Tên Sát Nhân Bí Ẩn

Chương 25: Quá khứ



-  Này! Các ông không nghe tôi nói gì sao? Con tàu đó cần sửa chữa lại ngay! Bữa tiệc này phải hoãn lại! Không thể mạo hiểm tính mạng của những người trên con thuyền này chỉ vì một buổi lễ cưới được!

Cái giọng nói ồm ồm mà mạnh mẽ ấy, nó đã gắn chặt với tôi ngay từ khi mở mắt nhìn ngắm đời lần đầu tiên. Nhưng... tôi chưa từng nghe cái giọng ấy nổi nóng với bất kì ai, đặc biệt hơn là giữa nơi bến cảng như thế này.

Đứng nép mình bên cạnh người đàn ông mà tôi vẫn thường gọi là bố, tôi ngước lên nhìn ông với gương mặt khó hiểu. Mái tóc màu nâu hạt dẻ ẩn sau chiếc mũ sĩ quan ấy, đôi mắt đen đã chuyển sang màu nâu đậm vì thời gian cùng làn da nâu rám nắng, bố tôi mặc một bộ đồ màu trắng chỉnh tề nhưng gương mặt thì lại tức giận không thôi.

- Oài! Anh đang làm mọi chuyện rối hơn rồi đấy! Rõ ràng là bộ phận kiểm tra đã bảo là không sao rồi mà!

Tôi lại ngước sang nhìn người đã thốt lên câu nói phản bác bố tôi. Đó là một người đàn ông đã qua tuổi 30, chiếc mũi cao vút cùng mái tóc bồng bềnh vuốt keo cùng gương mặt điển trai lai Pháp. Theo như bố tôi đã kể, ông ta là Harley Deval, một đồng minh đáng tin cậy của bố tôi. Ông ta và bố tôi là hai người bạn rất thân từ khi tôi còn nhỏ, ít ra là khi tôi còn nhỏ hơn bây giờ. Hai người lúc nào cũng tin tưởng ở nhau, thường xuyên tổ chức những bữa nhậu nhẹt mà mẹ tôi không bao giờ thích, nhưng ít ra khi ấy, bố tôi đã rất vui.

Tiếng vỗ tay bất chợt phát lên rôm rả kéo tôi về thực tại.

Nhìn từ phía xa xa, hàng cô dâu chú rể đang bước đến đây trong trang phục truyền thống. Cô dâu thì cầm hoa, trang điểm lung linh đẹp lộng lẫy như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Người ta thường nói, con gái có một ngày trở thành hoàng hậu và ngày đó chính là ngày cưới của mình. Chú rể thì cài hoa ngay áo, khoác trên mình một đồ vest đen cực kì lịch lãm và sang trọng, bước bên cạnh cô dâu cùng nụ cười tươi tắn. Phía sau hai người là một hàng đội ngũ bưng hoa quả, hộp quà đủ sắc màu, đẹp lung linh. Tiếng nhạc phát lên thì từng bước đi của họ. Cô dâu chú rể bước lên chiếc tàu cập bên bến sông.

- Ôi trời ạ! Họ đã lên thuyền rồi kìa! – Harley mỉm cười nhẹ, nói với giọng nửa vờ như chọc tức người nghe. – Bolwan! Anh nên nhanh nhanh vào vị trí của mình thôi! Để khách hàng chờ là không được đâu nhé!

Tôi chưa từng hiểu tại sao nụ cười của ông ta lại làm bố tôi tức giận đến như vậy. Đối với tôi, nụ cười là một biểu hiện khi người ta cảm thấy vui vẻ, dễ chịu trong lòng. Người ta cười vì người ta thấy vui, người ta cười vì người ta thấy thanh thản. Ấy thế...tại sao bố tôi lại ghét nụ cười của ông ta?

Tiếng còi tàu hú lên lại đưa tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ ngớ ngẩn của mình. Tôi ngước ánh mắt của mình lên, ba tôi đã không còn ở bên cạnh tôi nữa. Cảnh nơi bến cảng tôi đang đứng cũng chẳng còn. Trước mắt tôi là một cảnh tan hoang, chiếc thuyền trắng chạy dọc theo con sông đã vỡ nát, người người la hét thất thanh, cảnh vật trông đáng sợ vô cùng. Chiếc bóng trắng chạy xoẹt ngang trước mắt tôi rồi biến mất khỏi tầm nhìn. Không gian đã biến mất, chỉ còn một màu đen.

