Tàn Độc Lương Duyên
Chương 178: Đây vốn không phải là yêu
**********
Chương 178: Đây vốn không phải là yêu
Căn phòng bệnh rất rộng rãi, nhưng lúc này Hướng Thu Vân lại cảm thấy giống như bị đặt trong một cái hòm chật chội vậy, vừa khó chịu vừa bí bách.
Cô lạnh lùng nhìn Hạ Vũ Hào: "Sao anh có thể chắc chắn trong lòng cô ấy còn có anh ta?"
Cô yêu Hạ Vũ Hào, nhưng nó đã sớm bị mài mòn không còn gì nữa trong hai năm qua rồi.
Chu Hồng nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc. Cô ấy nhớ trước kia Hướng Thu Vân luôn nói chuyện rất cung kính với tổng giám đốc Hạ, hơn nữa luôn cúi đầu không dám nhìn người ta...
Sao chỉ trong mấy ngày không gặp, thái độ của Hướng Thu Vân với tổng giám đốc Hạ lại thay đổi lớn như vậy? Cô không sợ bị tổng giám đốc Hạ báo thù sao? "Cho dù có hay không thì cô ta trêu chọc anh ta trước.
Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có thể chứa một mình cô ta, cô ta muốn phủi mông rời đi cũng đã muộn rồi." Khoé mắt
Hạ Vũ Hào loé lên vẻ khó hiểu, nhưng vẻ mặt nhanh chóng hồi phục lại như bình thường, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác. Hướng Thu Vân siết chặt nằm đấm lại, trong cổ họng gạt ra mấy chữ "hèn hạ! Vô liêm sỉ!"
Khi anh không yêu cô hay là đã yêu cô, từ trước đến nay anh làm chuyện gì cũng dựa vào bản thân mình thích chứ không hề suy nghĩ đến cảm nhận của cô. Không, đây vốn không phải là yêu mà chỉ là sự chiếm hữu mà thôi.
Chu Hồng hoàn toàn không biết giữa hay người họ xảy ra chuyện gì, bây giờ là tình hình gì vậy? Cô ta cầm một cái bát giữ nhiệt trong tay, liếc nhìn Hướng Thu Vân rồi lại lén nhìn Hạ Vũ Hào. Sau đó cô ta rụt cổ lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Hôm nay cô ta chọn đến thăm Hướng Thu Vân là một sai lầm. Trên trán Hạ Vũ Hào toát đầy mồ hôi, gương mặt tuấn tú tái nhợt lại nhìn vô cùng yếu ớt. Nhưng đôi mắt anh vẫn rất bình thản như ngày xưa. "Hoá ra trong lòng em tôi là như vậy." Anh dừng lại, nói với vẻ khó hiểu: "Nếu như tôi nói có một vài chuyện không giống như em thấy thì sao?"
Ánh mắt Hướng Thu Vân như dao, nhìn thẳng vào anh và nghiến răng nghiến lợi nói: "So với lời nói của anh thì tôi tin những gì mình nhìn thấy hơn."
Hôm nay Hướng Thu Vân thật sự quá mạnh dạn! Chu Hồng nuốt nước bọt, cẩn thận liếc nhìn Hạ Vũ Hào, sống lưng toát mồ hôi lạnh đến nỗi sắp thẩm ướt áo rồi.
Nhưng điều khiến cô ấy ngạc nhiên chính là anh chỉ nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt sâu lắng, ẩn chứa sự khó hiểu. Nhưng anh cũng không nói gì và cũng không hề nổi giận với Hướng Thu Vân.
Cô ấy thật sự càng ngày càng không hiểu mối quan hệ giữa tổng giám đốc Hạ và Hướng Thu Vân rồi.
Ba người không nói gì, phòng bệnh lại chìm vào sự yên lặng giống như chết.
Chu Hồng lén liếc nhìn Hướng Thu Vân, thấy cô cup mắt siết chặt nắm đấm của mình, nhìn dáng vẻ rất tức giận.
Cô ấy nuốt nước bọt, lại léc liếc nhìn Hạ Vũ Hào, thấy anh vẫn đang nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt... hình như rất cưng chiều.
Brum...
Brum...
