Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 3: Địch ý



- Oaaa, thật sảng khoái!

Kiều Phương thoải mái kêu lên, vươn vai, ưỡn người để tập thể dục. Lãnh Hàn ở bên cạnh nhìn con nhỏ bạn thân từ hồi còn bé tí, lắc đầu. Vâng, sảng khoái, mày được ngủ ở phòng y tế trong khi lớp phải phơi lưng ra trực nhất đấy con ạ.

- Uống nước mía, uống nước mía! Hàn, mua tao nước mía!

Diệp Kiều Phương hai mắt sáng rực lên nhìn vào một cửa hàng với cái máy ép mía. Trời nóng như vậy, nó khát aaa.

Lãnh Hàn "kinh sợ" nhìn con bạn, bất đắc dĩ nói:

- Mày có thể giữ hình tượng con gái chút được không?

- Hở, ý mày nói tao không giống con gái á hả?

Kiều Phương nhìn Lãnh Hàn với ánh mắt đe dọa. Hừ hừ, không giống con gái? Ái phi mà dám gật đầu thì trẫm cho biết tay!

Lãnh Hàn thì nghệt mặt ra. Ơ ơ, hắn chỉ nói nó giữ hình tượng con gái, chứ có nói nó không giống con gái bao giờ đâu. Bệ hạ, oan cho thần thiếp!

- Uống không, tao đi mua.

Nghe được từ "tao đi mua" từ cậu bạn, Kiều Phương liền trực tiếp ném cục tức hồi nãy ra sau gáy, mắt sáng lên, cái đuôi chó vẫy vẫy.

Lãnh Hàn: "..."

Haizz, thật hết thuốc chữa rồi!

* * *

- Mẹ yêu dấu, con về rồi đây!

Kiều Phương vừa về đến nhà liền vứt cặp ngay trước cửa, chạy xộc vào trong. Bà Diệp – mẹ của Kiều Phương, vui vẻ ra đón cô con gái ngàn vàng của mình trở về nhà.

Bà có mái tóc dài óng, khuôn mặt hiền từ, dù đã luống tuổi nhưng vẫn đầy vẻ đẹp của một người con gái, đủ để biết hồi còn trẻ bà xinh đẹp đến nhường nào. Nở nụ cười hiền hậu, bà nhẹ nhàng nói trêu:

- Biết đường về rồi đấy hả cô nương? Tôi tưởng cô lại đi lạc đến tận đêm mới về được tới nhà chứ?

Lãnh Hàn vào nhà ngay sau Kiều Phương, nhặt cặp lên cho con nhỏ, lễ phép chào:

- Cháu chào bác!

- Ồ, Tiểu Hàn hả con? Vào đây, ăn cơm chung với nhà bác cho vui. Hôm nay con bé Phương nhà bác chắc làm phiền cháu lắm nhỉ?

Thấy sự xuất hiện của anh chàng này, bà Diệp còn tỏ ra vui vẻ và niềm nở hơn cả đối với cô con gái ruột của mình khiến Kiều Phương vô cùng uất ức, ra sức trừng mắt với Lãnh Hàn.

Lãnh Hàn khác hẳn thái độ đối với nó và người khác, anh chàng thần kinh thích tự luyến đã chẳng còn gì nữa, giờ đây vô cùng điềm đạm và lễ phép:

- Dạ không ạ.

Nói vậy thôi, chứ nội tâm hắn đang gào thét điên cuồng. Bác ơi bác à, bác nói chẳng sai tẹo nào, con nhỏ này nghịch còn kéo cháu theo nữa!

- Vậy thì tốt! Nào nào, mau vào đây! Để bác gọi điện nói với mẹ cháu!

- Không cần đâu bác, thấy cháu không về là mẹ cháu biết ngay ở nhà bác mà!

* * *

- Này, chiều nay nghỉ học, đi đâu chơi không mày?

Kiều Phương nằm dài ra giường, bên mép giường là một nam anh tuấn đang đọc sách. Lãnh Hàn rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn liếc qua một giây rồi lại nhanh chóng đọc sách tiếp.

Lần nào chẳng thế, được nghỉ là nó rủ hắn đi chơi, hắn chả cần trả lời, vì dù có không muốn đi, vẫn bị nó lôi đi bằng được.

Vậy nên, theo kinh nghiệm bao năm, nếu nó rủ đi chơi, thì tốt nhất là cứ im lặng cho đỡ mất công.

Nhưng không dừng lại ở đó, Kiều Phương thấy bị bơ, liền tức giận, cầm ngay cái gối thân thương của mình ném thẳng vào mặt Lãnh Hàn, hét lên:

- Aaa, Lãnh Hàn, đồ tự luyến nhà ngươi, trẫm hỏi mà không thèm trả lời là sao hả!

Lãnh Hàn lãnh nguyên cái gối vào mặt, lại còn đúng lúc hắn đang đọc sách nên liền tức giận. Hắn vứt quyển sách xuống đất, bắt đầu cãi nhau với cô nàng Kiều Phương:

- Mày làm cái gì đấy con kia! Tự nhiên nổi điên là sao?

Kiều Phương thấy hắn phản bác lại, liền đứng thẳng người trên giường, vênh mặt lên cãi lại:

- Tạo tự dưng nổi điên? Không phải tại mày không thèm trả lời tao à?

- Trả lời mày làm gì, đằng nào cũng bị mày kéo đi!

- Vậy vẫn phải trả lời!

Cứ thế, mày một câu tao một câu, mày lên hai câu thì tao lại ba câu, cãi qua cãi lại, cuối cùng vẫn là Kiều Phương chán quá mà lăn ra ngủ, kết thúc trận võ mồm dài ngoằng.

* * *

- Bạn học Diệp, xin dừng bước!

Một cô gái xinh xắn đáng yêu với mái tóc xõa ngang lưng, làn da trắng trẻo, khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt to tròn, đang giơ tay ra cản Kiều Phương ra khỏi lớp.

- Vị bạn học này, có chuyện gì không?

Khác hẳn với lời lẽ và thái độ đối với Lãnh Hàn, Kiều Phương điềm đạm đáp lại. Cô gái kia liền vào vấn đề chính:

- Bạn học Diệp, tôi là Thanh Yến Nhi, lớp trưởng lớp 11A1 ta. Bạn cùng với bạn học Lãnh mới vào trường, không hiểu rõ nội quy lớp ta. Tôi xin nói luôn, tôi không đồng ý với cách học của cả hai bạn.

Nói xong, ánh mắt liền đảo lên người Lãnh Hàn đang đứng ngay sau nó, sau đó liền quay qua nhìn Kiều Phương, đôi mắt tuyệt đẹp thoáng hiện vẻ thù địch rồi liền biến mất, nếu không phải là một cảnh sát tương lai như Kiều Phương nhà chúng ta thì khó có thể thấy được tia địch ý đó.

- Thì ra là lớp trưởng Thanh, ngại quá, tôi hình như không quen bạn. Bạn không đồng ý với cách học của chúng tôi thì không cần đồng ý, tôi không sống vì người khác.

Vẫn cách nói điềm đạm mà lạnh lùng xa cách ấy, nó trả lời lại cô bạn lớp trưởng ăn không ngồi rồi. Vốn tưởng rằng có thể nói chuyện tử tế, ai mà ngờ được, cô gái này lại sinh địch ý với nó cơ chứ!

Thật đáng tiếc, đáng tiếc, nàng tiên xinh đẹp như vậy, vậy mà lại đi thích tên thần kinh này. Mà cũng buồn nha, biết vậy nó giả nam đến trường cho rồi, trường nhiều gái xinh quá mà.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...