Bíp!!!

Tôi giật mình hoảng hốt mở mắt ra, nhưng hiện tại, tôi không dám di chuyển, cho dù chỉ là nhấc ngón tay của mình lên. Hơi thở đã bắt đầu trở nên nặng nề cùng trái tim cứ đập thình thịch trong lồng ngực, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi cứ chạy dọc sống lưng mình.

Lạnh, chính xác là tôi đang cảm thấy rất lạnh. Cái cánh tay đang bị đầu tôi đè lên ấy, nó lạnh ngắt và tím tái lại hệt như một thứ không thuộc về cơ thể tôi. Tôi di chuyển đầu mình sang chiếc gối bên cạnh, đồng thời cố gắng nhấc cánh tay của mình lên rồi duỗi thẳng nó ra cho được lưu thông đều đặn. Tôi nằm vật ra, thở hồng hộc mệt mỏi.

Tôi biết mình là tội phạm đang bị truy nã gay gắt nhất thành phố Bigos này, việc tôi có thể ngủ ngon đến nỗi nằm mơ thấy ác mộng thì tưởng chừng như không ai có thể tưởng tượng ra được. Phải. Tôi chính là Mike, người tự nhận mình là Thần Chết đây.

Với căn phòng cao chưa đầy 3 mét cùng diện tích 15 mét vuông và một cửa thông gió, đây là nơi trú ẩn an toàn tuyệt đối của tôi khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Sống trong một căn hầm lưu trữ nhỏ được ẩn sâu dưới nền nhà của một khu xưởng bỏ hoang nằm giữa khu dân cư đông đúc, tôi đã chuẩn bị mọi thứ khi thực hiện kế hoạch của mình. Này thì dây điện được kéo ẩn dưới lòng đất, này thì thức ăn, này thì nước uống,... mọi thứ ở đây đều tiện nghi tuyệt đối, vì đơn giản thôi, tôi đã chuẩn bị căn phòng này 1 tháng trước khi thực hiện hành vi sát hại con mồi đầu tiên.

Tôi lật chăn ngồi dậy bước ra khỏi giường. Bây giờ chỉ mới là 3 giờ 15 phút sáng, nhưng tôi nghĩ mình cũng không thể ngủ thêm được nữa. Tôi mở tủ lạnh ra, tóm lấy chai nước mát ở trong ấy rồi uống một hơi cạn đến gần nửa chai. Tôi biết chứ! Nước sạch đâu phải là thứ dễ có, đặc biệt hơn là trong trường hợp tôi đang bị truy nã thế này. Tôi cất lại chai nước vào tủ lạnh, mặc áo khoác vào rồi mở chiếc laptop của mình lên.

Cái phòng tối thui chỉ vừa đủ cho tôi ở này, tôi chỉ kịp lắp 1 chiếc bóng điện cho nó. Không phải là vì tôi quên, mà là do tôi nghĩ mình sẽ không cần đến nó. Với lại, nguồn vốn của tôi cạn kiệt rồi.

Ánh sáng từ chiếc laptop rọi thẳng vào mặt tôi, gợi về cho tôi cơn ác mộng vừa rồi. Tôi vẫn còn tật rùng mình mỗi khi nghĩ đến nó, cơn ác mộng kinh hoàng 10 năm trước của tôi. Người ta nói bố tôi chính là thủ phạm của vụ đắm tàu trên sông ngày hôm ấy, nhưng mà biết được chứ? Tôi chính là người chứng kiến tận mắt cái chết của bố mình.

Ngày hôm đó, đáng lẽ phải là một ngày vui...

Sau khi bố tôi lên tàu, tôi đã nói dối mẹ là qua nhà bạn học bài, nhưng thật chất là đi chơi xa cùng lũ bạn. Bọn tôi đi bắt trộm cá người ta nuôi ở lưới đặt dọc theo bờ sông để chuẩn bị cho một bữa tiệc. Tiệc sinh nhật lần thứ 14 của tôi...

Tôi đã chứng kiến tất cả. Khi con tàu do bố tôi lái đâm sầm vào con tàu đi ngược chiều, tôi đã ở đấy, ở trên mép bờ sông. Bóng trắng của ba tôi phía sau tấm kính khoang buồng lái không hề ngủ gục như mọi người thường đồn đại. Ông đã thức, và cố gắng bẻ bánh lái hết sức có thể nhưng vẫn không tránh được con tàu kia. Cái bánh lái ấy trên con tàu của bố tôi...đã bị hỏng.

Một tiếng ầm vang lên khiến tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực, tấm kính từ khoang buồng lái vỡ tung ra, đâm vào những người có mặt ở trên ấy. Tôi đã chứng kiến cảnh bố tôi hét lên trong đau đớn vì kẹt chân trong đống đổ nát sau khi hai con tàu va chạm. Chứng kiến Harley – người mà ông vẫn xem như bạn thân chí cốt – đã nhảy thót xuống sông bơi vào bờ và bỏ mặc ông trên con tàu đó. Chiếc tàu chìm dần, tiếng cười của đám cưới biến thành tiếng kêu la thất thanh. Con tàu ấy, đã chết.

"Hắt xì!"

Tôi khịt mũi, tiến về phía chiếc giường và lấy chiếc chăn quấn mình lại, đôi mắt vẫn không rời chiếc laptop của mình.

Ngày hôm ấy tôi không thể chứng minh với cảnh sát, họ nói tôi không có bằng chứng, luật sư của gia đình tôi đã cãi thua và bố tôi lập tức mang tiếng xấu. Ngoại trừ lũ bạn đã đi chơi cùng với tôi ngày hôm ấy, đa số những người còn lại đã né tránh gia đình tôi. Từ tôi cho đến em gái, cả mẹ của tôi nữa, tất cả đều bị mọi người xỉ vả. Thế nhưng, có một sự thật tàn độc là gia đình tôi phải sống, sống mà lờ đi sự khinh miệt của xã hội.

Bốn năm sau, tôi lên thành phố Bigos để tìm kiếm việc làm. Những chuyện năm xưa, tôi không còn muốn nhắc lại nữa. Mẹ tôi nói rằng sự hận thù chỉ liều thuốc độc, chẳng giải quyết được gì. Bản thân tôi thì cũng không muốn làm buồn lòng mẹ, nên cũng vui cười chấp nhận cho qua. Nhưng ai mà biết chứ, mỗi đêm tôi vẫn khóc ướt gối vì đã giận mình đã không thể giúp ích gì cho mẹ. Tôi đã ở đó, nhưng không thể làm chứng cho việc bố mình bị minh oan.

Tôi đã vào Đài truyền hình thành phố làm việc. Ở đó, tôi đã biết thêm nhiều điều về mặt tối của thành phố, từ những chuyện oan ức thời quá khứ cho đến tình trạng hiện tại. Tôi đã điều tra, bốn vụ án đã gây chấn động thành phố mấy năm trước ấy và đã tìm ra hung thủ. Nhưng...nói gì thì nói chứ tôi vẫn còn thiếu rất nhiều bằng chứng để buộc tội hung thủ, chính vì thế, tôi đã gửi một bức thư nặc danh rồi gửi lên sở cảnh sát với hi vọng họ sẽ điều tra thêm.

Nhưng không, họ chẳng làm gì cả.

Tôi đã thực sự rất hận sở cảnh sát, hận vì họ không điều tra, hận vì họ không quan tâm đến những tên tội phạm thời quá khứ vẫn lảng vảng ngoài kia, ung dung tự tại sống sung sướng suốt cuộc đời. Hận vì họ đã không quan tâm đến những nạn nhân của vụ án năm xưa kia, họ vẫn để cho những nạn nhân (giống như gia đình tôi) sống trong nhục nhã trước những lời đáng lẽ không dành cho họ. Tôi... thực sự đã muốn trở thành Thần Chết ngay sau khi họ chọn giải quyết bằng cách im lặng.

Nhưng... tôi đã gặp một người con gái làm thay đổi ý định ấy. Ngay từ lần đầu gặp Cự Giải, tôi vốn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thân thiết với cô ta. Nhưng ai mà ngờ được chứ, cô ấy đã cười với tôi, hỏi thăm tôi đủ thứ chuyện và chia sẻ với tôi mọi điều. Không biết từ khi nào, tôi đã yêu người con gái ấy mất rồi.

Nhưng yêu là một chuyện, còn nói ra lại là chuyện khác. Tôi nhận thấy mình không xứng đáng để ở bên Cự Giải. Cô ấy như ánh trăng soi sáng cuộc đời tăm tối của tôi. Ánh sáng ấy, không chói chang như ánh Mặt Trời, nó dịu nhẹ, ấm áp và có thể nhìn trực tiếp vào, nhưng mãi mãi sẽ không bao giờ có thể chạm tới. Tôi biết chứ! Tôi sợ sẽ làm cô ấy khổ tâm, ai mà biết được một ngày nào đó tôi sẽ làm cô ấy đau khổ cơ chứ? Một kẻ hèn nhát mỗi đêm đều khóc vì ân hận quá khứ của mình như tôi. Tôi chỉ còn cách âm thầm lặng lẽ, bám sát theo từng bước chân của cô ấy và mỉm cười như hai người đồng nghiệp thân thiết. Tôi thậm chí còn đi học võ, chính cái ý chí bảo vệ người con gái kia đã thôi thúc tôi tiến bộ vượt bậc. Nhanh chóng, tôi đã lên được đai đen chỉ trong vòng 1 tháng.

Ở bên cô ấy, tôi hạnh phúc lắm. Nếu cái ngày ấy không đến... có lẽ sẽ không có ngày hôm nay.

Ngày hôm đó, tôi và Cự Giải nhận đi phỏng vấn người đàn ông quyền lực nắm giữ quyền điều hành một tập đoàn công thương giao thông vận tải lớn nhất thành phố này – Harley Deval. Lúc đầu, tôi cũng chẳng nghi ngờ gì đến ông Harley này, tôi chỉ nhắm ông ấy trùng tên với Harley năm xưa đã bỏ mặc bố tôi trên con tàu đó. Nhưng không, khi gặp trực tiếp thì tôi mới biết, tôi không thể nhầm được. Cái nụ cười nửa vờ khiến cho người ta tức chết ấy, tôi không thể nào quên được nó. Lúc ấy tôi giận run cả người, nhưng vẫn cố gắng kìm nén bản thân mình lại để không làm chuyện gì ngu ngốc.

Nhưng...ông ta đã quên mất người bạn năm xưa.

Tôi – người con trai của người bạn ông ta đã phản bội năm xưa – ông ấy không hề nhớ mặt. Ừ thì tôi cũng cho là do mình không có ấn tượng mấy, chuyện quên mặt cũng dễ hiểu được, nhưng khi tôi hỏi đến chuyện năm xưa thì sao? Phải, ông ta đã há hốc cả mồm ra trước câu hỏi của tôi. Nhưng chưa đầy năm phút sau, ông ta đã đánh trống lảng sang chuyện khác bằng cách đổ hết mọi tội lỗi lên người bạn đã khuất. Thậm chí, ông ta còn rơi nước mắt.

Những giọt nước mắt ấy, giả tạo. Ông không có tư cách để khóc trước chuyện của bố tôi, Harley Deval!

Hai tháng sau, con mồi đầu tiên của tên Thần Chết đã xuất hiện. Kéo theo nó là sự truy lùng của cảnh sát và cái tên Mike Bulfed trở thành cái tên khiếp đảm trong lòng mọi người.

Tôi tự nhận mình là Thần Chết, tôi đã đưa cuốn băng thách thức cảnh sát vả tự nhận mình chính là công lý. Thật ngu ngốc làm sao.

Tôi chưa từng tin vào công lý. Công lý đơn thuần chỉ là một cách gọi của những người bị nạn, sau khi ngắm nhìn kẻ hại mình gào khóc đằng sau song sắt, họ reo lên cái tên công lý để ăn mừng. Nói cách khác, công lý ấy, chỉ là một cách trả thù được mọi người công nhận.

Tôi chưa từng có ý định sẽ trở thành công lý, nó chỉ đơn thuần là đánh lạc hướng điều tra. Nếu cuốn băng được phát lên và mọi người nghe thấy, khả năng mọi người đoán tôi là một kẻ tâm thần cũng chẳng phải chuyện lạ. Như thế càng tốt, kẻ tâm thần chỉ đơn giản làm những chuyện thần kinh, còn tôi, tôi có cả một kế hoạch lâu dài.

Chuyện gì sẽ xảy ra khi tên Thần Chết ra tay? Chính là lời nhắn tuyệt mệnh được ghi ở hiện trường. Nó đơn giản chỉ là lời nhắn của tôi "Này cảnh sát! Điều tra về thân thế của nạn nhân đi! Xem hắn đã làm gì và lúc ấy các người đã ở đâu!" hay đại loại như thế.

Kế hoạch của tôi thành công hơn những gì tôi dự tính, họ đã hăng hái điều tra, thậm chí cảnh sát quốc gia cũng vào cuộc, và đặc biệt hơn, Cự Giải cũng hào hứng nữa. Tôi không muốn lôi cô ấy vào chuyện này, nhưng mỗi lần nhìn gương mặt hào hứng của cô, trong lòng tôi cũng nổi lên một thứ gì đó vui vui. Tôi giúp đỡ cô ấy tìm ra thông tin để viết bài báo mới, tôi chấp nhận để mình thiệt hại khi tiết lộ thông tin của Daniel Piolat. Tất cả, chỉ để thấy được nụ cười của cô, nụ cười ấy thật đẹp.

Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, cô ấy đã biết được bí mật của tôi.

Tôi biết chứ! Tôi có thể đoán trước được điều này mà! Chỉ là, nó đến quá nhanh, tôi vẫn còn muốn ở bên cô ấy nhiều hơn.

Cảnh sát đang truy lùng tôi, thậm chí ngay cả giới giang hồ tội phạm cũng đồng lòng với cảnh sát mà truy nã cái tên Mike Bulfed này. Tôi không biết, không biết rằng băng đảng mafia lớn nhất thế giới ngầm thực chất chỉ là một con chó săn cho cảnh sát quốc gia. Họ đã truy lùng đến tận nhà tôi, truy tìm trong từng góc hẻm cụt, truy sát không chừa một kẽ hở. Cũng thật may lúc ấy tôi đã dự đoán trước được tình hình, tôi đã kịp trốn đi trước khi bọn họ đến, chỉ tích tác 30 phút hiển thị trên chiếc camera ẩn trong nhà tôi.

Hừm... tôi cũng không bất ngờ khi họ phát hiện ra con mồi thứ tư tôi nhắm đến, Thomas Bersaka. Tôi đã tốn một mớ tiền để mua bom và camera ẩn. Số tiền này tôi đã tích góp từ lâu, tích góp cho những việc sau này mình cần đến hay đơn giản là... xây dựng gia đình. Nhưng bây giờ thì nó được dùng để làm cái này đây.

Bom, đạn, súng, dược,...những thứ này cũng không khó để tìm, nó được bày bán công khai trên internet, hay chi tiết hơn là Deep Web. Tôi cũng mất khá nhiều thời gian để vào được nó, nhưng bù lại, kế hoạch của tôi đã thành công. Bốn con mồi đã xuống âm phủ, bây giờ chỉ còn lại một con.

Harley Deval, cái tên luôn làm tôi khó chịu mỗi khi nhắc đến. Ông ta là con mồi duy nhất tôi muốn đẩy xuống địa ngục, bắt ông ta trả giá cho những tội ác của quá khứ. Bốn nạn nhân trước chỉ đơn thuần là tiện tay, nhưng với ông ta, tôi sẽ bắt ông ta nếm mùi vị sợ hãi là như thế nào.

Lời nhắn tuyệt mệnh "FROM", tôi đã gửi cho ông ta trước khi ra tay. Tôi muốn cho ông ta nếm thử cái vị sợ hãi từng đêm, lo lắng không biết khi nào tôi sẽ đến và đưa ông ta xuống địa ngục. Phải, vì tôi là "Thần Chết" cơ mà! Ông ta nên sợ hãi.

Tôi đã dùng mực vô hình và mực xóa được khi gặp nhiệt để viết bức thư kia. Tuy phải mất đến 1 tháng để huấn luyện con mèo kia ngày nào cũng đến nơi ở của ông ta để truyền thư, nhưng dù sao thì nó cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Cảnh sát cũng không thể nào truy theo dấu vết của tôi, cho dù họ có theo dõi con mèo ấy đi nữa, thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nó cũng sẽ lăn ra chết vì đã bị tôi chuốc thuốc độc.

Con mèo ấy...đã bị tôi giết...

Đôi bàn tay lạnh ngắt đang gõ cạch cạch trên bàn phím của tôi bất giác ngừng lại, nó run bần bật cả lên và không thể chạm xuống bàn phím. Đó không phải là vì lạnh, cũng chẳng phải vì mỏi, mà là vì.... tôi đang ghê tởm chính bản thân mình.

Một con mèo nhỏ nhắn, bị tôi lợi dụng để truyền tin sau đó trả giá bằng chính mạng sống của mình. Liệu...nó có đáng bị như vậy? Không, tất nhiên là không rồi. Nó chưa từng hại ai, cũng chưa từng phá phách, nó...như một đứa trẻ ngây thơ không biết gì về đời và bị tôi lợi dụng để hưởng phước cá nhân.

Tôi đã trở thành thể loại gì thế này?... Một loại người giống Harley sao?

Cổ họng tôi bất chợt nghẹn lại, lồng ngực cũng cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.

Tôi quăng chiếc máy tính sang một bên, tung chăn chạy nhanh về phía nhà vệ sinh rồi cúi đầu chúc xuống, nôn ồng ọc cả ra ngoài. Toàn nước với nước, chẳng có một chút thức ăn nào cả. Phải thôi, từ tối hôm qua đến giờ tôi có ăn gì đâu!

Tôi múc một ca nước để rửa mặt và dội đi bãi nôn kia. Hẳn là nhìn vẻ mặt tôi bây giờ trông như sắp khóc, tôi có thể cảm nhận được khóe mắt mình có thứ chất lỏng gì đó ứ đọng lại, hơi thở cũng chẳng được nhịp nhàng. Mẹ tôi thường nói, vẻ mặt của tôi khi bị gì đó nhìn rất thê thảm, cứ như là tận thế đến nơi ấy, cho đến tận lúc lớn vẫn vậy.

Trái tim tôi bất giác nhói lên đau đớn.

Phải, đến tận bây giờ bà ấy vẫn chưa biết được tôi là kẻ giết người hàng loạt của thành phố Bigos này. Hay ít nhất đó là những gì tôi hi vọng.

Tôi có lỗi, tôi đã sống ích kỉ chỉ vì bản thân mình mà khiến cho gia đình tôi sắp sa lưới của sự khinh miệt một lần nữa. Có phải vậy không? Mẹ tôi sẽ tiếp tục khóc vì đau khổ, em gái tôi sẽ lo lắng cho người anh trai của mình. Và tồi tệ hơn, họ có thể sẽ tiếp tục mất đi một thành viên trong nhà.

Cơn nôn ọe cứ liên tục tấn công tôi, đầu tôi thì cứ đau như búa bổ, nhức nhối mãi không ngừng. Nhưng...dù biết là như vậy, điều gì đã khiến tôi đi xa đến ngày hôm nay. Sự ích kỉ hay sự hận thù?

Không. Đó là sự mong muốn tự do làm những điều mình mong muốn.

Tôi chưa từng để cảm xúc mình chi phối hành động, tôi chưa từng để những tâm trạng không vui của mình làm phiền người khác. Trong đám tang của bố, tôi đã cố nhịn khóc để làm điểm tựa cho em gái mình, cố nở một nụ cười méo mó chỉ để làm mẹ bớt lo lắng. Biết gì không? Tôi đã sống theo sự kì vọng của người khác quá lâu... để trở thành một con người hoàn hảo trong mắt mọi người.

Có phải chăng đây là sự bùng nổ? Thật đáng sợ.

Bây giờ đã là 4 giờ 30, ngày 16 tháng 7. Nhiệm vụ cuối cùng của tôi, đã đến lúc tôi phải hành động thôi. Nhìn chiếc túi đen chứa đựng vũ khí bí mật của mình, tôi khẽ nở một nụ cười đáng ghê tởm.

Con tàu Lune ấy, là niềm tự hào của Harley. Giờ thì sao nào? Tôi sẽ cho ông ta một ân huệ cuối cùng như đại diện cho tình bạn bè của bố tôi và ông ta. Mạng sống của Harley, tôi sẽ kết thúc nó trên con tàu ấy.

Bởi vì, tôi là "Thần Chết" cơ mà! 
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...