Lúc này tiếng rung điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Chu Hồng đang quá chăm chú nghĩ về chuyện của Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào giật nảy mình. Thấy hai người trong phòng bệnh không hề động đậy, tiếng rung của điện thoại vang lên không ngừng. Cô ấy họ khan một tiếng, quay đầu nhìn Hướng Thu Vân: "Hướng Thu Vân, điện thoại reo kìa"
Điện thoại reo là của Hạ Vũ Hào, nhưng cô ấy không dám nói với anh mà chỉ có thể nói với Hướng Thu Vân.
Lúc này Hướng Thu Vân mới ngẩng đầu, đôi mắt toàn là tia máu khiến Chu Vân hoảng sợ. Cô liếc nhìn điện thoại không ngừng rung lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Không phải của tôi." ".." Đương nhiên Chu Hồng biết không phải của cô ấy, nói câu này giống như không nói vậy.
Chu Hồng cười ngượng ngùng, nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Hào nhưng thật sự không dám lên tiếng. Thôi bỏ đi, không nghe thì không nghe, cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cô ấy đâu. "Đưa điện thoại cho Hướng Thu Vân cầm. Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn màn hình biểu thị.
Chu Hồng sững sờ "ô" một tiếng, lo sợ đi lấy điện thoại rồi sau đó đưa đến trước mặt Hướng Thu Vân. "Điện thoại của tổng giám đốc Hạ, tôi không nghe được." Hướng Thu Vân không thèm liếc nhìn điện thoại mà lạnh lùng từ chối.
Chu Hồng đưa lưng về phía tổng giám đốc Hạ, đứng ở nơi anh không nhìn thấy mà cẩn thận kéo ống tay áo của Hướng Thu Vân và khẽ nói: "Hướng Thu Vân, tổng giám đốc Hạ bảo cô nghe thì cô cứ nghe đi. Nghe điện thoại cũng đâu có.."
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Hướng Thu Vân, cô ấy đành nuốt chữ "chết" cuối cùng vào trong bụng.
Hình như hôm nay tâm trạng của Hướng Thu Vân không được tốt. "Hân Yên gọi điện đến." Hướng Thu Vân thu ánh mắt lại, Hạ Vũ Hào bỗng nhiên nói.
Chu Hồng không hiểu anh nói như vậy là có ý gì, nhưng sau khi nghe xong câu nói này thì Hướng Thu Vân nhíu mày. Sau đó cô cầm lấy điện thoại, ấn vào nút nghe rồi bật loa ngoài.
Giọng nói dịu dàng và thậm chí mang theo vẻ đáng yêu của Giang hân Yên vang lên trong phòng bệnh: "Anh Vũ Hào, em có chuyện muốn nói riêng với anh, không biết anh có tiện không?"
Hướng Thu Vân nhìn Hạ Vũ Hào với vẻ mặt vô cảm, không hề lên tiếng. "Anh đừng vội từ chối, là liên quan đến tình hình chân của Hướng Thu Vân. Em muốn nói riêng với anh. Giang Hân Yên nói.
Hướng Thu Vân nhếch môi, hai đầu lông mày mỉa mai: "Tôi thật sự không hiểu chân của tôi thì có gì để trao đổi với Vũ Hào?"
Nghe thấy hai từ "Vũ Hào", cả người Chu Hồng đều nổi da gà. Không phải vì xưng hô thế này buồn nôn mà là vô cùng kinh dị.
Cô ấy thật sự tò mò giữa Hướng Thu Vân và tổng giám đốc Hạ đã xảy ra chuyện gì. "... Hoá ra là Hướng Thu vẫn à." Giang Hân Yên dừng lại một chút rồi mới cười nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói cho anh Vũ Hào về tình hình chân cô thôi. Nếu như việc điều trị của bác sĩ Lục có hiệu quả tốt, tôi cũng muốn nhờ anh ta xem chân của tôi giúp tôi."
Hướng Thu Vân bên ngoài thì mỉm cười: "Cô yên tâm, thái độ của Vũ Hào đối với cô khiến tôi muốn hiểu lầm cũng không được"
Dáng vẻ này của cô nhìn rất đáng sợ, Chu Ngọc quả thật giật nảy mình.
