Tàn Độc Lương Duyên
Chương 174: Thực sự bà ta không biết mình đã làm gì sai
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
“Về nhà?” Sau khi nhìn thấy mẹ của mình thì sắc mặt Thu Vân thay đổi: “Nhà tôi là nơi nào? Nhà họ Hướng hay sao?”
Cô nở một nụ cười giễu cợt, sau đó chậm rãi nói từng chữ: "Đó là nhà của các người, không phải nhà của tôi"
Vu Tuệ Doanh sửng sốt một hồi, hai mắt đỏ hoe. Khó khăn lắm bà ta mới cất lời nói: "Thu Vân, con vẫn còn trách mẹ sao? Nhưng dù sao đi nữa, con cũng là người gây ra vụ tai nạn xe hơi năm đó. Ba con sợ người khác nói rằng gia đình chúng ta bao che cho một kẻ giết người cho nên mới lựa chọn vì đại nghĩa không quản người thân. Ông ấy cũng không còn cách nào khác mới phải làm như vậy."
Mỗi của Thu Vân mím chặt, lạnh lùng nhìn bà ta, cô không nói một lời. Dường như chỉ có trái tim cô đang đau đớn khôn nguôi.
Sự việc đã đành sao?
Thật là buồn cười! "Trước giờ con vẫn luôn làm việc ở Club Mộng Hương, việc đó không thành vấn đề" Sự thờ ơ của Thu Vân khiến Vu Tuệ Doanh cảm thấy khó chịu. Bà ta nói: "Thu Vân, quay trở về nhà đi. Mẹ sẽ bảo ba con sắp xếp việc vặt cho con trong công ty, đừng đến làm ở Club Mộng Hương nữa"
Bà ta đưa tay ra kéo Hướng Thu Vân.
Nhưng tay của Hướng Thu Vân đã nhanh chóng tránh đi, tránh chạm vào bà ta. Cô lạnh lùng nói với Vu Tuệ Doanh: "Bà đã nói đủ chưa?" Haha, đây rõ ràng là mẹ ruột của cô, là người sinh ra cô, là người luôn nói chỉ muốn tốt cho cô, nhưng rõ ràng bà ta chẳng hề tin cô dù một lần. "Thu Vân... con..." Đôi mắt của Vu Tuệ Doanh đỏ ngầu, nước mắt bà ta chỉ chực trào ra.
Trước đây Hướng Thu Vân luôn hận không thể nhìn thấy mẹ cô khóc hoặc cảm thấy đau khổ, nhưng bây giờ khi chứng kiến cảnh này, Hướng Thu Vân chỉ cảm thấy thật đáng thương và nực cười làm sao. "Bà Hướng lau nước mắt đi" Lục Thanh Sơn lấy khăn tay ra rồi đưa cho Vu Tuệ Doanh.
Vu Tuệ Doanh nhận lấy khăn rồi lau nước mắt, sau đó không quên nói: “Cảm ơn bác sĩ. “Không có gì đâu” Lục Thanh Sơn thầm thở dài, hai mẹ con người này ngoại trừ việc giống nhau về ngoại hình thì thực sự không có điểm nào tương đồng về tính cách.
Vu Tuệ Doanh mất một lúc để thuyết phục Hướng Thu Vân, để cô chịu về nhà với mình, nhưng dù có nói gì với cô cũng trở nên vô ích.
Bà ta theo thói quen nhờ người khác giúp đỡ, cho nên nói với Lục Thanh Sơn: "Bác sĩ ơi, cậu có thể giúp tôi thuyết phục con gái tôi được không? Tôi đã khó khăn lắm mới thuyết phục được ba nó cho phép nó về nhà, nhưng đứa trẻ này cứ nhất quyết không nghe lời...
Dứt câu, Vu Tuệ Doanh lại nghẹn ngào: "Tôi không biết làm như thế nào khác cả."
Hướng Thu Vân cau mày, vừa định bảo mẹ cô rời đi, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Lục Thanh Sơn đã ở một bên nói: "Tôi xin mạo muội hỏi một câu, ý của bà Hướng là muốn cô Hướng được sống tốt đúng không? Hay là bà muốn cô ấy đi đâu cũng không vui vẻ?"
Hướng Thu Vân thấy Lục Thanh Sơn không có ý giúp Vu Tuệ Doanh thuyết phục bản thân, cho nên cô chỉ mím môi, lặng lẽ đứng sang một bên.
Vu Tuệ Doanh giật mình, bà ta đáp: "Tôi là một người mẹ, tất nhiên tôi mong rằng con gái mình sẽ sống tốt"
Trước giờ bà ta luôn hi vọng chồng, con trai và con gái của mình đều sống tốt, nhưng mọi người không hiểu nỗi lòng của bà ta, ngược lại còn đổ lỗi cho bà ta nữa. Vu Tuệ Doanh thực sự không biết mình đã làm gì sai.
Nghe đến đây, Hướng Thu Vân nở nụ cười mỉa mai, sắc mặt cô âm u nặng nề. "Nếu bà thực tâm muốn cô Hướng sống vui vẻ hạnh phúc, vậy thì tôi đề nghị bà đừng ép buộc cô ấy quay về nhà họ Hướng. " Lục Thanh Sơn chân thành nói.
Vu Tuệ Doanh nghe vậy, tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại: Tại sao bác sĩ Lục lại nói điều này? Sau khi ra tù Thu Vân đã phải vào viện cấp cứu mấy lần liền, tất cả chỉ vì không có ai ở bên cạnh chăm sóc cho nó, nếu Thu Vân quay lại nhà họ Hướng... "Nếu cô ấy quay lại nhà họ Hướng, với một người mẹ không đủ sắc sảo nhanh nhạy như bà, thêm cả một người cha máu lạnh tàn nhẫn, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như ông Hướng thì cuộc sống của cô ấy sẽ không thể nào hạnh phúc được, có khi còn chẳng thể bằng bây giờ nữa" Lục Thanh Sơn cười nhẹ, sắc mặt ôn hòa, nhưng những gì nói ra lại chẳng kiêng dè ai cả.
Nghe đến đây, Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên và thờ ơ nói: “Bác sĩ Lục nói rất hay.
Vu Tuệ Doanh bị những lời này làm cho kinh ngạc, xúc động đến mức cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Bà ta há miệng thật lâu không lên tiếng, sau đó liếc nhìn Lục Thanh Sơn một cái, cuối cùng lại quan sát Hướng Thu Vân. Vu Tuệ Doanh tỏ vẻ không tin, trong lòng tràn ngập thất vọng và đau đớn. "Nếu bà Hướng thực sự tốt với tôi thì về sau không đến đây thăm tôi nữa, tôi rất biết ơn." Hướng Thu Vân lạnh lùng chỉ ra cửa, không hề xúc động chút nào trước những giọt nước mắt của Vu Tuệ Doanh. Cô nói; "Cửa ở đằng kia, bà đi thong thả. Tôi xin phép không tiễn"
Vu Tuệ Doanh lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nhìn Hướng Thu Vân một lúc lâu, lần này bà ta quyết định không làm phiền cô nữa: "Vậy thì con... con nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt nhé. Đừng quên chăm sóc bản thân.
Vu Tuệ Doanh cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, sau đó che miệng và chạy ra ngoài.
Lục Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng bà ta rồi hỏi Hướng Thu Vân: "Không cần an ủi bà ta sao?" “Không cần đâu” Hướng Thu Vân nhìn xuống những cây châm bạc dày đặc trên chân mình, ngừng lại một lúc lâu mới lên tiếng nói.
Lục Thanh Sơn ừm một tiếng, sau đó anh ta đi ra đóng cửa lại rồi tiêm cho cô một mũi thuốc: "Bây giờ cô vẫn còn trẻ, không sợ cắt đứt quan hệ với gia đình sao? Nếu như sau này có hối hận thì phải làm thế nào?". "Như bác sĩ Lục đã nói, một người mẹ như vậy, lại một người ba máu lạnh tàn nhẫn, luôn nghĩ đến quyền lợi, tôi quay lại bên cạnh bọn họ thì sau này sẽ chỉ thêm bất hạnh mà thôi." Sắc mặt Hướng Thu Vân không hề thay đổi, cô đáp. "Không có gì đáng tiếc khi từ chối một người ba như thế, nhưng mẹ của cô thì sao.." Lục Thanh Sơn bắt đầu cắm châm.
Anh ta đặt cây châm xuống và nhìn về phía cô: "Bà ta đâu có giả vờ, mẹ cô thực sự đang nghĩ cho cô và quan tâm đến cô đấy.
Hướng Thu Vân cụp mắt xuống, ngón tay cô nắm chặt lấy ga trải giường, một lúc sau vẫn không phản ứng gì.
Lục Thanh Sơn nhìn sắc mặt u ám tối tăm của cô, anh ta cười cười rồi tiếp tục châm cứu: “Xin lỗi, vấn đề này tôi đi quá xa rồi..." "Nhưng bà ta cũng đã từng giẫm đạp trái tim tôi không thương tiếc. Mẹ tôi thà tin tưởng tất cả mọi người chứ nhất quyết không tin tưởng tôi." Hướng Thu Vân cười tự giễu, giọng hơi khàn khàn xúc động.
Nghe những lời này của cô, Lục Thanh Sơn khe khẽ thở dài.
Điện thoại di động của anh ta đột nhiên rung lên, Lục Thanh Sơn cầm lên xem qua rồi nói: "Xin lỗi, có bệnh nhân xảy ra sự cố cần tôi xử lý, đợi lát nữa tôi sẽ gọi người tới rút châm giúp cô" "Làm phiền bác sĩ Lục quá rồi." Hướng Thu Vân xoa xoa lông mày, ánh mắt cô lộ vẻ mệt mỏi. Chỉ một lúc sau, một y tá nữ đã chạy tới, rút châm ra giúp cô rồi vội vàng rời đi.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong phòng bệnh kín mít khiến cho Hướng Thu Vân hơi khó chịu. Cô bước ra khỏi giường và đi ra ngoài, quyết định đứng bên cửa sổ hành lang để hít thở.
Chân phải của cô vừa mới châm cứu xong, làm cô trở nên yếu ớt không có sức lực. Hướng Thu Vân chỉ có thể dựa sát vào tường để duy trì tư thế đứng thẳng. "Hướng Thu Vân? Thật là trùng hợp" Tiếng bánh xe vừa lăn qua đã nghe thấy giọng nói của Giang Hân Yên vang lên từ phía sau Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân vừa quay lại thì thấy Giang Hân Yên đang ngồi trên xe lăn và nở nụ cười trong trẻo với mình, mà Giang Minh Thắng lúc này cũng đang đứng ở bên cạnh xe lăn nhìn cô.
Nghĩ đến việc trước đây Giang Hân Yên từng hãm hại tính kế mình, Hướng Thu Vân nắm chặt tay, hận không thể giết chết cô ta. Thấy vậy, Giang Minh Thắng từ sau xe lăn bước lên, đứng trước mặt Giang Hân Yên, khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám. Anh ta chất vấn: "Cô muốn làm gì?"
Hướng Thu Vân nhìn vẻ oai phong lẫm liệt của anh ta chỉ thấy buồn nôn ghê tởm. Cô khịt mũi, quay đi chỗ khác và tiếp tục nhìn xuống khuôn viên bên dưới của bệnh viện, không muốn để ý đến hai người họ một chút nào.
Cô vẫn luôn sống thực tế, biết rằng Hạ Vũ Hào không thích Giang Hân Yên, anh cũng sẽ không tạo chỗ dựa cho hai anh em nhà họ Giang này, cho nên cô không cần phải cố tỏ ra lịch sự với họ. "Hướng Thu Vân, đây có phải là thái độ của cô đối với nạn nhân không?" Sự thờ ơ lạnh lùng của cô khiến cho Giang Minh Thắng cảm thấy vô cùng tức giận. Rõ ràng là người phụ nữ này gây sự trước, thế nhưng hai năm trôi qua rồi mà cô thậm chí còn không ăn năn lấy một chút!
**********
“Về nhà?” Sau khi nhìn thấy mẹ của mình thì sắc mặt Thu Vân thay đổi: “Nhà tôi là nơi nào? Nhà họ Hướng hay sao?”
Cô nở một nụ cười giễu cợt, sau đó chậm rãi nói từng chữ: "Đó là nhà của các người, không phải nhà của tôi"
Vu Tuệ Doanh sửng sốt một hồi, hai mắt đỏ hoe. Khó khăn lắm bà ta mới cất lời nói: "Thu Vân, con vẫn còn trách mẹ sao? Nhưng dù sao đi nữa, con cũng là người gây ra vụ tai nạn xe hơi năm đó. Ba con sợ người khác nói rằng gia đình chúng ta bao che cho một kẻ giết người cho nên mới lựa chọn vì đại nghĩa không quản người thân. Ông ấy cũng không còn cách nào khác mới phải làm như vậy."
Mỗi của Thu Vân mím chặt, lạnh lùng nhìn bà ta, cô không nói một lời. Dường như chỉ có trái tim cô đang đau đớn khôn nguôi.
Sự việc đã đành sao?
Thật là buồn cười! "Trước giờ con vẫn luôn làm việc ở Club Mộng Hương, việc đó không thành vấn đề" Sự thờ ơ của Thu Vân khiến Vu Tuệ Doanh cảm thấy khó chịu. Bà ta nói: "Thu Vân, quay trở về nhà đi. Mẹ sẽ bảo ba con sắp xếp việc vặt cho con trong công ty, đừng đến làm ở Club Mộng Hương nữa"
Bà ta đưa tay ra kéo Hướng Thu Vân.
Nhưng tay của Hướng Thu Vân đã nhanh chóng tránh đi, tránh chạm vào bà ta. Cô lạnh lùng nói với Vu Tuệ Doanh: "Bà đã nói đủ chưa?" Haha, đây rõ ràng là mẹ ruột của cô, là người sinh ra cô, là người luôn nói chỉ muốn tốt cho cô, nhưng rõ ràng bà ta chẳng hề tin cô dù một lần. "Thu Vân... con..." Đôi mắt của Vu Tuệ Doanh đỏ ngầu, nước mắt bà ta chỉ chực trào ra.
Trước đây Hướng Thu Vân luôn hận không thể nhìn thấy mẹ cô khóc hoặc cảm thấy đau khổ, nhưng bây giờ khi chứng kiến cảnh này, Hướng Thu Vân chỉ cảm thấy thật đáng thương và nực cười làm sao. "Bà Hướng lau nước mắt đi" Lục Thanh Sơn lấy khăn tay ra rồi đưa cho Vu Tuệ Doanh.
Vu Tuệ Doanh nhận lấy khăn rồi lau nước mắt, sau đó không quên nói: “Cảm ơn bác sĩ. “Không có gì đâu” Lục Thanh Sơn thầm thở dài, hai mẹ con người này ngoại trừ việc giống nhau về ngoại hình thì thực sự không có điểm nào tương đồng về tính cách.
Vu Tuệ Doanh mất một lúc để thuyết phục Hướng Thu Vân, để cô chịu về nhà với mình, nhưng dù có nói gì với cô cũng trở nên vô ích.
Bà ta theo thói quen nhờ người khác giúp đỡ, cho nên nói với Lục Thanh Sơn: "Bác sĩ ơi, cậu có thể giúp tôi thuyết phục con gái tôi được không? Tôi đã khó khăn lắm mới thuyết phục được ba nó cho phép nó về nhà, nhưng đứa trẻ này cứ nhất quyết không nghe lời...
Dứt câu, Vu Tuệ Doanh lại nghẹn ngào: "Tôi không biết làm như thế nào khác cả."
Hướng Thu Vân cau mày, vừa định bảo mẹ cô rời đi, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Lục Thanh Sơn đã ở một bên nói: "Tôi xin mạo muội hỏi một câu, ý của bà Hướng là muốn cô Hướng được sống tốt đúng không? Hay là bà muốn cô ấy đi đâu cũng không vui vẻ?"
Hướng Thu Vân thấy Lục Thanh Sơn không có ý giúp Vu Tuệ Doanh thuyết phục bản thân, cho nên cô chỉ mím môi, lặng lẽ đứng sang một bên.
Vu Tuệ Doanh giật mình, bà ta đáp: "Tôi là một người mẹ, tất nhiên tôi mong rằng con gái mình sẽ sống tốt"
Trước giờ bà ta luôn hi vọng chồng, con trai và con gái của mình đều sống tốt, nhưng mọi người không hiểu nỗi lòng của bà ta, ngược lại còn đổ lỗi cho bà ta nữa. Vu Tuệ Doanh thực sự không biết mình đã làm gì sai.
Nghe đến đây, Hướng Thu Vân nở nụ cười mỉa mai, sắc mặt cô âm u nặng nề. "Nếu bà thực tâm muốn cô Hướng sống vui vẻ hạnh phúc, vậy thì tôi đề nghị bà đừng ép buộc cô ấy quay về nhà họ Hướng. " Lục Thanh Sơn chân thành nói.
Vu Tuệ Doanh nghe vậy, tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại: Tại sao bác sĩ Lục lại nói điều này? Sau khi ra tù Thu Vân đã phải vào viện cấp cứu mấy lần liền, tất cả chỉ vì không có ai ở bên cạnh chăm sóc cho nó, nếu Thu Vân quay lại nhà họ Hướng... "Nếu cô ấy quay lại nhà họ Hướng, với một người mẹ không đủ sắc sảo nhanh nhạy như bà, thêm cả một người cha máu lạnh tàn nhẫn, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu như ông Hướng thì cuộc sống của cô ấy sẽ không thể nào hạnh phúc được, có khi còn chẳng thể bằng bây giờ nữa" Lục Thanh Sơn cười nhẹ, sắc mặt ôn hòa, nhưng những gì nói ra lại chẳng kiêng dè ai cả.
Nghe đến đây, Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên và thờ ơ nói: “Bác sĩ Lục nói rất hay.
Vu Tuệ Doanh bị những lời này làm cho kinh ngạc, xúc động đến mức cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Bà ta há miệng thật lâu không lên tiếng, sau đó liếc nhìn Lục Thanh Sơn một cái, cuối cùng lại quan sát Hướng Thu Vân. Vu Tuệ Doanh tỏ vẻ không tin, trong lòng tràn ngập thất vọng và đau đớn. "Nếu bà Hướng thực sự tốt với tôi thì về sau không đến đây thăm tôi nữa, tôi rất biết ơn." Hướng Thu Vân lạnh lùng chỉ ra cửa, không hề xúc động chút nào trước những giọt nước mắt của Vu Tuệ Doanh. Cô nói; "Cửa ở đằng kia, bà đi thong thả. Tôi xin phép không tiễn"
Vu Tuệ Doanh lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nhìn Hướng Thu Vân một lúc lâu, lần này bà ta quyết định không làm phiền cô nữa: "Vậy thì con... con nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt nhé. Đừng quên chăm sóc bản thân.
Vu Tuệ Doanh cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, sau đó che miệng và chạy ra ngoài.
Lục Thanh Sơn nhìn theo bóng lưng bà ta rồi hỏi Hướng Thu Vân: "Không cần an ủi bà ta sao?" “Không cần đâu” Hướng Thu Vân nhìn xuống những cây châm bạc dày đặc trên chân mình, ngừng lại một lúc lâu mới lên tiếng nói.
Lục Thanh Sơn ừm một tiếng, sau đó anh ta đi ra đóng cửa lại rồi tiêm cho cô một mũi thuốc: "Bây giờ cô vẫn còn trẻ, không sợ cắt đứt quan hệ với gia đình sao? Nếu như sau này có hối hận thì phải làm thế nào?". "Như bác sĩ Lục đã nói, một người mẹ như vậy, lại một người ba máu lạnh tàn nhẫn, luôn nghĩ đến quyền lợi, tôi quay lại bên cạnh bọn họ thì sau này sẽ chỉ thêm bất hạnh mà thôi." Sắc mặt Hướng Thu Vân không hề thay đổi, cô đáp. "Không có gì đáng tiếc khi từ chối một người ba như thế, nhưng mẹ của cô thì sao.." Lục Thanh Sơn bắt đầu cắm châm.
Anh ta đặt cây châm xuống và nhìn về phía cô: "Bà ta đâu có giả vờ, mẹ cô thực sự đang nghĩ cho cô và quan tâm đến cô đấy.
Hướng Thu Vân cụp mắt xuống, ngón tay cô nắm chặt lấy ga trải giường, một lúc sau vẫn không phản ứng gì.
Lục Thanh Sơn nhìn sắc mặt u ám tối tăm của cô, anh ta cười cười rồi tiếp tục châm cứu: “Xin lỗi, vấn đề này tôi đi quá xa rồi..." "Nhưng bà ta cũng đã từng giẫm đạp trái tim tôi không thương tiếc. Mẹ tôi thà tin tưởng tất cả mọi người chứ nhất quyết không tin tưởng tôi." Hướng Thu Vân cười tự giễu, giọng hơi khàn khàn xúc động.
Nghe những lời này của cô, Lục Thanh Sơn khe khẽ thở dài.
Điện thoại di động của anh ta đột nhiên rung lên, Lục Thanh Sơn cầm lên xem qua rồi nói: "Xin lỗi, có bệnh nhân xảy ra sự cố cần tôi xử lý, đợi lát nữa tôi sẽ gọi người tới rút châm giúp cô" "Làm phiền bác sĩ Lục quá rồi." Hướng Thu Vân xoa xoa lông mày, ánh mắt cô lộ vẻ mệt mỏi. Chỉ một lúc sau, một y tá nữ đã chạy tới, rút châm ra giúp cô rồi vội vàng rời đi.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong phòng bệnh kín mít khiến cho Hướng Thu Vân hơi khó chịu. Cô bước ra khỏi giường và đi ra ngoài, quyết định đứng bên cửa sổ hành lang để hít thở.
Chân phải của cô vừa mới châm cứu xong, làm cô trở nên yếu ớt không có sức lực. Hướng Thu Vân chỉ có thể dựa sát vào tường để duy trì tư thế đứng thẳng. "Hướng Thu Vân? Thật là trùng hợp" Tiếng bánh xe vừa lăn qua đã nghe thấy giọng nói của Giang Hân Yên vang lên từ phía sau Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân vừa quay lại thì thấy Giang Hân Yên đang ngồi trên xe lăn và nở nụ cười trong trẻo với mình, mà Giang Minh Thắng lúc này cũng đang đứng ở bên cạnh xe lăn nhìn cô.
Nghĩ đến việc trước đây Giang Hân Yên từng hãm hại tính kế mình, Hướng Thu Vân nắm chặt tay, hận không thể giết chết cô ta. Thấy vậy, Giang Minh Thắng từ sau xe lăn bước lên, đứng trước mặt Giang Hân Yên, khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám. Anh ta chất vấn: "Cô muốn làm gì?"
Hướng Thu Vân nhìn vẻ oai phong lẫm liệt của anh ta chỉ thấy buồn nôn ghê tởm. Cô khịt mũi, quay đi chỗ khác và tiếp tục nhìn xuống khuôn viên bên dưới của bệnh viện, không muốn để ý đến hai người họ một chút nào.
Cô vẫn luôn sống thực tế, biết rằng Hạ Vũ Hào không thích Giang Hân Yên, anh cũng sẽ không tạo chỗ dựa cho hai anh em nhà họ Giang này, cho nên cô không cần phải cố tỏ ra lịch sự với họ. "Hướng Thu Vân, đây có phải là thái độ của cô đối với nạn nhân không?" Sự thờ ơ lạnh lùng của cô khiến cho Giang Minh Thắng cảm thấy vô cùng tức giận. Rõ ràng là người phụ nữ này gây sự trước, thế nhưng hai năm trôi qua rồi mà cô thậm chí còn không ăn năn lấy một chút!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương