Đông Phương Tẫn không khỏi ngây ra một hồi, chỉ sợ bây giờ hắn có giải thích bản thân không muốn gia nhập Thanh Huyền Tông đi nữa, bọn họ cũng sẽ cảm thấy là hắn đang cố gắng cứu vớt mặt mũi đúng không?
Vì vậy, Đông Phương Tẫn đi rồi, hắn rời đi dưới ánh mắt đồng tình cùng áy náy của các đệ tử Thanh Huyền Tông.
Hừ! Về sau hắn còn lắm miệng thì sẽ là chó con!
Hành trình đến bí cảnh Đại Kim Sơn đã kết thúc, nhóm người Diệp Linh Lang nhanh chóng bay về Thanh Huyền Tông.
Khi đi chỉ có hai người, khi trở về lại là năm người, dọc theo đường đi vô cùng náo nhiệt, bọn họ không ngừng thảo luận làm sao để làm ra một bộ trang bị đầy đủ, dựa theo quy cách của tông môn lớn cho từng đệ tử Thanh Huyền Tông.
Chỉ riêng các loại lá bùa Diệp Linh Lang đã liệt kê ra một danh sách rồi.
Nếu không phải đa số bùa chú khi sử dụng đều yêu cầu người dùng có chút cơ sở, thì nàng có thể viết ra cả một quyển sách.
Nhưng cuối cùng lại cảm thấy không ổn, đối với các sư huynh sư tỷ không có cơ sở mà nói, những loại bùa chú quá mức phức tạp sẽ làm cho bọn họ không nhớ được, cuối cùng xóa xóa giảm giảm một hồi rồi lại cải tiến sửa chữa số còn lại, cuối cùng để lại khoảng mười loại bùa chú, sau khi xác nhận vài lần thì Diệp Linh Lang liền bắt đầu chế tác.
Hoa Thi Tình luyện chế đan dược cũng giống như vậy, nàng cũng xóa xóa giảm giảm một loạt, cuối cùng chọn ra mười loại để luyện chế.
Vội nhất phải kể tới Mạc Nhược Lâm, so với luyện đan cùng chế tạo bùa chú, luyện khí chiếm thời gian càng dài mức độ phức tạp cũng càng cao, nàng hiện tại chỉ có thể trước tiên làm một số hộ tâm kính, còn về những loại Linh Khí khác thì về sau đồng môn có nhu cầu lại chế tác.
Còn về Kha Tâm Lan, nhờ trải qua việc chế tạo đoạn phim giáo dục cho Chiêu Tài, nàng phát hiện ảo cảnh do mình tạo ra còn có thể đặt lên vật dẫn khác, như vậy lúc đồng môn gặp được nguy hiểm cũng có thể lợi dụng vật dẫn đó triệu hồi ra một ảo cảnh đơn giản, chỉ có hình ảnh.
Ở thời khắc mấu chốt để chạy trốn, thêm một giây thì kết quả đều sẽ không giống nhau, cho nên nàng cảm thấy mình cũng cần làm một số vật dẫn chứa ảo cảnh để mọi người phòng thân.
Đến nỗi nội dung, nàng cảm thấy ý tưởng của tiểu sư muội rất tốt, chiêng trống vang trời, cờ đỏ bay bay, vừa múa vừa hát, ca xướng đoàn kết, ít nhất có thể làm cho người khác tinh thần chấn động, chấn động nhiều lần.
Nhìn thấy các sư muội đều đang chuyên tâm nghiên cứu chế tạo trang bị phòng thân cho mỗi đồng môn, Quý Tử Trạc bỗng nhiên rất cảm động.
Tuy rằng mọi người ở Thanh Huyền Tông luôn có mối quan hệ rất tốt, nhưng trước khi tiểu sư muội tới thì mọi người cũng không có gắn kết với nhau như vậy, thật sự giống như tán tu từng người tu luyện từng người trải qua nguy hiểm, ra cửa cũng sẽ không báo tên Thanh Huyền Tông, nếu xảy ra chuyện cũng sẽ không có ai kịp thời hỗ trợ.
Hiện giờ dường như toàn bộ Thanh Huyền Tông đều phát triển theo chiều hướng càng tốt hơn, ra ngoài báo danh Thanh Huyền Tông cũng không đến mức không người biết đến, ít nhất đệ tử của Thất Tinh Tông cùng Ẩn Nguyệt Cung sẽ biết lễ phép mà đáp lễ bọn họ.
Ba tháng sau là Điên Phong Võ Hội, nếu bọn họ thật sự có thể đứng đầu hết các bảng, đến lúc đó cái tên Thanh Huyền Tông sẽ càng có trọng lượng, những kẻ muốn khi dễ bọn họ sẽ phải cân nhắc nhiều hơn.
Có tiểu sư muội ở đây, Đại sư huynh khẳng định sẽ tham gia Điên Phong Võ Hội, nếu Đại sư tỷ có thể xuất hiện vậy thì sẽ có thêm một Hóa Thần kỳ tọa trấn, Thanh Huyền Tông lúc đó sẽ không còn người dám trêu chọc.
Đến nỗi sư tôn…...
Hắn không có tác dụng gì, chuyện này cũng không cần thông báo.
Chưởng môn trưởng lão nhà người khác đều là Nguyên Anh kỳ, hắn vẫn còn là Kim Đan, nếu đi sẽ làm mặt mũi của Thanh Huyền Tông có tổn hại, không có lời.
Quý Tử Trạc đã ở trong lòng âm thầm kế hoạch hết thảy, chỉ chờ đến lúc đó đi làm mà thôi.
Tốc độ bay của bọn họ không chậm, rất nhanh đã về đến phạm vi của tông môn, là lúc nên cho các sư huynh luôn ở mãi trong môn phái một bất ngờ thật lớn!
Năm người bay qua cổng lớn của Thanh Huyền Tông rồi lập tức hướng thẳng về Thanh Lan Phong.
Vừa đến Thanh Lan Phong, còn chưa kịp đáp xuống đất, Quý Tử Trạc đã nhịn không được kích động trong lòng mà hô lớn: “Đại sư huynh, Lục sư huynh, ta vẫn còn sống đem tiểu sư muội yêu quý của các huynh về rồi đây!”
Sau khi kêu xong, cả một tòa Thanh Lan Phong lại không hề có chút động tĩnh nào, sự an tĩnh này làm hắn có vẻ đặc biệt ngốc nghếch.
Vì che lấp xấu hổ, Quý Tử Trạc hắng giọng một chút, sau đó tự hỏi.
“Kỳ quái, Đại sư huynh cùng Lục sư huynh vẫn luôn ở Thanh Huyền Tông mà, sao giờ lại không thấy ai hết?”
Hắn thật sự rất kích động, rốt cuộc đem tiểu sư muội mang về rồi, vậy mà lại không có người ra cảm nhận tâm trạng vui sướиɠ của hắn?
“Đúng vậy, trước khi trở về ta có truyền tin tức cho Đại sư huynh mà, sao người lại không ở chứ.” Kha Tâm Lan cũng nghi ngờ gãi gãi đầu.
Quý Tử Trạc biểu tình tức khắc liền nứt ra, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Nhị sư tỷ, trước khi chúng ta trở về tỷ đã báo trước cho Đại sư huynh rồi?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ không nên thông báo một chút sao?”
“Nhị sư tỷ, tỷ không hiểu, tỷ thật sự cái gì cũng không hiểu, ta vốn là muốn cho bọn một bất ngờ. Cái này thì hay rồi, không ai tới nhận tiểu sư muội, ta nên làm gì bây giờ?”
“Thất sư đệ, ta hình như nghe thấy ngươi đang ghét bỏ tiểu sư muội đó.”
Mạc Nhược Lâm xúm lại gần, híp mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Chờ đó, ta sẽ đi đến chỗ tiểu sư muội cáo trạng.”
Hoa Thi Tình lúc này cũng đã phản ứng lại, nhanh chóng quay lại nhìn về phía Diệp Linh Lang đang chạy đi.
Lúc này, Diệp Linh Lang đang bị Béo Đầu cuốn lấy đến phiền lòng, nó giống hệt đứa nhà quê thấy cái gì cũng ngạc nhiên, cái này cũng hỏi cái kia cũng sờ, ồn ào đến đau đầu.
Thu chi cân bằng cái quỷ gì.
Bây giờ xem ra nàng hao tổn càng nghiêm trọng mới đúng.
Hoa Thi Tình vừa muốn mở miệng cáo trạng thì đã có người giành trước một bước, gọi Diệp Linh Lang.
Diệp Linh Lang thuận tay đem Béo Đầu ném vào trong sân của mình, tránh cho nó đi đến chỗ các sư huynh sư tỷ quấy rối chọc phiền toái.
Vừa quay đầu lại, nàng thấy được một thiếu niên mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc nhạt đang đứng ở bên trái cửa sân, thiếu niên này mặt mày ôn hòa lại có vẻ ấm áp như ánh mặt trời, một dải lụa cùng màu buộc trên tóc, có vẻ đơn giản lại nhẹ nhàng.
Vừa thấy liền biết là một người rất ôn nhu rồi, giọng điệu nói chuyện nhẹ nhàng, cử chỉ nho nhã đoan trang, hắn cười lên làm người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
“Hả? Vị này là…”
Quý Tử Trạc vừa thấy người tới liền kích động vọt qua.
“Tiểu sư muội, vị này chính là Ngũ sư huynh của muội đó, Mục Tiêu Nhiên! Huynh ấy am hiểu ngự thú, đã từng tặng cho đồng môn chúng ta mỗi người một con linh sủng, lần này trở về nhất định có mang theo lễ vật cho muội đó!”
Mục Tiêu Nhiên nhìn Quý Tử Trạc đang vô cùng kích động thì không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Một thời gian không thấy, tính cách Thất sư đệ so với trước đây càng hấp tấp hơn rồi, tiểu sư muội, muội không cần phiền lòng.”
“Ngũ sư huynh, muội đã sớm thấy nhiều không trách rồi nha, huynh thật sự mang lễ vật về sao?"
“Thật, ta nghe nói trong tông môn mới có thêm một tiểu sư muội chỉ có mười một tuổi, nên ta đã đặt biệt đi bắt một con, là một loại linh thú cấp một hiền lành lại đáng yêu, tiểu sư muội khẳng định sẽ thích.”
Mục Tiêu Nhiên nói xong thì đem một con Thỏ Tai Dài lông xù màu hồng nhạt lấy ra, đưa cho Diệp Linh Lang.
“Oa? Nó vậy mà có màu hồng nhạt! Màu này thật là đẹp đó!”
“Ừ, may mắn gặp được một con biến dị.”
“Cảm ơn Ngũ sư huynh, muội rất thích.”
“Thích là được rồi, tuy rằng nó tính cách hiền lành còn có chút sợ người lạ, nhưng dù sao cũng là linh thú, nếu nó không cẩn thận làm muội bị thương thì cứ đem nó mang đến cho ta, ta lại thuần hóa một lần nữa.”
Nghe được lời này, Diệp Linh Lang vèo một chút ngẩng đầu lên, vô cùng kích động.
“Ngũ sư huynh, huynh biết thuần hóa linh thú sao?”
Không biết vì sao, nhìn thấy Diệp Linh Lang bỗng nhiên kích động như vậy, mấy người Quý Tử Trạc đột nhiên có chút hoảng loạn.
“Biết.”
“Muội đúng lúc có một con thú cưng mới nhưng mà nó không ngoan lắm, huynh có thể giúp thuần hóa một chút được không?”
“Không thể!!”
Bốn người bên cạnh trăm miệng một lời lập tức bác bỏ, sáu người ở đây cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Mục Tiêu Nhiên mặc dù rất khó hiểu nhưng trên mặt vẫn mang theo tươi cười ôn hòa như cũ.
“Làm sao vậy? Tại sao lại không thể?”