Một lúc sau bên đó mới lên tiếng, giọng nói rất nhẹ: "Hướng Thu Vân, không bao lâu nữa tôi và anh Vũ Hào sẽ đính hôn. Cô như vậy... liệu có không được hay cho lắm không?" "Không bao lâu nữa là bao lâu? Tôi không ở đó hai năm mà hai người không thể đính hôn. Bây giờ hai chúng tôi hoá giải hiểu lầm, thổ lộ tấm lòng với nhau, cô cảm thấy hai người có thể đính hôn không?" Hướng Thu Vân mỉm cười lạnh lùng, nhìn Hạ Vũ Hào rồi cúp máy, ném về bên cạnh anh một lần nữa.
Cô quay người nhìn anh, tiến gần đến mặt anh giống như lúc trước anh ép cô và nói từng câu từng chữ: "Anh đã hẹn đính hôn cùng với người phụ nữ khác rồi, như vậy là yêu tối sao?"
Ghê tởm!
Anh như vậy có gì khác với Giang Minh Thắng đỉnh hôn rồi mà vẫn còn muốn dây dưa với cô?
Cái gọi là "thật lòng" của đàn ông đúng là thứ không thể tin được nhất trên thế giới này. "Em đang ghen sao?" Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào cô, khoé môi nhếch lên đường cong hiếm thấy.
Hướng Thu Vân cười xòa, trong đôi mắt đều là sự hận thù và chán ghét: "Anh đừng tự cảm thấy mình tốt đẹp.
Hai người họ đối chọi gay gắt khiến tay chân Chu Hồng mềm nhũn ra, kinh nghiệm sống hai mươi hai năm nói cho cô ấy biết hình như Hướng Thu Vân và tổng giám đốc Hạ có nút thắt yêu hận. Cô ta càng ít dính líu vào càng tốt. "À... Cái này, tôi... Tôi đi vệ sinh một chút." Cô ấy đặt bát giữ nhiệt lên trên bàn, nói một câu với vẻ vừa lo lắng bất an vừa cẩn thận dè dặt.
Hai người họ vẫn giữ nguyên tư thế, hình như không ai nghe thấy lời nói của cô ấy.
Chu Hồng nuốt nước bọt, tay chân mềm nhũn dùng tốc độ nhanh nhất để đi ra ngoài. Sau đó cô ấy còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chương 178: Đây vốn không phải là yêu
Căn phòng bệnh rất rộng rãi, nhưng lúc này Hướng Thu Vân lại cảm thấy giống như bị đặt trong một cái hòm chật chội vậy, vừa khó chịu vừa bí bách.
Cô lạnh lùng nhìn Hạ Vũ Hào: "Sao anh có thể chắc chắn trong lòng cô ấy còn có anh ta?"
Cô yêu Hạ Vũ Hào, nhưng nó đã sớm bị mài mòn không còn gì nữa trong hai năm qua rồi.
Chu Hồng nhìn Hướng Thu Vân, ánh mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc. Cô ấy nhớ trước kia Hướng Thu Vân luôn nói chuyện rất cung kính với tổng giám đốc Hạ, hơn nữa luôn cúi đầu không dám nhìn người ta...
Sao chỉ trong mấy ngày không gặp, thái độ của Hướng Thu Vân với tổng giám đốc Hạ lại thay đổi lớn như vậy? Cô không sợ bị tổng giám đốc Hạ báo thù sao? "Cho dù có hay không thì cô ta trêu chọc anh ta trước.
Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có thể chứa một mình cô ta, cô ta muốn phủi mông rời đi cũng đã muộn rồi." Khoé mắt
Hạ Vũ Hào loé lên vẻ khó hiểu, nhưng vẻ mặt nhanh chóng hồi phục lại như bình thường, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác. Hướng Thu Vân siết chặt nằm đấm lại, trong cổ họng gạt ra mấy chữ "hèn hạ! Vô liêm sỉ!"
Khi anh không yêu cô hay là đã yêu cô, từ trước đến nay anh làm chuyện gì cũng dựa vào bản thân mình thích chứ không hề suy nghĩ đến cảm nhận của cô. Không, đây vốn không phải là yêu mà chỉ là sự chiếm hữu mà thôi.
Chu Hồng hoàn toàn không biết giữa hay người họ xảy ra chuyện gì, bây giờ là tình hình gì vậy? Cô ta cầm một cái bát giữ nhiệt trong tay, liếc nhìn Hướng Thu Vân rồi lại lén nhìn Hạ Vũ Hào. Sau đó cô ta rụt cổ lại, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Hôm nay cô ta chọn đến thăm Hướng Thu Vân là một sai lầm. Trên trán Hạ Vũ Hào toát đầy mồ hôi, gương mặt tuấn tú tái nhợt lại nhìn vô cùng yếu ớt. Nhưng đôi mắt anh vẫn rất bình thản như ngày xưa. "Hoá ra trong lòng em tôi là như vậy." Anh dừng lại, nói với vẻ khó hiểu: "Nếu như tôi nói có một vài chuyện không giống như em thấy thì sao?"
Ánh mắt Hướng Thu Vân như dao, nhìn thẳng vào anh và nghiến răng nghiến lợi nói: "So với lời nói của anh thì tôi tin những gì mình nhìn thấy hơn."
Hôm nay Hướng Thu Vân thật sự quá mạnh dạn! Chu Hồng nuốt nước bọt, cẩn thận liếc nhìn Hạ Vũ Hào, sống lưng toát mồ hôi lạnh đến nỗi sắp thẩm ướt áo rồi.
Nhưng điều khiến cô ấy ngạc nhiên chính là anh chỉ nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt sâu lắng, ẩn chứa sự khó hiểu. Nhưng anh cũng không nói gì và cũng không hề nổi giận với Hướng Thu Vân.
Cô ấy thật sự càng ngày càng không hiểu mối quan hệ giữa tổng giám đốc Hạ và Hướng Thu Vân rồi.
Ba người không nói gì, phòng bệnh lại chìm vào sự yên lặng giống như chết.
Chu Hồng lén liếc nhìn Hướng Thu Vân, thấy cô cup mắt siết chặt nắm đấm của mình, nhìn dáng vẻ rất tức giận.
Cô ấy nuốt nước bọt, lại léc liếc nhìn Hạ Vũ Hào, thấy anh vẫn đang nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt... hình như rất cưng chiều.
Brum...
Brum...
Lúc này tiếng rung điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Chu Hồng đang quá chăm chú nghĩ về chuyện của Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào giật nảy mình. Thấy hai người trong phòng bệnh không hề động đậy, tiếng rung của điện thoại vang lên không ngừng. Cô ấy họ khan một tiếng, quay đầu nhìn Hướng Thu Vân: "Hướng Thu Vân, điện thoại reo kìa"
Điện thoại reo là của Hạ Vũ Hào, nhưng cô ấy không dám nói với anh mà chỉ có thể nói với Hướng Thu Vân.
Lúc này Hướng Thu Vân mới ngẩng đầu, đôi mắt toàn là tia máu khiến Chu Vân hoảng sợ. Cô liếc nhìn điện thoại không ngừng rung lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Không phải của tôi." ".." Đương nhiên Chu Hồng biết không phải của cô ấy, nói câu này giống như không nói vậy.
Chu Hồng cười ngượng ngùng, nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Hào nhưng thật sự không dám lên tiếng. Thôi bỏ đi, không nghe thì không nghe, cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cô ấy đâu. "Đưa điện thoại cho Hướng Thu Vân cầm. Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn màn hình biểu thị.
Chu Hồng sững sờ "ô" một tiếng, lo sợ đi lấy điện thoại rồi sau đó đưa đến trước mặt Hướng Thu Vân. "Điện thoại của tổng giám đốc Hạ, tôi không nghe được." Hướng Thu Vân không thèm liếc nhìn điện thoại mà lạnh lùng từ chối.
Chu Hồng đưa lưng về phía tổng giám đốc Hạ, đứng ở nơi anh không nhìn thấy mà cẩn thận kéo ống tay áo của Hướng Thu Vân và khẽ nói: "Hướng Thu Vân, tổng giám đốc Hạ bảo cô nghe thì cô cứ nghe đi. Nghe điện thoại cũng đâu có.."
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Hướng Thu Vân, cô ấy đành nuốt chữ "chết" cuối cùng vào trong bụng.
Hình như hôm nay tâm trạng của Hướng Thu Vân không được tốt. "Hân Yên gọi điện đến." Hướng Thu Vân thu ánh mắt lại, Hạ Vũ Hào bỗng nhiên nói.
Chu Hồng không hiểu anh nói như vậy là có ý gì, nhưng sau khi nghe xong câu nói này thì Hướng Thu Vân nhíu mày. Sau đó cô cầm lấy điện thoại, ấn vào nút nghe rồi bật loa ngoài.
Giọng nói dịu dàng và thậm chí mang theo vẻ đáng yêu của Giang hân Yên vang lên trong phòng bệnh: "Anh Vũ Hào, em có chuyện muốn nói riêng với anh, không biết anh có tiện không?"
Hướng Thu Vân nhìn Hạ Vũ Hào với vẻ mặt vô cảm, không hề lên tiếng. "Anh đừng vội từ chối, là liên quan đến tình hình chân của Hướng Thu Vân. Em muốn nói riêng với anh. Giang Hân Yên nói.
Hướng Thu Vân nhếch môi, hai đầu lông mày mỉa mai: "Tôi thật sự không hiểu chân của tôi thì có gì để trao đổi với Vũ Hào?"
Nghe thấy hai từ "Vũ Hào", cả người Chu Hồng đều nổi da gà. Không phải vì xưng hô thế này buồn nôn mà là vô cùng kinh dị.
Cô ấy thật sự tò mò giữa Hướng Thu Vân và tổng giám đốc Hạ đã xảy ra chuyện gì. "... Hoá ra là Hướng Thu vẫn à." Giang Hân Yên dừng lại một chút rồi mới cười nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói cho anh Vũ Hào về tình hình chân cô thôi. Nếu như việc điều trị của bác sĩ Lục có hiệu quả tốt, tôi cũng muốn nhờ anh ta xem chân của tôi giúp tôi."
Hướng Thu Vân bên ngoài thì mỉm cười: "Cô yên tâm, thái độ của Vũ Hào đối với cô khiến tôi muốn hiểu lầm cũng không được"
Dáng vẻ này của cô nhìn rất đáng sợ, Chu Ngọc quả thật giật nảy mình.
Một lúc sau bên đó mới lên tiếng, giọng nói rất nhẹ: "Hướng Thu Vân, không bao lâu nữa tôi và anh Vũ Hào sẽ đính hôn. Cô như vậy... liệu có không được hay cho lắm không?" "Không bao lâu nữa là bao lâu? Tôi không ở đó hai năm mà hai người không thể đính hôn. Bây giờ hai chúng tôi hoá giải hiểu lầm, thổ lộ tấm lòng với nhau, cô cảm thấy hai người có thể đính hôn không?" Hướng Thu Vân mỉm cười lạnh lùng, nhìn Hạ Vũ Hào rồi cúp máy, ném về bên cạnh anh một lần nữa.
Cô quay người nhìn anh, tiến gần đến mặt anh giống như lúc trước anh ép cô và nói từng câu từng chữ: "Anh đã hẹn đính hôn cùng với người phụ nữ khác rồi, như vậy là yêu tối sao?"
Ghê tởm!
Anh như vậy có gì khác với Giang Minh Thắng đỉnh hôn rồi mà vẫn còn muốn dây dưa với cô?
Cái gọi là "thật lòng" của đàn ông đúng là thứ không thể tin được nhất trên thế giới này. "Em đang ghen sao?" Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào cô, khoé môi nhếch lên đường cong hiếm thấy.
Hướng Thu Vân cười xòa, trong đôi mắt đều là sự hận thù và chán ghét: "Anh đừng tự cảm thấy mình tốt đẹp.
Hai người họ đối chọi gay gắt khiến tay chân Chu Hồng mềm nhũn ra, kinh nghiệm sống hai mươi hai năm nói cho cô ấy biết hình như Hướng Thu Vân và tổng giám đốc Hạ có nút thắt yêu hận. Cô ta càng ít dính líu vào càng tốt. "À... Cái này, tôi... Tôi đi vệ sinh một chút." Cô ấy đặt bát giữ nhiệt lên trên bàn, nói một câu với vẻ vừa lo lắng bất an vừa cẩn thận dè dặt.
Hai người họ vẫn giữ nguyên tư thế, hình như không ai nghe thấy lời nói của cô ấy.
Chu Hồng nuốt nước bọt, tay chân mềm nhũn dùng tốc độ nhanh nhất để đi ra ngoài. Sau đó cô ấy còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương