Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!
Chương 4: Thanh Yến Nhi "trả thù"
- Bạn học Diệp, mong bạn nghe tôi. Bạn và bạn học Lãnh, mới vào học có hơn một tuần mà hai bạn đã thường xuyên trốn tiết, đi muộn, bạn học Diệp còn ngủ trong giờ học. Hai bạn đã khiến các thầy cô giáo tức giận, lớp ta cũng vì thế mà bị trừ rất nhiều điểm nữa. Nhân danh lớp trưởng, tôi mong hai bạn thay đổi.
Thanh Yến Nhi nói dài dòng văn tự khiến hai đứa chúng nó phát ốm, vội vàng lách qua bỏ đi trong khi cô ta mải mê nhắm mắt nói.
Vừa nói xong, mở mắt ra liền chẳng thấy bóng dáng hai đứa nó đâu, Thanh Yến Nhi vô cùng tức giận. Vốn tưởng rằng có thể dựa vào quan hệ lên làm lớp trưởng là có thể lấy lí do tiếp cận Lãnh Hàn – kẻ được mọi người bầu làm lớp phó học tập. Cậu ta đã từ chối thì cũng thôi đi, giờ lại lấy lí do để được nói chuyện với cậu ta lại xuất hiện con nhỏ ngăn cản, thật tức chết cô mà!
Hừm, cô không tin, với thân phận lớp trưởng này, cô không thể trị được cô ta. Diệp Kiều Phương, cứ chờ đấy!
* * *
- Hắt xì!
Kiều Phương đang ngồi yên vị trên một cành cây vững chãi, ngay bên cạnh, như thường lệ chính là Lãnh Hàn. Thấy nó hắt xì đến mức suýt rớt khỏi cành cây, hắn giật mình túm áo nó kéo lại:
- Mày ngồi cho đàng hoàng chút đi!
Thấy nó xoa xoa mũi, Lãnh Hàn liền khịa:
- Hơ, hôm qua ngủ ở chuồng chó hả?
Kiều Phương đương nhiên hiểu thằng bạn thân cuồng tự luyến này muốn nói gì. Hắn muốn nói là: "Mày ngủ ở chuồng chó, dính lông chó rồi giờ hít phải nên mới bị hắt hơi!"
- Lãnh Hàn, mày đây là tự tìm đường chết!
Chẳng ai bảo ai, cả hai đứa cùng nhảy xuống khỏi cành cây. Kiều Phương tức giận, đuổi theo Lãnh Hàn giữa cái nắng chói chang của buổi trưa. Mới đi học được một tuần, bọn nó đã phát hiện ra chỗ chơi bí mật này. Quanh đây không có nhà dân nào, cứ la hét thoải mái mà chả sợ bị ai mắng mỏ.
Đuổi nhau vòng vòng trên đồng cỏ mãi khiến cả hai đứa thấm mệt. Cả hai quên bẵng nguyên nhân chúng nó đuổi nhau, chỉ biết thở hổn hển, ngồi phịch dưới gốc cây gần đó. Cả hai cùng tựa lưng vào thân cây to lớn, sần sùi, ngước lên ngắm nhìn bầu trời xanh ngát.
Khoảng chừng một phút sau, cả hai đứa cùng bật cười không nguyên do, chẳng ai nói gì, chỉ đơn giản, muốn cười thì cười thôi.
Bạn thân là vậy đó, chẳng cần nói gì, im lặng thôi cũng có thể cười.
* * *
- Bạn học Diệp, cô nhờ bạn mang văn kiện này đến phòng hội đồng.
- Bạn học Diệp, một tiếng nữa bạn phải hoàn thành bản báo cáo này!
- Bạn học Diệp, phiền bạn đến phòng dụng cụ lấy đồ thí nghiệm hôm nay!
Một câu bạn học Diệp, hai câu bạn học Diệp đủ để Diệp Kiều Phương nó chán đến tận óc. Thanh Yến Nhi ơi là Thanh Yến Nhi, đừng có mà yêu mù quáng, yêu bất chấp vậy chứ? Cô không thấy Kiều Phương tôi "đẹp trai" gấp vạn lần cái tên cuồng tự luyến Lãnh Hàn kia sao?. Đam Mỹ Sắc
Thanh Yến Nhi nhìn ánh mắt khổ sở của Kiều Phương, trong lòng cười thầm. Diệp Kiều Phương, vẫn chưa xong đâu!
Cái người siêu cấp đẹp trai đang ngồi cạnh Kiều Phương, ngay gần cửa sổ, kẻ mầm mống gây nên tai họa này cho nó, lúc này mới biết điều mà đứng dậy.
Hắn tóm áo nó, ném vào ghế trong, trực tiếp ngồi ra ngoài:
- Lớp trưởng Thanh, có vẻ như cô quá rảnh đi. Tất cả những việc này đều là do lớp trưởng phụ trách, cô chẳng có lí do gì bắt Tiểu Phương làm hết được!
Miệng thì nói giúp, nhưng cái từ "Tiểu Phương" kia chính là muốn âm thầm hại chết nó! Người ta thấy Kiều Phương nó chơi cùng hắn thôi đã hành hạ như vậy, bây giờ nghe hắn xưng hô với nó như vậy, có khi đem nó đi áp chảo quá!
- Lớp trưởng Thanh, đừng hiểu lầm ý của Hàn nhé, tên này là muốn được giúp bạn làm những việc này thôi!
Lãnh Hàn: "..."
Ta rất muốn giết người!
Thanh Yến Nhi nghi ngờ nhìn nó, như muốn hỏi "Thật sao?". Kiều Phương gật đầu mạnh, còn cố nói thêm:
- Lớp trưởng Thanh, tin tôi đi, tôi chơi với tên này từ khi còn nhỏ xíu, chút tâm tư này rất đơn giản để thấy nha.
Thanh Yến Nhi lộ rõ vui vẻ, nhưng mặt lại lạnh tanh. Cô ôm xấp giấy được đặt trên bàn của Kiều Phương, trực tiếp rời đi.
Kiều Phương vẫn chưa thỏa mãn, vội vàng đứng lên, gọi với theo:
- Này lớp trưởng Thanh, tôi không đùa cô đâu! Hàn là có ý với cô đấy!
Lãnh Hàn: "..."
Phương, thì ra mày chọn cái chết!
Thanh Yến Nhi nghe nó nói, mặt ửng đỏ, bước đi càng lúc càng nhanh.
- Khà khà, trẻ con thời nay thật là..
Kiều Phương xoa xoa tay, vui vẻ nhìn cô gái bị nó quay như chong chóng, vuốt râu nhận xét một câu khiến Lãnh Hàn nghe được mà nổi da gà.
Trẻ con thời nay? Nói người ta trẻ con, vậy mày thì già chắc.
- Diệp Kiều Phương! Mày chết chắc rồi!
- Aaa, tha cho tao!
- Tha? Mày nghĩ đơn giản vậy hả?
* * *
Từ hôm bị Kiều Phương gạt, Thanh Yến Nhi không qua làm phiền nó nữa, mà còn âm thầm giúp đỡ nó khiến nó thật sự bị "thụ sủng nhược kinh".
Lãnh Hàn à, người thích mày, quả thực không phải người thường. Tại hạ Diệp Kiều Phương cam bái hạ phong!
Thanh Yến Nhi nói dài dòng văn tự khiến hai đứa chúng nó phát ốm, vội vàng lách qua bỏ đi trong khi cô ta mải mê nhắm mắt nói.
Vừa nói xong, mở mắt ra liền chẳng thấy bóng dáng hai đứa nó đâu, Thanh Yến Nhi vô cùng tức giận. Vốn tưởng rằng có thể dựa vào quan hệ lên làm lớp trưởng là có thể lấy lí do tiếp cận Lãnh Hàn – kẻ được mọi người bầu làm lớp phó học tập. Cậu ta đã từ chối thì cũng thôi đi, giờ lại lấy lí do để được nói chuyện với cậu ta lại xuất hiện con nhỏ ngăn cản, thật tức chết cô mà!
Hừm, cô không tin, với thân phận lớp trưởng này, cô không thể trị được cô ta. Diệp Kiều Phương, cứ chờ đấy!
* * *
- Hắt xì!
Kiều Phương đang ngồi yên vị trên một cành cây vững chãi, ngay bên cạnh, như thường lệ chính là Lãnh Hàn. Thấy nó hắt xì đến mức suýt rớt khỏi cành cây, hắn giật mình túm áo nó kéo lại:
- Mày ngồi cho đàng hoàng chút đi!
Thấy nó xoa xoa mũi, Lãnh Hàn liền khịa:
- Hơ, hôm qua ngủ ở chuồng chó hả?
Kiều Phương đương nhiên hiểu thằng bạn thân cuồng tự luyến này muốn nói gì. Hắn muốn nói là: "Mày ngủ ở chuồng chó, dính lông chó rồi giờ hít phải nên mới bị hắt hơi!"
- Lãnh Hàn, mày đây là tự tìm đường chết!
Chẳng ai bảo ai, cả hai đứa cùng nhảy xuống khỏi cành cây. Kiều Phương tức giận, đuổi theo Lãnh Hàn giữa cái nắng chói chang của buổi trưa. Mới đi học được một tuần, bọn nó đã phát hiện ra chỗ chơi bí mật này. Quanh đây không có nhà dân nào, cứ la hét thoải mái mà chả sợ bị ai mắng mỏ.
Đuổi nhau vòng vòng trên đồng cỏ mãi khiến cả hai đứa thấm mệt. Cả hai quên bẵng nguyên nhân chúng nó đuổi nhau, chỉ biết thở hổn hển, ngồi phịch dưới gốc cây gần đó. Cả hai cùng tựa lưng vào thân cây to lớn, sần sùi, ngước lên ngắm nhìn bầu trời xanh ngát.
Khoảng chừng một phút sau, cả hai đứa cùng bật cười không nguyên do, chẳng ai nói gì, chỉ đơn giản, muốn cười thì cười thôi.
Bạn thân là vậy đó, chẳng cần nói gì, im lặng thôi cũng có thể cười.
* * *
- Bạn học Diệp, cô nhờ bạn mang văn kiện này đến phòng hội đồng.
- Bạn học Diệp, một tiếng nữa bạn phải hoàn thành bản báo cáo này!
- Bạn học Diệp, phiền bạn đến phòng dụng cụ lấy đồ thí nghiệm hôm nay!
Một câu bạn học Diệp, hai câu bạn học Diệp đủ để Diệp Kiều Phương nó chán đến tận óc. Thanh Yến Nhi ơi là Thanh Yến Nhi, đừng có mà yêu mù quáng, yêu bất chấp vậy chứ? Cô không thấy Kiều Phương tôi "đẹp trai" gấp vạn lần cái tên cuồng tự luyến Lãnh Hàn kia sao?. Đam Mỹ Sắc
Thanh Yến Nhi nhìn ánh mắt khổ sở của Kiều Phương, trong lòng cười thầm. Diệp Kiều Phương, vẫn chưa xong đâu!
Cái người siêu cấp đẹp trai đang ngồi cạnh Kiều Phương, ngay gần cửa sổ, kẻ mầm mống gây nên tai họa này cho nó, lúc này mới biết điều mà đứng dậy.
Hắn tóm áo nó, ném vào ghế trong, trực tiếp ngồi ra ngoài:
- Lớp trưởng Thanh, có vẻ như cô quá rảnh đi. Tất cả những việc này đều là do lớp trưởng phụ trách, cô chẳng có lí do gì bắt Tiểu Phương làm hết được!
Miệng thì nói giúp, nhưng cái từ "Tiểu Phương" kia chính là muốn âm thầm hại chết nó! Người ta thấy Kiều Phương nó chơi cùng hắn thôi đã hành hạ như vậy, bây giờ nghe hắn xưng hô với nó như vậy, có khi đem nó đi áp chảo quá!
- Lớp trưởng Thanh, đừng hiểu lầm ý của Hàn nhé, tên này là muốn được giúp bạn làm những việc này thôi!
Lãnh Hàn: "..."
Ta rất muốn giết người!
Thanh Yến Nhi nghi ngờ nhìn nó, như muốn hỏi "Thật sao?". Kiều Phương gật đầu mạnh, còn cố nói thêm:
- Lớp trưởng Thanh, tin tôi đi, tôi chơi với tên này từ khi còn nhỏ xíu, chút tâm tư này rất đơn giản để thấy nha.
Thanh Yến Nhi lộ rõ vui vẻ, nhưng mặt lại lạnh tanh. Cô ôm xấp giấy được đặt trên bàn của Kiều Phương, trực tiếp rời đi.
Kiều Phương vẫn chưa thỏa mãn, vội vàng đứng lên, gọi với theo:
- Này lớp trưởng Thanh, tôi không đùa cô đâu! Hàn là có ý với cô đấy!
Lãnh Hàn: "..."
Phương, thì ra mày chọn cái chết!
Thanh Yến Nhi nghe nó nói, mặt ửng đỏ, bước đi càng lúc càng nhanh.
- Khà khà, trẻ con thời nay thật là..
Kiều Phương xoa xoa tay, vui vẻ nhìn cô gái bị nó quay như chong chóng, vuốt râu nhận xét một câu khiến Lãnh Hàn nghe được mà nổi da gà.
Trẻ con thời nay? Nói người ta trẻ con, vậy mày thì già chắc.
- Diệp Kiều Phương! Mày chết chắc rồi!
- Aaa, tha cho tao!
- Tha? Mày nghĩ đơn giản vậy hả?
* * *
Từ hôm bị Kiều Phương gạt, Thanh Yến Nhi không qua làm phiền nó nữa, mà còn âm thầm giúp đỡ nó khiến nó thật sự bị "thụ sủng nhược kinh".
Lãnh Hàn à, người thích mày, quả thực không phải người thường. Tại hạ Diệp Kiều Phương cam bái hạ phong!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương