Tàn Độc Lương Duyên
Chương 179: Tôi thực sự muốn giết chết anh
Đôi mắt Hạ Vũ Hào phản chiếu gương mặt giận dữ và căm thù của Hướng Thu Vân. Trái tim anh đau nhói.
Trước đây, lúc cô cả ngày cứ bám lấy anh vẫn không được anh đáp lại tình cảm, phải chăng cô cũng từng khó chịu thế này? “Không còn gì để nói đúng không?” Hướng Thu Vân như thể rít từng chữ qua kẽ răng: “Hạ Vũ Hào, có phải anh cảm thấy rằng tôi yêu anh là bản năng đúng không? Cho nên dù anh đã hành hạ tôi hai năm vì một sự hiểu lầm nực cười, tôi cũng nên chấp nhận và tiếp tục yêu anh?" "Đúng vậy, là tôi quá ngu ngốc, bị người khác kích động một chút liền mặc đồ lót gợi cảm đi quyến rũ đàn ông. Vì chuyện này khiến anh hiểu lầm tôi cũng có phần lỗi. Tôi cũng sẵn sàng chấp nhận hình phạt tương xứng. Tôi và anh hủy bỏ hôn ước hay là mắng chửi tôi thế nào cũng được! " "Nhưng anh chưa hỏi han gì đã một mực cho rằng tôi bắt cá hai tay. Anh đánh gãy chân của tôi, tổng tôi vào tù, còn bắt tôi làm việc ở một nơi như Club Mộng Hương để chà đạp tôi... Anh không cảm thấy việc làm của mình rất quá đáng sao?"
Nói đến câu cuối cùng thì cô đã gần như hét lên.
Cửa phát ra tiếng két’ rồi hé mở, lộ ra một góc áo của Chu Hồng. Cánh cửa nhanh chóng được khép lại từ bên ngoài. Chu Hồng ở ngoài giật mình thon thót, cứ sợ Hạ Vũ
Hào và Hướng Thu Vân sẽ tính sổ với cô ấy. Tuy nhiên, hai người ở bên trong lại không có phản ứng, dường như vừa rồi cũng không nghe thấy gì cả.
Hạ Vũ Hào nhìn đôi mắt đỏ ngầu, bừng bừng lửa giận của Hướng Thu Vân, trong lòng khó chịu như bị ai đó bóp nghẹn.
Anh mím mội, muốn thử đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng sau khi bị tiêm thuốc mê thì toàn thân không thể nhúc nhích nổi.
Anh mấp máy môi muốn nói chuyện. Rõ ràng là có chuyện muốn nói nhưng cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, không thể thốt ra được lời nào.
Lần đầu tiên trong đời anh nếm trải mùi vị hối hận.
Hai người nhìn nhau, không nói nên lời. Bầu không khí trong phòng bệnh như bị nén lại, việc hít thở cũng trở thành xa xỉ. “Có lúc tôi thật sự muốn giết anh chết cho rồi!” Hướng Thu Vân nắm lấy cổ họng anh rồi từ từ siết chặt: “Giết chết anh rồi, tôi cũng sẽ được giải thoát!”
Sức mạnh của đôi tay chứng tỏ cô không hề nói đùa.
Mặt Hạ Vũ Hào dần tái đi vì nghẹt thở. Trông anh có chút khổ sở nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm không hề dao động, như thể người bị bóp cổ không phải là anh. “Bây giờ tôi đã không động đậy được rồi, em cứ thử xem sao” Anh nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt.
Hướng Thu Vân siết chặt tay thêm chút nữa, khăn giọng nói: "Anh cho rằng tôi không dám sao?" “Em còn dám tự sát cơ mà, còn gì mà không dám nữa?” Giọng Hạ Vũ Hào hơi khàn vì bị cô bóp cổ, nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Bây giờ em có thể ra tay rồi! Dáng vẻ tin chắc cô sẽ không làm hại mình của anh khiến cho nỗi phẫn uất và căm hận của Hướng Thu Vân lên đến cực điểm. Cô khẽ nhấc người lên, hai tay siết thật chặt.
Dù sao cô cũng không còn muốn sống nữa, giết anh xong cô sẽ tự sát. Như vậy cô mới được giải thoát thật sự.
Hai tay của Hướng Thu Vân siết càng lúc càng chặt. Khuôn mặt của Hạ Vũ Hào dần trở nên tím tái, hơi thở cũng bắt đầu nặng nhọc. Từ đầu đến giờ, anh vẫn luôn bình tĩnh nhìn cô, thậm chí không hề lộ ra chút sợ hãi khi cái chết đến gần.
Có lẽ do thiếu oxy, môi anh trở nên khô khốc, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán.
Hướng Thu Vân nhìn thấy mắt anh tối dần, hơi thở hồn hển, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên má xuống áo quần. Một lúc sau, lực tay cô không còn tăng thêm nữa, sau đó lại đột nhiên thả tay ra, sắc mặt cực kỳ khó coi đứng sang một bên. “Trong lòng em vẫn có tôi.” Hạ Vũ Hào họ khan hai tiếng, gương mặt anh tuấn vẫn chưa hết đỏ. Anh có vẻ không mấy dễ chịu thế nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.
Câu nói này khiến mắt Hướng Thu Vân có chút hoảng loạn. Cô quay đầu lại nhìn anh mỉa mai: "Tôi không giết anh vì giết anh chỉ tổ bẩn tay tôi thôi!"
Hạ Vũ Hào không trả lời, nhưng xem ra tâm trạng rất tốt.
Thái độ anh như vậy khiến Hướng Thu Vân khó chịu hết chỗ nói. Cô lạnh lùng liếc anh một cái: "Bây giờ tôi không giết anh vì anh vẫn còn hữu dụng!" “Thay đổi lý do nhanh vậy sao?” Hạ Vũ Hào đã hô hấp được bình thường, vẻ mặt thản nhiên nhưng ánh mắt có chút trêu chọc.
Khuôn mặt của Hướng Thu Vân lúc ửng hồng, lúc xanh mét, lúc lại trắng bệch, cứ như một bảng màu bị đảo lộn. Cô nôn nóng muốn chứng minh cho anh biết rằng cô không giết anh ta thật sự là vì anh vẫn còn tác dụng: "Anh cho rằng tôi đang kiếm cớ sao?"
Vũ Hào chỉ khế nhưởng mày, không nói tiếng nào. "Giang Hân Yên bày đủ mưu kế, chẳng qua là vì muốn được ở bên anh. Tôi và anh ở bên nhau, người không vui nhất chính là cô ta!" Hướng Thu Vân cau mày nói.
Niềm vui trong mắt Hạ Vũ Hào thêm một chút: “Vì thế em đồng ý ở bên tôi sao?" "... Hướng Thu Vân cau mày: “Tôi không đồng ý thì anh có thả tôi đi không?"
Hạ Vũ Hào: “Không.
Anh im lặng một lát, sau đó lại nhìn cô mà nói thật nghiêm túc: "Nếu em chịu kết hôn với tôi rồi sinh cho tôi hai đứa con nữa thì Hân Yên sẽ càng cảm thấy không vui. “Hạ, Vũ, Hào!” Hướng Thu Vân rít từng chữ qua kế răng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hạ Vũ Hào kiếm chế lại vẻ vui vẻ một chút: “Ở bên tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp lại những lỗi lầm trước đây. Chỉ cần em đừng nói rời xa tôi, em muốn trả thù Hãn Yên, trả thù nhà họ Giang thế nào, tôi đều có thể giúp em”
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, cơn đau rát ở cổ họng vẫn chưa tan: “Không giết tôi nhưng em muốn làm gì tôi cũng được. Thỏa thuận này đối với em mà nói là vô cùng có lợi, có lợi hơn là em phải tự đi tính kế một mình. Em nghĩ sao? “
Sắc mặt Hướng Thu Vân rất xấu, nhưng cũng không vội từ chối.
Như Hạ Vũ Hào đã nói, những điều kiện mà anh đưa ra đúng là có lợi hơn cô làm một mình. Quan trọng nhất là cô cũng không có cách nào rời đi!
Theo tình hình trước mắt thì lựa chọn tốt nhất là đồng ý với anh.
Nhưng về mặt tình cảm, cô không thể chấp nhận việc phải ở bên anh. Những điều tồi tệ mà anh đã làm với cô, mỗi một chuyện đều đủ để cô hận anh cả đời! ‘Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Hướng Thu Vân bây giờ cũng chưa biết phải lựa chọn thế nào, nên cô lùi lại ngồi lên giường bệnh: “Vào đi." Cánh cửa bật mở, Triệu Phương Loan bước vào, theo sau là một người giúp việc trên tay mang theo hai bình giữ nhiệt. “Sao Vũ Hào cũng ở đây?” Triệu Phương Loan liếc thấy Hạ Vũ Hào mặc đồ bệnh nhân đang nằm trên giường bên cạnh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hướng Thu Vân mím chặt môi, cúi đầu không nói gì. “Lúc gọt táo không cẩn thận nên bị thương ở tay” Hạ Vũ Hào thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh, ngay sau đó lại cúi đầu xuống. “Gọt táo bị thương ở tay thôi sao lại phải nằm viện?" Nhìn sắc mặt anh không giống chỉ bị thương nhẹ. Triệu Phương Loan bước tới: "Đưa vết thương mẹ xem nào”
Vũ Hào duỗi lòng bàn tay cho bà xem: "Lúc gọt táo cứ mãi suy nghĩ, nên thay vì cán dao con lại cầm nhầm vào lưỡi dao"
Triệu Phương Loan liếc mắt nhìn vết thương trên lòng bàn tay, ậm ừ, nhưng có vẻ ám chỉ ý khác: “Con cái lớn hết rồi, trong lòng nhiều suy nghĩ thật.
Gọt táo lại thành vết thương thế này sao? Mượn cớ cũng nên hợp lý một chút chứ.
Trước đây, lúc cô cả ngày cứ bám lấy anh vẫn không được anh đáp lại tình cảm, phải chăng cô cũng từng khó chịu thế này? “Không còn gì để nói đúng không?” Hướng Thu Vân như thể rít từng chữ qua kẽ răng: “Hạ Vũ Hào, có phải anh cảm thấy rằng tôi yêu anh là bản năng đúng không? Cho nên dù anh đã hành hạ tôi hai năm vì một sự hiểu lầm nực cười, tôi cũng nên chấp nhận và tiếp tục yêu anh?" "Đúng vậy, là tôi quá ngu ngốc, bị người khác kích động một chút liền mặc đồ lót gợi cảm đi quyến rũ đàn ông. Vì chuyện này khiến anh hiểu lầm tôi cũng có phần lỗi. Tôi cũng sẵn sàng chấp nhận hình phạt tương xứng. Tôi và anh hủy bỏ hôn ước hay là mắng chửi tôi thế nào cũng được! " "Nhưng anh chưa hỏi han gì đã một mực cho rằng tôi bắt cá hai tay. Anh đánh gãy chân của tôi, tổng tôi vào tù, còn bắt tôi làm việc ở một nơi như Club Mộng Hương để chà đạp tôi... Anh không cảm thấy việc làm của mình rất quá đáng sao?"
Nói đến câu cuối cùng thì cô đã gần như hét lên.
Cửa phát ra tiếng két’ rồi hé mở, lộ ra một góc áo của Chu Hồng. Cánh cửa nhanh chóng được khép lại từ bên ngoài. Chu Hồng ở ngoài giật mình thon thót, cứ sợ Hạ Vũ
Hào và Hướng Thu Vân sẽ tính sổ với cô ấy. Tuy nhiên, hai người ở bên trong lại không có phản ứng, dường như vừa rồi cũng không nghe thấy gì cả.
Hạ Vũ Hào nhìn đôi mắt đỏ ngầu, bừng bừng lửa giận của Hướng Thu Vân, trong lòng khó chịu như bị ai đó bóp nghẹn.
Anh mím mội, muốn thử đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng sau khi bị tiêm thuốc mê thì toàn thân không thể nhúc nhích nổi.
Anh mấp máy môi muốn nói chuyện. Rõ ràng là có chuyện muốn nói nhưng cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, không thể thốt ra được lời nào.
Lần đầu tiên trong đời anh nếm trải mùi vị hối hận.
Hai người nhìn nhau, không nói nên lời. Bầu không khí trong phòng bệnh như bị nén lại, việc hít thở cũng trở thành xa xỉ. “Có lúc tôi thật sự muốn giết anh chết cho rồi!” Hướng Thu Vân nắm lấy cổ họng anh rồi từ từ siết chặt: “Giết chết anh rồi, tôi cũng sẽ được giải thoát!”
Sức mạnh của đôi tay chứng tỏ cô không hề nói đùa.
Mặt Hạ Vũ Hào dần tái đi vì nghẹt thở. Trông anh có chút khổ sở nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm không hề dao động, như thể người bị bóp cổ không phải là anh. “Bây giờ tôi đã không động đậy được rồi, em cứ thử xem sao” Anh nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt.
Hướng Thu Vân siết chặt tay thêm chút nữa, khăn giọng nói: "Anh cho rằng tôi không dám sao?" “Em còn dám tự sát cơ mà, còn gì mà không dám nữa?” Giọng Hạ Vũ Hào hơi khàn vì bị cô bóp cổ, nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Bây giờ em có thể ra tay rồi! Dáng vẻ tin chắc cô sẽ không làm hại mình của anh khiến cho nỗi phẫn uất và căm hận của Hướng Thu Vân lên đến cực điểm. Cô khẽ nhấc người lên, hai tay siết thật chặt.
Dù sao cô cũng không còn muốn sống nữa, giết anh xong cô sẽ tự sát. Như vậy cô mới được giải thoát thật sự.
Hai tay của Hướng Thu Vân siết càng lúc càng chặt. Khuôn mặt của Hạ Vũ Hào dần trở nên tím tái, hơi thở cũng bắt đầu nặng nhọc. Từ đầu đến giờ, anh vẫn luôn bình tĩnh nhìn cô, thậm chí không hề lộ ra chút sợ hãi khi cái chết đến gần.
Có lẽ do thiếu oxy, môi anh trở nên khô khốc, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán.
Hướng Thu Vân nhìn thấy mắt anh tối dần, hơi thở hồn hển, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên má xuống áo quần. Một lúc sau, lực tay cô không còn tăng thêm nữa, sau đó lại đột nhiên thả tay ra, sắc mặt cực kỳ khó coi đứng sang một bên. “Trong lòng em vẫn có tôi.” Hạ Vũ Hào họ khan hai tiếng, gương mặt anh tuấn vẫn chưa hết đỏ. Anh có vẻ không mấy dễ chịu thế nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.
Câu nói này khiến mắt Hướng Thu Vân có chút hoảng loạn. Cô quay đầu lại nhìn anh mỉa mai: "Tôi không giết anh vì giết anh chỉ tổ bẩn tay tôi thôi!"
Hạ Vũ Hào không trả lời, nhưng xem ra tâm trạng rất tốt.
Thái độ anh như vậy khiến Hướng Thu Vân khó chịu hết chỗ nói. Cô lạnh lùng liếc anh một cái: "Bây giờ tôi không giết anh vì anh vẫn còn hữu dụng!" “Thay đổi lý do nhanh vậy sao?” Hạ Vũ Hào đã hô hấp được bình thường, vẻ mặt thản nhiên nhưng ánh mắt có chút trêu chọc.
Khuôn mặt của Hướng Thu Vân lúc ửng hồng, lúc xanh mét, lúc lại trắng bệch, cứ như một bảng màu bị đảo lộn. Cô nôn nóng muốn chứng minh cho anh biết rằng cô không giết anh ta thật sự là vì anh vẫn còn tác dụng: "Anh cho rằng tôi đang kiếm cớ sao?"
Vũ Hào chỉ khế nhưởng mày, không nói tiếng nào. "Giang Hân Yên bày đủ mưu kế, chẳng qua là vì muốn được ở bên anh. Tôi và anh ở bên nhau, người không vui nhất chính là cô ta!" Hướng Thu Vân cau mày nói.
Niềm vui trong mắt Hạ Vũ Hào thêm một chút: “Vì thế em đồng ý ở bên tôi sao?" "... Hướng Thu Vân cau mày: “Tôi không đồng ý thì anh có thả tôi đi không?"
Hạ Vũ Hào: “Không.
Anh im lặng một lát, sau đó lại nhìn cô mà nói thật nghiêm túc: "Nếu em chịu kết hôn với tôi rồi sinh cho tôi hai đứa con nữa thì Hân Yên sẽ càng cảm thấy không vui. “Hạ, Vũ, Hào!” Hướng Thu Vân rít từng chữ qua kế răng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hạ Vũ Hào kiếm chế lại vẻ vui vẻ một chút: “Ở bên tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp lại những lỗi lầm trước đây. Chỉ cần em đừng nói rời xa tôi, em muốn trả thù Hãn Yên, trả thù nhà họ Giang thế nào, tôi đều có thể giúp em”
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, cơn đau rát ở cổ họng vẫn chưa tan: “Không giết tôi nhưng em muốn làm gì tôi cũng được. Thỏa thuận này đối với em mà nói là vô cùng có lợi, có lợi hơn là em phải tự đi tính kế một mình. Em nghĩ sao? “
Sắc mặt Hướng Thu Vân rất xấu, nhưng cũng không vội từ chối.
Như Hạ Vũ Hào đã nói, những điều kiện mà anh đưa ra đúng là có lợi hơn cô làm một mình. Quan trọng nhất là cô cũng không có cách nào rời đi!
Theo tình hình trước mắt thì lựa chọn tốt nhất là đồng ý với anh.
Nhưng về mặt tình cảm, cô không thể chấp nhận việc phải ở bên anh. Những điều tồi tệ mà anh đã làm với cô, mỗi một chuyện đều đủ để cô hận anh cả đời! ‘Cốc cốc cốc!
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Hướng Thu Vân bây giờ cũng chưa biết phải lựa chọn thế nào, nên cô lùi lại ngồi lên giường bệnh: “Vào đi." Cánh cửa bật mở, Triệu Phương Loan bước vào, theo sau là một người giúp việc trên tay mang theo hai bình giữ nhiệt. “Sao Vũ Hào cũng ở đây?” Triệu Phương Loan liếc thấy Hạ Vũ Hào mặc đồ bệnh nhân đang nằm trên giường bên cạnh, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hướng Thu Vân mím chặt môi, cúi đầu không nói gì. “Lúc gọt táo không cẩn thận nên bị thương ở tay” Hạ Vũ Hào thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh, ngay sau đó lại cúi đầu xuống. “Gọt táo bị thương ở tay thôi sao lại phải nằm viện?" Nhìn sắc mặt anh không giống chỉ bị thương nhẹ. Triệu Phương Loan bước tới: "Đưa vết thương mẹ xem nào”
Vũ Hào duỗi lòng bàn tay cho bà xem: "Lúc gọt táo cứ mãi suy nghĩ, nên thay vì cán dao con lại cầm nhầm vào lưỡi dao"
Triệu Phương Loan liếc mắt nhìn vết thương trên lòng bàn tay, ậm ừ, nhưng có vẻ ám chỉ ý khác: “Con cái lớn hết rồi, trong lòng nhiều suy nghĩ thật.
Gọt táo lại thành vết thương thế này sao? Mượn cớ cũng nên hợp lý một chút chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương