Tàn Độc Lương Duyên
Chương 175: Từ khi nào mà anh Vũ Hào có quan hệ tốt với Hướng Thu Vân như vậy
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 175: Từ khi nào mà anh Vũ Hào có quan hệ tốt với Hướng Thu Vân như vậy
Giang Hân Yên kéo ống tay áo của anh ta, dịu dàng nói: "Anh à, anh đừng nói nữa, em cũng không trách cô ấy đâu. Dù sao trước kia cô ấy cũng là người nóng tính, từng làm ra những chuyện điên rồ để tranh giành anh Vũ Hào nên cũng hợp tình hợp lý" "Em quá hiền lành nên mới bị người ta ức hiếp như vậy." Vụ tai nạn giao thông năm đó khiến trong lòng Giang Minh Thắng vẫn còn sợ hãi: "Nếu như không phải em tốt số thì bây giờ em đã không còn mạng sống nữa rồi, bây giờ em lại còn nói đỡ cho Hướng Thu Vân"
Giang Hân Yên cắn môi, nũng nịu nói: "Anh à, dù sao trước kia cô ta là bạn của em. Hơn nữa ngoại trừ bị tàn phế một chân ra thì em cũng không chịu tổn thương nào khác cả.
Cô ta càng như vậy, Giang Minh Thắng càng tự trách mình: "Nếu như không phải vì anh thì em cũng không cần kết bạn với cô ấy, càng sẽ không xảy ra tai nạn giao thông sau này...
Cuộc trò chuyện của hai anh em bọn họ khiến dạ dày của Hướng Thu Vân cuộn trào cơn buồn nôn, gần như muốn nôn ra.
Cô thật sự không còn tâm trạng xem hai anh em họ tình cảm sâu sắc ở nơi này. Chưa để Giang Minh Thắng nói xong, cô quay người muốn quay trở về phòng bệnh.
Chân phải của cô bủn rủn bất lực, cô cũng không muốn yếu đuối trước mặt Giang Minh Thắng và Giang Hân Yên cho nên cắn răng, vịn vào bức tường mà bước từng bước chậm rãi về phòng bệnh.
Nhưng cô vừa mới chạm vào khoá cửa, còn chưa mở cửa ra thì đã bị Giang Minh Thắng bước vài bước đến và nắm lấy cổ tay cô.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, cố gắng che giấu sự yêu thương không thể nào vứt bỏ được trong sự chán ghét và căm giận: "Em không được đi!" "Buông tay ra!" Hướng Thu Vân cố gắng vùng vẫy, nhưng cô vừa mới khỏi bệnh, không thể dùng nhiều sức nên không vùng vẫy ra được.
Giang Minh Thắng càng siết mạnh cô hơn một chút: "Xin lỗi Hân Yên đi!" "Ha!" Hướng Thu Vân mỉm cười lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Ngày đó anh không nói chuyện với tôi như vậy.
Cơ thể Giang Minh Thắng cứng đờ lại, vô thức nhìn về phía Giang Hân Yên với vẻ mặt rất khó coi.
Dáng vẻ anh ta như vậy khiến Hướng Thu Vân có cảm giác báo thù, cô liếm đôi môi khô khốc rồi chậm rãi nói: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, anh nói anh vẫn thích tôi và không thể nào buông bỏ tôi được và muốn huỷ hôn ước với Tống Như để kết hôn với tôi. Thậm chí về phía mẹ anh và Giang Hân Yên, anh nói anh sẽ.." "Đừng... nói... nữa!" Giang Minh Thắng nghiến răng nghiến lợi mà hét lên với cô, bỗng nhiên hất cô ra.
Chân phải của Hướng Thu Vân vừa mới bị đâm chưa được bao lâu, lúc này bủn rủn không có sức. Cô bị anh ta đẩy ra như vậy, cả người loạng choạng và đập vào góc tường bên cạnh cửa. Thấy vậy, đồng tử mắt Giang Minh Thắng co lại, vẻ mặt tái nhợt và lập tức túm lấy cô.
Nhưng cũng vào lúc này, cánh cửa phòng bệnh đối diện mở ra. Một bóng dáng lao về phía Hướng Thu Vân nhanh hơn anh ta.
Râm!
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, Hạ Vũ Hào ôm Hướng Thu Vân vào trong lòng. Hai người họ đập vào cửa, phát ra tiếng động lớn. Sau đó anh mới chống lên vách tường, đầu toát mồ hôi lạnh mà cố gắng giữ tư thế đứng. Thấy cuối cùng Hướng Thu Vân không đập lên tường, trên người cũng không có vết thương nào, ánh mắt Giang
Minh Thắng trở nên u ám hơn nhiều và có hơi thất vọng.
Anh ta lại nhìn thấy người ôm chặt lấy Hướng Thu Vân là Hạ Vũ Hào, sự thất vọng lại đan xen với vẻ ghen ghét. Nhưng cho dù anh ta có ghen ghét hay là thất vọng thì những điều đó rất nhanh đã biến mất. "May mà không sao." Giang Hàn Yên nói: "Vừa hãy làm em sợ quá. Nếu như thật sự đập phải vách tường thì trên đầu cô ấy phải khâu ít nhất bốn mũi rồi. Khi đó anh trai em sẽ áy náy chết mất."
Ánh mắt của Giang Minh Thắng nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân được Hạ Vũ Hào ôm trong lòng, vẻ mặt biến đổi, siết chặt nắm đấm. "Anh trai cô không cần phải áy nảy, để cho cô thất vọng rồi." Hạ Vũ Hào nở nụ cười như không, đáy mắt ngưng đọng thành bằng.
Giang Hân Yên cười, đôi mắt che giấu sự ghen ghét: "Anh Vũ Hào nói đùa rồi. Hướng Thu Vân không bị sao là tốt, sao em lại thất vọng được chứ?" Mùi máu tươi lởn vởn quanh mũi, Hướng Thu Vân nhíu mày nhìn về phía mùi máu tươi dày đặc nhất. Thấy máu chảy xuống từ tay Hạ Vũ Hào, rơi tí tách xuống nền đất thành bông sen máu xinh đẹp, nhìn thoáng qua mà giật mình.
Bị thương rồi sao?
Hướng Thu Vân không biết bây giờ tâm trạng mình thế nào, nhưng nhìn thấy anh bị thương, máu chảy ra là khoé mỗi cô không kìm được mà nhếch lên.
Có lẽ cô thật sự bị đám người Hạ Vũ Hào, Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng ép đến điên rồi, chỉ cần nhìn thấy bọn họ không được suôn sẻ là trong lòng cô không kìm được mà vô cùng vui mừng. "Ra tay với phụ nữ, cậu Giang đúng là càng ngày càng giỏi." Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào Giang Minh Thắng với đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Vẻ mặt Giang Minh Thắng vô cùng khó coi, anh ta nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân rồi mở miệng ra, nhưng không nói gì cả. "Anh Vũ Hào nói anh trai em như vậy là oan uổng anh ấy rồi." Giang Hân Yên nhìn Hướng Thu Vân, khó xử nói: "Vừa nãy Hướng Thu Vân nói chuyện... đúng là hơi khó nghe một chút. Anh trai em nhất thời kích động nên mới không cẩn thận đẩy Hướng Thu Vân một cái"
Hạ Vũ Hảo nở nụ cười lạnh lùng, mỉa mai nói: "Lần trước cô hất nước trà nóng lên người Hướng Thu Vân và nói là không cẩn thận, bây giờ anh trai cô suýt chút nữa đẩy ngã Hướng Thu Vân, cô lại nói là không cẩn thận? Hàn Yên, có phải nhà cô có truyền thống làm sai chuyện gì cũng không cẩn thận không?" "Tổng giám đốc Hạ nói chuyện hơi khó nghe rồi đấy." Gương mặt tuấn tú của Giang Minh Thắng đỏ bừng lên, tức giận nói. "Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, từ khi nào mà trái tim trong suốt của cậu Giang không nghe được cả những lời nói thật vậy?" Hạ Vũ Hào ánh mắt như đạo, nhắm thẳng đến Giang Minh Thắng.
Gương mặt Giang Minh Thắng từ đỏ thành tái nhợt, từ tái nhợt thành xanh lét: "Anh... "Cậu Giang vẫn nên nhỏ tiếng hơn một chút thì hơn" Hạ Vũ Hào giật giật khỏe môi nhưng không hề cười: "Nơi này là phòng bệnh, anh ồn ào như vậy sẽ ảnh hướng. những người khác nghỉ ngơi." "Trong khoảng thời gian này chuyện của ông ngoại anh đã thành chủ đề bàn tán của mọi người rồi, nếu như bị người khác truyền ra chuyện anh ồn ào ở trong bệnh viện thì sẽ ảnh hưởng xấu đến hai nhà họ Lâm và họ Giang."
Hướng Thu Vân đợi một lúc trong lòng Hạ Vũ Hào, chân phải vừa mới bị đâm mới có chút sức lực. Cô định đẩy anh ra và quay về phòng bệnh, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Hân Yên thì lại rút bàn tay muốn đẩy Hạ Vũ Hào về.
Dường như cô tiếp xúc cơ thể thân mật với Hạ Vũ Hào như vậy khiến cho Giang Hân Yên rất khó chịu nhỉ?
Khoé môi Hướng Thu Vân nhếch lên đường cong giễu cợt, chủ động dán chặt vào trong lòng Hạ Vũ Hào. Tư thế của hai người càng thân mật và mập mờ hơn.
Nếu như so sánh Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên thì cô càng ghét người sau hơn người trước một chút.
Hạ Vũ Hào cùng làm chỉ là hơi ngu ngốc nên bị Giang Hân Yên lợi dụng, lúc nào cũng tra tấn hạ nhục cô. Nhưng Giang Hân Yên, người cô xem như bạn bè lại vì một người đàn ông mà suốt ngày tính kế với cô, từng bước đẩy cô xuống vực sâu.
Để có thể khiến Giang Hàn Yên lộn mửa, cô có thể tiếp xúc với Hạ Vũ Hào trong thời gian ngắn.
Hạ Vũ Hào cảm nhận được động tác của cô, cơ thể hơi cứng lại. Anh cúi đầu liếc nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống và dùng nhiều sức để ôm lấy cô hơn. Trái tim trống rỗng trong hai năm qua của anh lập tức căng đầy. "Từ khi nào mối quan hệ giữa anh Hàn Vũ và Giang Hân Yên lại tốt như vậy? Thật đúng là khiến người ta ngưỡng mộ." Nhìn thấy cơ thể của hai người họ gần như dán chặt không một khe hở nào, nụ cười trên gương mặt Giang Hân Yên hơi gượng gạo.
Hướng Thu Vân mỉm cười, cố tình dựa đầu lên lồng ngực Hạ Vũ Hào và nói với giọng điệu khoe khoang: "Cũng mới thôi, chính là chuyện hôm nay."
**********
Chương 175: Từ khi nào mà anh Vũ Hào có quan hệ tốt với Hướng Thu Vân như vậy
Giang Hân Yên kéo ống tay áo của anh ta, dịu dàng nói: "Anh à, anh đừng nói nữa, em cũng không trách cô ấy đâu. Dù sao trước kia cô ấy cũng là người nóng tính, từng làm ra những chuyện điên rồ để tranh giành anh Vũ Hào nên cũng hợp tình hợp lý" "Em quá hiền lành nên mới bị người ta ức hiếp như vậy." Vụ tai nạn giao thông năm đó khiến trong lòng Giang Minh Thắng vẫn còn sợ hãi: "Nếu như không phải em tốt số thì bây giờ em đã không còn mạng sống nữa rồi, bây giờ em lại còn nói đỡ cho Hướng Thu Vân"
Giang Hân Yên cắn môi, nũng nịu nói: "Anh à, dù sao trước kia cô ta là bạn của em. Hơn nữa ngoại trừ bị tàn phế một chân ra thì em cũng không chịu tổn thương nào khác cả.
Cô ta càng như vậy, Giang Minh Thắng càng tự trách mình: "Nếu như không phải vì anh thì em cũng không cần kết bạn với cô ấy, càng sẽ không xảy ra tai nạn giao thông sau này...
Cuộc trò chuyện của hai anh em bọn họ khiến dạ dày của Hướng Thu Vân cuộn trào cơn buồn nôn, gần như muốn nôn ra.
Cô thật sự không còn tâm trạng xem hai anh em họ tình cảm sâu sắc ở nơi này. Chưa để Giang Minh Thắng nói xong, cô quay người muốn quay trở về phòng bệnh.
Chân phải của cô bủn rủn bất lực, cô cũng không muốn yếu đuối trước mặt Giang Minh Thắng và Giang Hân Yên cho nên cắn răng, vịn vào bức tường mà bước từng bước chậm rãi về phòng bệnh.
Nhưng cô vừa mới chạm vào khoá cửa, còn chưa mở cửa ra thì đã bị Giang Minh Thắng bước vài bước đến và nắm lấy cổ tay cô.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, cố gắng che giấu sự yêu thương không thể nào vứt bỏ được trong sự chán ghét và căm giận: "Em không được đi!" "Buông tay ra!" Hướng Thu Vân cố gắng vùng vẫy, nhưng cô vừa mới khỏi bệnh, không thể dùng nhiều sức nên không vùng vẫy ra được.
Giang Minh Thắng càng siết mạnh cô hơn một chút: "Xin lỗi Hân Yên đi!" "Ha!" Hướng Thu Vân mỉm cười lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Ngày đó anh không nói chuyện với tôi như vậy.
Cơ thể Giang Minh Thắng cứng đờ lại, vô thức nhìn về phía Giang Hân Yên với vẻ mặt rất khó coi.
Dáng vẻ anh ta như vậy khiến Hướng Thu Vân có cảm giác báo thù, cô liếm đôi môi khô khốc rồi chậm rãi nói: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, anh nói anh vẫn thích tôi và không thể nào buông bỏ tôi được và muốn huỷ hôn ước với Tống Như để kết hôn với tôi. Thậm chí về phía mẹ anh và Giang Hân Yên, anh nói anh sẽ.." "Đừng... nói... nữa!" Giang Minh Thắng nghiến răng nghiến lợi mà hét lên với cô, bỗng nhiên hất cô ra.
Chân phải của Hướng Thu Vân vừa mới bị đâm chưa được bao lâu, lúc này bủn rủn không có sức. Cô bị anh ta đẩy ra như vậy, cả người loạng choạng và đập vào góc tường bên cạnh cửa. Thấy vậy, đồng tử mắt Giang Minh Thắng co lại, vẻ mặt tái nhợt và lập tức túm lấy cô.
Nhưng cũng vào lúc này, cánh cửa phòng bệnh đối diện mở ra. Một bóng dáng lao về phía Hướng Thu Vân nhanh hơn anh ta.
Râm!
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, Hạ Vũ Hào ôm Hướng Thu Vân vào trong lòng. Hai người họ đập vào cửa, phát ra tiếng động lớn. Sau đó anh mới chống lên vách tường, đầu toát mồ hôi lạnh mà cố gắng giữ tư thế đứng. Thấy cuối cùng Hướng Thu Vân không đập lên tường, trên người cũng không có vết thương nào, ánh mắt Giang
Minh Thắng trở nên u ám hơn nhiều và có hơi thất vọng.
Anh ta lại nhìn thấy người ôm chặt lấy Hướng Thu Vân là Hạ Vũ Hào, sự thất vọng lại đan xen với vẻ ghen ghét. Nhưng cho dù anh ta có ghen ghét hay là thất vọng thì những điều đó rất nhanh đã biến mất. "May mà không sao." Giang Hàn Yên nói: "Vừa hãy làm em sợ quá. Nếu như thật sự đập phải vách tường thì trên đầu cô ấy phải khâu ít nhất bốn mũi rồi. Khi đó anh trai em sẽ áy náy chết mất."
Ánh mắt của Giang Minh Thắng nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân được Hạ Vũ Hào ôm trong lòng, vẻ mặt biến đổi, siết chặt nắm đấm. "Anh trai cô không cần phải áy nảy, để cho cô thất vọng rồi." Hạ Vũ Hào nở nụ cười như không, đáy mắt ngưng đọng thành bằng.
Giang Hân Yên cười, đôi mắt che giấu sự ghen ghét: "Anh Vũ Hào nói đùa rồi. Hướng Thu Vân không bị sao là tốt, sao em lại thất vọng được chứ?" Mùi máu tươi lởn vởn quanh mũi, Hướng Thu Vân nhíu mày nhìn về phía mùi máu tươi dày đặc nhất. Thấy máu chảy xuống từ tay Hạ Vũ Hào, rơi tí tách xuống nền đất thành bông sen máu xinh đẹp, nhìn thoáng qua mà giật mình.
Bị thương rồi sao?
Hướng Thu Vân không biết bây giờ tâm trạng mình thế nào, nhưng nhìn thấy anh bị thương, máu chảy ra là khoé mỗi cô không kìm được mà nhếch lên.
Có lẽ cô thật sự bị đám người Hạ Vũ Hào, Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng ép đến điên rồi, chỉ cần nhìn thấy bọn họ không được suôn sẻ là trong lòng cô không kìm được mà vô cùng vui mừng. "Ra tay với phụ nữ, cậu Giang đúng là càng ngày càng giỏi." Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào Giang Minh Thắng với đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Vẻ mặt Giang Minh Thắng vô cùng khó coi, anh ta nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân rồi mở miệng ra, nhưng không nói gì cả. "Anh Vũ Hào nói anh trai em như vậy là oan uổng anh ấy rồi." Giang Hân Yên nhìn Hướng Thu Vân, khó xử nói: "Vừa nãy Hướng Thu Vân nói chuyện... đúng là hơi khó nghe một chút. Anh trai em nhất thời kích động nên mới không cẩn thận đẩy Hướng Thu Vân một cái"
Hạ Vũ Hảo nở nụ cười lạnh lùng, mỉa mai nói: "Lần trước cô hất nước trà nóng lên người Hướng Thu Vân và nói là không cẩn thận, bây giờ anh trai cô suýt chút nữa đẩy ngã Hướng Thu Vân, cô lại nói là không cẩn thận? Hàn Yên, có phải nhà cô có truyền thống làm sai chuyện gì cũng không cẩn thận không?" "Tổng giám đốc Hạ nói chuyện hơi khó nghe rồi đấy." Gương mặt tuấn tú của Giang Minh Thắng đỏ bừng lên, tức giận nói. "Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, từ khi nào mà trái tim trong suốt của cậu Giang không nghe được cả những lời nói thật vậy?" Hạ Vũ Hào ánh mắt như đạo, nhắm thẳng đến Giang Minh Thắng.
Gương mặt Giang Minh Thắng từ đỏ thành tái nhợt, từ tái nhợt thành xanh lét: "Anh... "Cậu Giang vẫn nên nhỏ tiếng hơn một chút thì hơn" Hạ Vũ Hào giật giật khỏe môi nhưng không hề cười: "Nơi này là phòng bệnh, anh ồn ào như vậy sẽ ảnh hướng. những người khác nghỉ ngơi." "Trong khoảng thời gian này chuyện của ông ngoại anh đã thành chủ đề bàn tán của mọi người rồi, nếu như bị người khác truyền ra chuyện anh ồn ào ở trong bệnh viện thì sẽ ảnh hưởng xấu đến hai nhà họ Lâm và họ Giang."
Hướng Thu Vân đợi một lúc trong lòng Hạ Vũ Hào, chân phải vừa mới bị đâm mới có chút sức lực. Cô định đẩy anh ra và quay về phòng bệnh, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Hân Yên thì lại rút bàn tay muốn đẩy Hạ Vũ Hào về.
Dường như cô tiếp xúc cơ thể thân mật với Hạ Vũ Hào như vậy khiến cho Giang Hân Yên rất khó chịu nhỉ?
Khoé môi Hướng Thu Vân nhếch lên đường cong giễu cợt, chủ động dán chặt vào trong lòng Hạ Vũ Hào. Tư thế của hai người càng thân mật và mập mờ hơn.
Nếu như so sánh Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên thì cô càng ghét người sau hơn người trước một chút.
Hạ Vũ Hào cùng làm chỉ là hơi ngu ngốc nên bị Giang Hân Yên lợi dụng, lúc nào cũng tra tấn hạ nhục cô. Nhưng Giang Hân Yên, người cô xem như bạn bè lại vì một người đàn ông mà suốt ngày tính kế với cô, từng bước đẩy cô xuống vực sâu.
Để có thể khiến Giang Hàn Yên lộn mửa, cô có thể tiếp xúc với Hạ Vũ Hào trong thời gian ngắn.
Hạ Vũ Hào cảm nhận được động tác của cô, cơ thể hơi cứng lại. Anh cúi đầu liếc nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống và dùng nhiều sức để ôm lấy cô hơn. Trái tim trống rỗng trong hai năm qua của anh lập tức căng đầy. "Từ khi nào mối quan hệ giữa anh Hàn Vũ và Giang Hân Yên lại tốt như vậy? Thật đúng là khiến người ta ngưỡng mộ." Nhìn thấy cơ thể của hai người họ gần như dán chặt không một khe hở nào, nụ cười trên gương mặt Giang Hân Yên hơi gượng gạo.
Hướng Thu Vân mỉm cười, cố tình dựa đầu lên lồng ngực Hạ Vũ Hào và nói với giọng điệu khoe khoang: "Cũng mới thôi, chính là chuyện hôm nay."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương