Tên Sát Nhân Bí Ẩn

Chương 1: Khởi đầu cho một thảm kịch



Ba giờ sáng, ngày x tháng 6 năm 20xx.

Ánh sáng từ chiếc bóng đèn huỳnh quang 20W được treo trước sân của căn nhà nọ không biết từ bao giờ đã trở thành đèn của chung, soi sáng cả một khoảng đường tối mịt mù. Đối diện với căn nhà sáng nhất kia là một khu chung cư đông đúc người sinh sống. Đáng lẽ ra khu ấy phải là khu sáng nhất vùng, nhưng chả hiểu vì do chủ đầu tư keo kiệt hay do lỗi thiết kế mà cả một khu chung cư kia lại không có lấy một ngọn đèn đường nào. Những người sống ở đấy đã cùng nhau lắp đặt một bóng đèn nhỏ để soi sáng lối đi chung, nhưng rồi, chẳng bao lâu sau, không biết thằng ác ôn nào đó đã ném đá làm vỡ mất nó. Khu chung cư tiếp tục chìm trong bóng tối cùng màn đêm tĩnh lặng đến rợn người.

Thiên Bình bước chân vào sân trước của khu chung cư, nhanh nhẹn tiến đến cầu thang rồi đi thẳng lên tầng ba của toà nhà. Cô là công nhân của một nhà máy sản xuất bánh kẹo gần đây, vì lí do công việc nên lúc nào cô cũng về nhà vào lúc tờ mờ sáng như thế này. Mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt dài đến tận đầu gối, Thiên Bình lấy tay mò mẫm trong túi áo tìm chiếc chìa khóa của mình. Cô mở cửa, bật chiếc công tắc nằm ở phía bên trái lên, ánh đèn chớp chớp một hai cái rồi mới sáng hẳn. Dãy hành lang dẫn lối giữa các phòng được hiện lên ngay trước mắt, sàn nhà gỗ bóng loáng bước đi cảm thấy lạnh chân. Thiên Bình cởi giày ra, cất lên kệ rồi tiến thẳng về phía nhà tắm. Cô nhón chân lên, rón rén bước đi chầm chậm để không phát ra tiếng động. Cô không muốn để Daniel phải thức giấc vào bây giờ, vì cô có thể bảo đảm rằng anh ta sẽ cằn nhằn cô cho tới sáng. 

Tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong, Thiên Bình chui vào chăn đánh một giấc ngon lành. Lúc ấy là 03 giờ 30 phút sáng. 

"Renggg!!!!"

Tiếng đồng hồ từ đâu đó cất lên làm Thiên Bình bừng tỉnh. Cô khó chịu, uể oải với tay lên đầu giường cầm đồng hồ xuống xem, 7 giờ sáng. Cô đoán chắc Daniel đã đặt báo thức để dậy đi làm đúng giờ, vậy thì cô không cần quan tâm đến nó, anh ấy sẽ sớm tắt nó đi thôi.

Nhưng không, lần một, lần hai, rồi lần ba, chiếc đồng hồ vẫn kêu lên inh ỏi. Thiên Bình bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, gào to lên:

- Daniel! Tắt báo thức đi!!!

Dường như Daniel không nghe thấy cô, chiếc đồng hồ vẫn kêu lên ầm ĩ như đấm vào tai, phá rối giấc ngủ của mình.

Thiên Bình bật tung chăn ra, mặc kệ cho tóc tai bù xù như ổ quạ và gương mặt còn ngái ngủ, cô bước xuống giường, hậm hực tiến đến trước cửa phòng của anh trai.

- Daniel! - Thiên Bình vừa gào to, vừa lấy tay đập ầm ầm vào cánh cửa. -  Anh có chịu tắt cái đồng hồ chết tiệt đó đi không hả? Em đang cố ngủ đấy!

Ngược lại với những gì cô mong đợi, cái tiếng chuông báo thức chết tiệt kia vẫn kêu lên như xé toạt tâm trí của cô. Lòng kiên nhẫn  của Thiên Bình đã bị rút ngắn, mặc kệ cho sự riêng tư của anh trai, cô chụp lấy nắm cửa rồi vặn ngược nó xuống. 

"Cạch." Lỗ khoá được mở ra dễ dàng. Cánh cửa phòng hé mở để lộ tấm thảm trải sàn màu xanh nhạt.

Cơn tức giận của Thiên Bình vội xua tan trong chốc lát. Rõ ràng cõ chuyện gì đó không ổn ở đây. Daniel lúc nào cũng khư khư giữ cánh cửa phòng đóng chặt mỗi khi anh ấy ngủ, ngay cả khi là anh em, anh ấy vẫn luôn giữa khoảng không gian bí mật của riêng mình và không muốn cô đặt chân vào phòng khi không có sự cho phép. Cô cũng đoán đó là do công việc của anh, nhưng thế thì tại sao hôm nay anh ấy lại rộng rãi thế này? Điều này khiến cô có đôi chút hoài nghi.

Thiên Bình mạnh dạn mở cửa ra. Căn phòng của Daniel tối đen không chút ánh sáng, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín và kéo rèm che. Một mùi ôi tanh nồng nặc bất ngờ xông vào mũi, Thiên Bình bịt tay lại, cố gắng mò mẫm tìm anh trong căn phòng rộng chưa đầy 15m này.

Daniel đang nằm trên giường, thõng tay xuống đất.

- Daniel?

Thiên Bình cất tiếng khó chịu gọi tên anh, giọng cô đã bị méo mó đi vì âm thanh bị cản lại ngay đầu lưỡi. Anh ta vẫn chưa có phản ứng gì, nằm im thin thít.

- Daniel? - Thiên Bình cất tiếng gọi anh lần thứ hai, nhưng lần này giọng cô cao vút lên hẳn thành một lời lo lắng. Chiếc đồng hồ vẫn kêu inh õi bên tai, nó ngã sõng soài trên mặt đất và đập vào cạnh tường từng tiếng cạch cạch. Lòng ước muốn thèm thuồng được tiến gần về phía anh trai dâng lên trong lòng cô như vũ bão. Cô nhấc chân lên, chầm chậm bước đến gần bóng đen của Daniel đang nằm say sư trên giường.

Đi chưa được vài bước, Thiên Bình cảm thấy có một chất lỏng dinh dính cứ bám bám chặt lấy lòng bàn chân của mình, nó nhớp nháp, trơn trơn khiến cô phải bấu các ngón chân của mình xuống sàn để giữ vững.  Cái mùi kinh tởm kia cứ tiếp tục xông vào mũi, Thiên Bình thầm trách anh trai mình uống nước không khéo để đổ lên láng khắp sàn nhà đây. Nhưng, kể ra cũng lạ, Daniel không thích rượu bia hay những thức uống có mùi lạ lẫm, vậy sao hôm nay anh ấy lại thay đổi sở thích của mình? Thiên Bình thắc mắc.

Thiên Bình ngồi xổm xuống bên cạnh Daniel, tà váy trắng tinh của cô chạm lấy sàn nhà, vấy lên thứ chất lỏng nhớp nhúa.  Cô với tay lên trên đầu của Daniel, cố gắng tìm công tắc của chiếc đèn ngủ nơi đầu giường với hi vọng có thể lấy thêm một chút ánh sáng.

"Cạch!", tiếng công tắc đóng lại kích hoạt dòng điện chạy qua dây tóc bóng đèn. Thiên Bình ngã giật lùi ra sau cũng gương mặt hốt hoảng.
Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...