“Không quen biết.”
Hai người gần như là cùng nhau đáp lại.
“Không sao, lúc này không phải quen biết rồi sao? Kế tiếp chúng ta cùng nhau…”
“Không cùng nhau.”
“Không cần thiết.”
Vũ Tinh Châu sửng sốt một chút, sao hắn cứ cảm thấy tình huống có chút không thích hợp vậy chứ?
“Tinh Châu, chúng ta đã có kế hoạch khác, ngươi cùng đồng môn trở về là được rồi.”
Vũ Tinh Châu vẻ mặt thất vọng, hắn còn muốn nói thêm gì thì Liễu Nguyên Húc đã lên tiếng trước.
“Tinh Châu, thành thật đợi ở đây đi, đừng để đến lúc xảy ra chuyện gì thì cha ngươi lại trách cứ ta không bảo vệ người thật tốt đó.”
Vũ Tinh Châu chỉ đành đáp lại một tiếng, mang theo tâm trạng không tốt quay lại đội ngũ của Ẩn Nguyệt Cung.
Cùng Diệp Linh Lang dự đoán không khác lắm, Liễu Nguyên Húc khẳng định sẽ không đem chuyện bản thân bị một Trúc Cơ nho nhỏ hành hung đuổi gϊếŧ nói ra, rốt cuộc hắn cũng không thể mặc kệ mặt mũi được.
Hắn mặc dù sau này muốn báo thù cũng sẽ tự mình tìm tới cửa, tuyệt đối không thể nhờ Ẩn Nguyệt Cung trợ giúp, Ẩn Nguyệt Cung cũng không có khả năng vì thù riêng của đệ tử mà đi tiêu diệt một tông môn thuộc chính đạo, huống chi vẫn là thù riêng mất mặt đến như vậy.
Bất quá, vì tránh cho hai bên nhịn không được ở trước mặt nhiều người đánh nhau, Diệp Linh Lang quyết đoán mang theo mọi người đi đến chỗ khác đợi.
Mới vừa tìm được một nơi thoải mái, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe được có người kêu to kêu nhỏ.
“Thanh Huyền Tông!”
“Diệp Linh Lang!”
Bọn họ vừa nhìn qua thì thấy được đám đệ tử Thất Tinh Tông ở cách đó không xa, cầm đầu chính là kẻ hận nàng hận đến cắn răng, Tạ Lâm Dật.
“Trùng hợp như vậy, lại gặp mặt rồi.”
Nhìn thấy nàng mỉm cười, đệ tử Thất Tinh Tông theo bản năng lui về phía sau vài bước.
“Làm gì đó? Thủ tịch đại đệ tử của Thất Tinh Tông chúng ta, Nhất Phàm sư huynh đang ở bên ngoài bí cảnh chờ đón chúng ta đó! Ngươi nếu là dám xằng bậy…”
Tạ Lâm Dật nói còn chưa nói xong đã bị Diệp Linh Lang đánh gãy.
“Sao có thể chứ? Ta nào có lá gan đó chứ!”
Nàng chỉ chỉ Tư Ngự Thần đang đứng bên người Diệp Dung Nguyệt: “Cũng không cần đi ra ngoài, có thủ tịch đại đệ tử Côn Ngô Thành ở chỗ này che chở các ngươi rồi đấy thôi, ta lại không ngốc.”
Tạ Lâm Dật không hề cảm thấy được an ủi, sắc mặt ngược lại càng khó coi hơn.
Hình như nghe được có người đang bàn luận về mình, Tư Ngự Thần quay đầu lại nhìn về phía Diệp Linh Lang, khẽ cau mày.
“Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang?”
“Ở đây, tỷ phu, xin chào nha.”
Tư Ngự Thần tức khắc sửng sốt, hai mày đang nhăn lại cũng giãn ra, biểu tình cũng trở nên hơi kỳ lạ.
Mà lúc này, Diệp Dung Nguyệt nghe được âm thanh cũng quay lại đầu, đang đỏ mặt trách cứ: “Linh Lang, đang gọi bậy gì đó? Đừng nói hươu nói vượn.”
“Đúng vậy! Chú ý lời nói của ngươi đó, sư muội ta còn chưa gả đâu, ngươi bôi nhọ danh dự nàng như vậy ta sẽ không để yên đâu!” Tạ Lâm Dật tức khắc nóng nảy.
“Ta biết ngươi rất gấp, nhưng mà ngươi đừng có vội, dù ta không nói gì thì ta cùng ngươi cũng sẽ không để yên đâu, còn thiếu một đống tiền đó, nếu không thì trả lại một chút?”
“……”
Tạ Lâm Dật quả thật bị chọc tức đến thiếu chút nữa đứng không vững.
“Mấy ngày nay ta đều ở trong bí cảnh, làm sao có thời gian kiếm tiền? Ta sẽ trả lại cho ngươi, đừng tóm được hỏi mãi, ta cũng phải quan tâm đến mặt mũi được không!”
“Ngươi nếu không muốn mất mặt, vậy về sau nhìn thấy đệ tử Thanh Huyền Tông chúng ta thì thái độ khiếm tốn một chút.”
“……”
“Được rồi!”
“Còn có đám sư đệ sư muội kia cũng nhớ dặn dò một chút.”
“Được!!”
“Thật nghe lời.”
“……”
Diệp Linh Lang nói xong thì tìm một nơi trống trải ngồi xuống, nhân tiện đem một ít lá bùa bình thường luôn tồn trong nhẫn ra, ví dụ như bùa gia tốc, bùa giảm tốc độ, bùa định thân này đó, lấy ra bày bán.
Lúc nàng vừa mới bắt đầu bày bán thì người của các tông môn khác cũng chỉ đứng nhìn xem.
Rốt cuộc bùa chú là một sự khảo nghiệm thực lực của phù tu, không phải cứ biết vẽ ra thì sẽ có tác dụng, bình thường lá bùa đều phải đi đến cửa hàng chính quy hoặc là chỗ của những phù tu nổi danh để mua sắm, sẽ không có người đi mua lá bùa của một tiểu hài tử không ai quen biết bày bán.
“Sao lại có người ở chỗ này bày hàng chứ? Nàng không đi xem Diệp Dung Nguyệt làm thế nào mở ra cửa bí cảnh sao?”
“Đầu óc có vấn đề đi, ai sẽ mua lá bùa đó chứ.”
Ngay lúc những người khác đang sôi nổi nghị luận thì có một thân ảnh đã lén lút chạy tới.
“Bùa gia tốc bán thế nào?”
“30 linh thạch trung phẩm.”
Lời này vừa ra, những người vây xem càng nhịn không được mà trào phúng.
“Đắt như vậy? Nàng điên rồi chắc? Ai sẽ mua chứ!”
Mới vừa ồn ào xong đã thấy người hỏi giá kia lập tức ném xuống 90 linh thạch trung phẩm, trực tiếp cầm ba tấm bùa gia tốc rời đi.
Những kẻ còn đang bàn tán tức khắc ngây ngẩn cả người.
“Người vừa nãy hình như là đệ tử Ẩn Nguyệt Cung đó, tuy rằng bọc đến kín mít nhưng mà ta nhìn thấy trên ống tay áo có hình mặt trăng!”
Trong lúc bọn họ còn đang xôn xao bàn luận, đã có thêm vài người chạy tới hỏi giá, hỏi xong cũng đều không hề trả giá gì mà trực tiếp mua hàng.
“Mấy người này càng rõ ràng, là đệ tử Thất Tinh Tông!”
“Tình huống gì đây? Ẩn Nguyệt Cung cùng Thất Tinh Tông chính là hai trong số tứ đại tông môn đó, đệ tử trong hai môn phái đó lại đi ủng hộ bùa chú của tiểu hài tử này đến vậy? Bán đắt như vậy cũng mua!”
“Cái này các ngươi không hiểu rồi! Ta vừa nãy đã nghe thấy được hết đó!”
“Cái gì cái gì?”
“Tiểu hài tử này là Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang!”
“Sao ngươi lại biết được?”
“Ta vừa rồi trùng hợp đi ở phía sau nhóm người bọn họ, nghe được thủ tịch đại đệ tử Ẩn Nguyệt Cung Liễu Nguyên Húc, thủ tịch đại đệ tử Côn Ngô Thành Tư Ngự Thần cùng đại đồ đệ của Triệu trưởng lão Thất Tinh Tông Tạ Lâm Dật, lúc gặp mặt chào hỏi đều kêu tên nàng vậy đó!”
“Oa… địa vị lại lớn như vậy! Mấy nhân vật kia của các đại môn phái đều quen biết nàng sao! Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang, đã thêm kiến thức. Không được, bọn họ đều qua đó mua lá bùa, ta cũng muốn mua, tám chín phần là thứ tốt!”
“Mua cái búa, số lượng nàng bán không nhiều lắm, sớm đã bị đệ tử hai môn phái kia cướp sạch rồi, còn chờ đến lượt ngươi chắc! Nhưng mà ta thật sự không hiểu, tại sao lúc mấy người kia tới mua đều phải lén lén lút lút, còn lấy áo choàng che kín trang phục của môn phái mình như vậy chứ?”
“Đúng vậy, tại sao chứ?”
Diệp Linh Lang bất quá là trong lúc chờ đợi hơi nhàn rỗi muốn kiếm ít tiền mà thôi, cũng không phải muốn thật sự buôn bán, cho nên bán xong vài thứ này liền thu quán.
Nàng chỉ là không nghĩ tới, trận mua bán nhỏ nhất thời này lại được ủng hộ như vậy, đặc biệt là những người bị nàng hành hạ sâu nhất lại ủng hộ nhiệt tình nhất.
Nghĩ lại có chút cảm động.
Rất nhanh Diệp Dung Nguyệt vào đúng giữa trưa đã mở ra cánh cửa của bí cảnh, mọi người đều có thể rời đi.
Sau khi ra ngoài, nhìn mọi người sôi nổi tan đi, trong lòng Diệp Linh Lang không khỏi cảm thán.
Một chuyến hành trình đến bí cảnh Đại Kim Sơn này, có người vui mừng cũng có người sầu, có người thu hoạch cũng có người tổn thất.
Diệp Dung Nguyệt thu hoạch quả Xích Diễm, Tư Ngự Thần thu hoạch được tình yêu, Tạ Lâm Dật lại nhận được một tấm giấy nợ, ba người bọn họ đều kiếm được rất lớn.
Liễu Nguyên Húc tổn thất một viên cửu phẩm linh đan, một cái hộ tâm kính, một tấm bùa bảo mệnh cùng với tất cả thể diện, một mình hắn bị thiếu máu rất nhiều.
Mà nàng tuy thu hoạch được Chiêu Tài nhưng lại bất hạnh bị Béo Đầu ăn vạ, thu chi cân bằng, không lời không lỗ.
Lúc nàng đang cảm thán vận may của mình không bằng người khác thì Vũ Tinh Châu đã lén lút chạy tới, muốn tạm biệt.
“Linh Lang, ba tháng sau ở Điên Phong Võ Hội gặp lại!”
Đúng rồi, khoảng cách Điên Phong Võ Hội còn có ba tháng, còn phải nắm chặt thời gian để tu luyện nữa, nỗ lực đề cao, làm Thanh Huyền Tông một trận thành danh, về sau các sư huynh sư tỷ ra ngoài cũng sẽ không còn bị nhận thành tán tu bị khi dễ nữa.
Mắt thấy mọi người đều rời đi, bọn họ cũng phải trở lại Thanh Huyền Tông.
Đông Phương Tẫn lúc này mới đứng ra, nghiêm túc nói với các đệ tử Thanh Huyền Tông: “Một đường này may mắn được đến các vị làm bạn cùng trợ giúp, tại hạ vô cùng cảm kích, hiện giờ phải chia tay ta thật sự vô cùng luyến tiếc.”
Đông Phương Tẫn chỉ muốn nhanh chóng đem lời khách sáo nói xong rồi chạy đi, tông môn này thật sự rất đáng sợ, người nào cũng rất quá đáng.
Nghe được lời này các đệ tử Thanh Huyền Tông đều vẻ mặt khϊếp sợ, hắn vậy mà vô cùng luyến tiếc?
“Đông Phương huynh, lời này là ám chỉ rằng ngươi gấp không chờ nổi muốn gia nhập Thanh Huyền Tông sao?”
?????
Các ngươi có phải đối với tông môn của mình có hiểu lầm gì không?
“Xin lỗi, việc này chỉ sợ không được.” Kha Tâm Lan nói.
“Thiên phú của ngươi rất bình thường.” Mạc Nhược Lâm phụ họa một câu.
“Ngươi lại không có sở trường gì đặc biệt xuất sắc.” Hoa Thi Tình cũng thêm một câu.
“Quan trọng nhất chính là, nhan giá trị của ngươi không đủ tiêu chuẩn.” Quý Tử Trạc cũng rất thẳng thắng.
“Cho nên, thật đáng tiếc, ngươi không thể gia nhập tông môn chúng ta.” Diệp Linh Lang nói: “Đừng khóc, thẳng eo lên, kiên cường rời đi.”
Đông Phương Tẫn một câu cũng chưa nói đang chuẩn bị chuồn mất:……............