sẽ mời anh ăn cơm.
Nụ cười trên mặt Lục Thanh Sơn nhạt dần: “Cô Phương khách sáo quá lại khiến tôi cảm thấy xấu hổ."
Không đợi cô Phương nói thêm lời nào, anh ta đột nhiên nhìn về phía Hướng Thu Vẫn rồi nói: "Ái chà cô Hướng, cô đang định đi đâu vậy? Chẳng phải chúng ta đã hẹn thời gian chữa trị chân hay sao?”
Hướng Thu Vân: "..." “Tôi cảm thấy chờ ở trong phòng bệnh có hơi ngột ngạt, vì vậy ra cửa dạo một chút. Hướng Thu Vân nói. "Được rồi, tha thứ cho cô đấy, nhưng lần sau không được làm như vậy nữa. Tôi ăn một bữa cơm cũng còn phải tranh thủ, cho nên thời gian rất quý giá” Lục Thanh Sơn vừa nói vừa đẩy lưng cô quay trở lại phòng bệnh.
Cô Phương đi theo sau hai người họ vẫn còn định nói gì đó, nhưng cô ta chưa kịp vào phòng thì cửa đã đóng sầm từ bên trong, suýt chút nữa đập vào mũi cô ta. “Cô Hướng phản ứng nhanh thật đấy” Lục Thanh Sơn đóng cửa xong bèn nói.
Hướng Thu Vân liếc nhìn anh ta, sau đó ngồi lên giường bệnh với vành mắt có hơi đỏ: "Diễn xuất của bác sĩ
Lục rất tốt đấy, tôi suýt chút nữa thì tin có chuyện này rồi. “Quá khen rồi.” Lúm đồng tiền của Lục Thanh Sơn lại lộ ra: “Nhưng tôi cũng không hề nói dối mà, vừa rồi chúng ta gặp nhau, tôi cũng đang định đến phòng bệnh tìm cô, chữa trị chân cho cô.”
Chuyện giữa hai người Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào cũng không mấy vui vẻ, nhưng ít nhất bây giờ cô có thể chắc chắn rằng anh hẳn là sẽ không đánh gãy chân cô nữa, vì vậy nảy sinh ý định chữa trị cho chân. “Vậy thì...có thể chữa khỏi được không?" Cô không dám ôm quá nhiều hy vọng, nhưng cũng không thể từ bỏ mong muốn.
Lục Thanh Sơn thở dài: "Ít nhất có lẽ
Anh ta kéo dài giọng khiến trong lòng Hướng Thu Vân giật thót, nhìn vẻ mặt anh ta mà trái tim chùng xuống.
Quả nhiên cô vẫn không nên hy vọng dù chỉ là một chút, nếu không sẽ phải thất vọng. “ít nhất có lẽ có thể chữa khỏi được, nhiều nhất sẽ mất khoảng một năm rưỡi.” Lục Thanh Sơn cười rồi chỉ vào chiếc chân phải bị thương của cô, sau đó lên tiếng dưới ánh mắt ngạc nhiên và mừng rỡ của cô: “Về sau chiếc chân này chắc chắn còn có giá trị không nhỏ”
Niềm vui có thể chữa khỏi chân trong thoáng chốc đã xoa dịu nỗi đau mà Hạ Vũ Hào đã gây ra cho cô, Hướng
Thu Vân không khỏi mở miệng hỏi: "Tại sao?" “Một đôi chân có thể nhảy điệu múa đẹp nhất trên đời, tất nhiên sẽ có giá trị rồi. Lục Thanh Sơ khế nhướng mày, như thể có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trong đáy mắt.
Từ sau khi anh ta trở thành một cặp với Nhậm Gia Hân, có được sức hấp dẫn đặc biệt khiến tâm trạng người ta cảm thấy thoải mái. Sống lưng căng cứng của Hướng Thu Vân thả lỏng một chút, khóe miệng hơi cong lên: "Làm sao bác sĩ Lục biết tôi khiêu vũ?" “Bác gái cả của tôi luôn miệng nhắc tới cô, cô cho rằng làm sao tôi biết đây?” Lục Thanh Sơn giang tay ra và nói.
Nhắc đến thím Lưu, Hướng Thu Vân chợt nghĩ tới ba mẹ mình. Cô cụp mắt xuống, nụ cười nơi khóe môi đã biến mất không thấy từ lâu: “Thím Lưu đối xử rất tốt với tôi” “Điều này là thật. Đáy mắt Lục Thanh Sơn lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Trước đây tôi là người giỏi nhất trong miệng bà ấy. Nhưng từ khi bà ấy gặp cô Hướng, tôi chỉ có thể xếp thứ hai
Hướng Thu Vân củi đầu không nói gì. “Xương chân của cô mọc hơi lệch, trước tiên cần phải phẫu thuật chỉnh lại phía dưới sau đó mới dùng các cách điều trị như kim châm cứu và xoa bóp, cô có vấn đề gì không?” Lục Thanh Sơn thấy tâm trạng của cô nặng nề, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp vào thẳng chủ đề. “Không vấn đề gì.” Hướng Thu Vân đáp lại một câu rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Xác suất xảy ra sự cố bất ngờ trong quá trình phẫu thuật có cao không?”
Lục Thanh Sơn tưởng cô sợ hãi, mỉm cười an ủi cô: "Cô đừng sợ, điều kiện và kỹ thuật phẫu thuật về mặt này của tôi đã rất thuần thục, ngoại trừ những trường hợp cực hiếm thì sẽ không xảy ra sự cố bất ngờ gì.
Hướng Thu Vân ừ một tiếng, ánh mắt trở nên ảm đạm hơn vừa rồi rất nhiều. Cô vốn cho rằng nếu như trong quá trình phẫu thuật xác suất xảy ra sự cố cao, nói không chừng cô có thể làm phẩu thuật rồi giả bộ xảy ra chuyện, sau đó làm một giấy chứng tử giả, hoàn toàn rời khỏi gông cùm của Hạ Vũ Hào. Nhưng bây giờ có vẻ như...ý tưởng của cô khó mà thực hiện được.
Lục Thanh Sơn không biết tại sao đột nhiên tâm trạng của cô nặng nề, kêu cô nằm xuống giường, sau khi châm cứu cho cô xong xuôi, nói: “Khi nào cô Hướng rảnh rỗi vậy?" “...Hẳn là vẫn luôn rảnh.” Hướng Thu Vân ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời. "Là như thế này" Lục Thanh Sơn nói: "Bác gái cả của tôi nhờ tôi chuyển lời cho cô, kêu cô khi nào rảnh thì đến nhà bác ấy dùng bữa, gần đây bác ấy lại nghiên cứu thêm rất nhiều món ăn mới” “Đô!”
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lục Thanh Sơn cầm điện thoại lên rồi liếc nhìn, âm thầm thở dài sau đó nói thêm một câu: "Cô Hướng, tối nay cô có rảnh không? Bác gái cả muốn cô đến tối nay qua đó" Hướng Thu Vân đang muốn nói được thì có người gõ cửa, sau đó chưa kịp đợi cô trả lời người đó đã đẩy cửa bước vào.
Người đi vào là Vu Tuệ Doanh, mới mấy ngày không gặp mà thôi, dường như khóe mắt của bà lại thêm vài nếp nhăn, hình như già hơn năm sáu tuổi so với trước đây.
Bà vốn tưởng rằng hôm nay mình không thể vào cửa như mọi khi, nhưng ngay khi bà vừa đẩy thì cánh cửa đã mở ra, trong mắt chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên. "Thu Vân." Vu Tuệ Doanh bước đến bên cạnh giường bệnh, nắm tay Hướng Thu Vân rồi nói: "Mẹ đã nói với ba của con rồi, con hãy về nhà đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương