Tên Sát Nhân Bí Ẩn
Chương 24: Mục tiêu thứ năm
18 giờ 30 phút, ngày 4 tháng 7. Ánh nắng hoàng hôn nhẹ buông thả trên trên đường nhộn nhịp đông đúc dẫn đến khu trung tâm mua sắm lớn nhất của thành phố Bigos. Tại nơi đây, người nào người mặt mày đều tươi tắn, vui vẻ đi mua sắm cùng gia đình và bạn bè thân quen.Khu trung tâm mua sắm được thiết kế theo kiểu mái vòm trong suốt, cho phép ánh sáng hoàng hôn nhẹ chiếu vào trong trước khi dập tắt hẳn. Con đường được lát đá màu trắng sạch sẽ vô cùng, song cũng không lán đến nỗi khiến cho người ta trượt té. Ở giữa lối đi bằng gạch trắng, cứ cách khoảng 10 mét là có một góc cột được dựng lên sừng sững, phía trên nó gắn một chiếc tivi màn hình rộng và hàng ghế ngồi chờ ở phía dưới. Hai hàng cửa tiệm được xếp dọc theo song song mép đường, có cửa hàng quần áo, có cửa hàng đồ ăn,... quán nào quán nấy đều đông đúc, khách nhộn nhịp ra vào, tiếng chuyện trò không bao giờ ngớt. - Nè, Taurus! Cậu đi đâu thế? Cửa hàng quần áo ở bên này cơ mà! Một giọng nói quen thuộc phát lên gọi tên của Kim Ngưu khiến cô quay đầu lại nhìn ngay. Giữa nơi trung tâm mua sắm nhộn nhịp đông đúc thế này, muốn có người gọi tên cô cũng không khó, nhưng Kim Ngưu có thể đoán được người vừa gọi mình là ai. Cô cất cao giọng đáp lại.- Rồi! Tớ đến ngay đây! Nói rồi, Kim Ngưu nhanh chóng tiến gần về phía hai cô bạn của mình, cười nhe cả hàm răng trắng sáng ra. Chỉ thấy hai cô bạn của cô hai tay vẫn chống hông, nhìn cô với ánh mắt có phần trách móc, nhưng cũng chẳng có biểu hiện của sự giận dỗi. Thiên Bình và Song Ngư đồng loạt thở dài một hơi, toang định cất bước quay lưng lại thì Kim Ngưu cũng mở lời với giọng hào hứng.- Nè mấy cậu! Lát nữa đi mua sắm xong tụi mình ghé qua tiệm kia nhé! Nha? Nha! Thấy bạn mình hào hứng bất thường, Thiên Bình và Song Ngư cũng tò mò không biết có chuyện gì. Chỉ thấy đầu ngón tay của Kim Ngưu đang hướng về phía một cửa hàng với hàng khách dài nườm nượp. Đó là một cửa hàng với kiểu dáng của Nhật, cánh cửa kéo ngang và bức rèm ngắn treo trên đầu cửa. Trên bảng hiệu là nét chữ được viết bằng tay, uốn lượn nhịp nhàng điền bốn chữ "Bánh bạch tuộc Takoyaki" - Ể?! Tớ mới biết là khu này có tiệm Takoyaki luôn đấy! Cửa hàng mới mở chăng? - Song Ngư ngạc nhiên, cất lời cảm thán. - Nhất định lát nữa tụi mình phải vào đó ăn thử mới được! - Thiên Bình cười thích thú, rồi cô quay sang Kim Ngưu, hào hứng nói. - Này Taurus! Nếu được thì cậu học cách là Takoyaki luôn nhá! - Tất nhiên rồi! - Kim Ngưu mỉm cười tươi tắn. - Mục đích chính của tớ khi vào đó cũng để học hỏi cơ mà! Tớ định sẽ học thêm cái đó, rồi mở thêm một cửa hàng mới mới được! - Nhưng bây giờ chúng ta đi thôi chứ?! Đứng tám nãy giờ coi chừng khi về là hết hàng đấy! Nghe được những lời Song Ngư vừa nêu, hai người còn lại mới sực nhớ ra mục đích của mình. Cả hai cùng mỉm cười nhẹ, rồi cùng cô cất bước tiến về phía cửa hàng quần áo phía cuối con đường của khu mua sắm. Ngày diễn ra bữa tiệc trên con tàu sang trọng Lune đã sắp đến, họ sẽ diện trên mình một bộ đồ thật sang trọng để tham gia. Trong lòng cả ba người đều có một cái gì đó bồi hồi không thôi, có phải chăng đó là sự nôn nao chờ đến ngày mình bước lên chiếc thuyền sang trọng bậc nhất? Cả ba người rẽ vào một cửa hàng gần đó. Cùng lúc ấy, âm thanh từ chiếc tivi cũng phát lên bản tin thời sự tối hôm nay." Theo thông tin chúng tôi vừa nhận được, vào lúc 12 giờ 13 phút ngày 3 tháng 7 vừa qua, một chiếc xe tải nhỏ mang biển số XXX đã phát nổ khi rẽ vào trạm xăng trên đường A đã gây ra một vụ hỏa hoạn nhỏ. Vụ hỏa hoạn tuy đã được dập tắt, nhưng đã có một nhân viên đã thiệt mạng trong vụ cháy kia. Họ tên đầy đủ của nạn nhân là Thomas Bersaka, 34 tuổi, hiện đang làm việc và sinh sống tại thành phố Bigos. Theo như thông tin mà cảnh sát đã cung cấp, Thomas là nạn nhân thứ tư của tên Thần Chết khi lời nhắn tuyệt mệnh "Away" đã xuất hiện trên thân xe của chiếc xe tải kia. Người tài xế lái chiếc xe tải đó là Poble, 20 tuổi, hiện là sinh viên năm thứ tại trường đại học Y. Theo lời khai của Poble, thì vào tối ngày 1 tháng 7, anh đã nhận được một cú điện thoại rằng anh đã được nhận một công việc lái xe giao hàng bởi một người tự xưng là D. Công việc của anh cực kì đơn giản, đấy là lái xe đến trạm xăng Carstool ở đường A và vào nhà vệ sinh ở đó để nhận thêm chỉ thị, ngoài ra, anh còn nhận được một chiếc điện thoại di động từ D. Vào lúc 12 giờ 13, chiếc điện thoại do Poble nhận được từ D reo lên, nhưng khi anh bấm nút "nghe" thì đồng thời một tiếng động kinh hoàng từ chiếc xe cũng phát ra. Theo thông tin của cảnh sát điều tra, chiếc điện thoại kia thật chất là chiếc công tắc để kích hoạt quả bom trong thùng xe. Sau khi quả bom phát nổ, chiếc điện thoại kia cũng hủy mọi thông tin từ cuộc gọi trước. Ngoài ra, cảnh sát còn tìm thấy một số mảnh của loại camera tí hon còn sót lại ở thùng xe. Theo dự đoán thì tên hung thủ đã quan sát tình hình từ chiếc camera đó để chọn thời cơ ra tay thích hợp. Hiện tại đó là những thông tin chúng tôi biết được, liệu nạn nhân thứ năm của hắn là ai, hắn ra tay như thế nào? Cảnh sát vẫn đang phối hợp điều tra." Âm thanh từ chiếc tivi màn hình rộng phát lên rành rọt giữa khu mua sắm đông đúc người qua lại. Người nào người nấy nghe bản tin đều thấy tim gan mình thắt lại, nỗi khiếp đảm một tăng lên. Tên Thần Chết vẫn tự do tự tại, liệu tiếp theo, ai sẽ lọt vào tầm nhắm của hắn đây? ========0=======23 giờ 16, ngày 7 tháng 7. Tại một tòa cao ốc 20 tầng ở trung tâm thành phố. Chiếc xe limo đen chạy chậm dần rồi dừng lại nơi cửa sảnh chính. Dường như người ngồi trong chiếc xe kia không phải là vị khách bình thường, vì ngay sau khi chiếc xe dừng lại, khoảng hai ba người nhân viên của khách sạn chạy ra, hào hứng đón chào nhiệt tình. Có người thì mở cửa, người thì ra sau xách vali,...thậm chí, còn có người phục vụ nước?! Chỉ thấy bên trong xe là một người đàn ông già dặn, đã qua tuổi 50 nhưng tóc thì vẫn bóng như vừa vuốt keo. Ông khoác trên mình một bộ đồ comlê xám, chỉ cần nhìn vào thôi là cũng đủ biết nó đắt tiền đến cỡ nào. Vầng trán rộng và chiếc mũi khá cao, gương mặt có nét lai lai người Pháp, ông chính là chủ tịch của một tập đoàn công thương vận tải lớn nhất thành phố này, Harley Deval. - Xin chào ngài chủ tịch! Xin mời ngài vào trong ạ! Một người nhân viên khoác trên mình bộ đồng phục màu xanh của khách sạn cúi gập cả người để đón tiếp Harley. Ông ta khẽ nhướng mày, không nói không rằng, im lặng lướt qua đám người kia rồi tiến vào bên trong khách sạn. Phải chăng đây là việc quá quen thuộc với ông?"Két!" Một tiếng động chợt rít lên khiến cho ông bất giác giật mình quay lại. Chỉ thấy sau lưng ông ngoài đám người phục vụ đang ngẩn người ra kia, còn có một chiếc xe màu đen nữa chẳng biết từ khi nào đã đậu ngay phía sau đuôi xe của ông. Harley khẽ nhíu mày. Cánh cửa của chiếc xe nọ mở ra, mọi ánh mắt của mọi người đều hướng về ba con người bước ra từ chiếc xe nọ. Đó là ba người thanh niên trẻ tuổi, khoác trên mình một bộ đồ vest chỉnh tề, hai người xanh, một người đen, gương mặt có nét gì đó khiến mọi người biết ngay họ không phải là người bình thường. Ba người thanh niên kia chẳng nói chẳng rằng, nhìn chằm chằm vào ông một hồi lâu. Chợt, người thanh niên áo đen đút tay vào túi áo khoác của mình tìm thứ gì đó. Những người xung quanh bắt đầu cảm thấy bất an với hành động của họ, gương mặt của Harley cũng dần tối sầm đi. - Đứng yên đó! Các người là ai?! Một người vệ sĩ của Harley bất giác chĩa súng về phía ba người thanh niên kia, cao giọng quát. Chỉ thấy ba người họ cũng có chút bất ngờ, song cũng không có gì là sợ hãi. Điều đó khiến Harley càng thêm nghi ngờ. Liệu...đó có phải là sát thủ được thuê để ám sát ông? Nhưng nếu như thế này thì lộ liễu quá!Người thanh niên áo đen nọ rút từ trong túi áo mình ra một tấm ảnh, hết nhìn ảnh rồi lại nhìn về phía Harley. Anh lại quay sang bạn của mình, hai người thanh niên còn lại cũng gật đầu. - Ờ... - người thành niên áo đen chợt lên tiếng. - Mọi người không cần phải lo lắng! Chúng tôi là cảnh sát từ sở cảnh sát thành phố! Tôi là Aquarius. Đây là đồng nghiệp của tôi, Leo và Gemini. Chúng tôi đến vì vụ án gần đây ạ! ***- Nhảm nhí! Tôi có bao giờ gây thù chuốc oán với ai đâu mà hắn lại nhắm vào tôi? Cái giọng nói ồm ồm mà giận dữ ấy, không ai khác chính là Harley, vị chủ tịch kính mến đang ngồi tại phòng khách ở khách sạn của chúng ta. Ông ta đứng phắc dậy, đập bàn một cái nghe tiếng rõ to. Mực nước trong mấy tách trà để trên bàn chao đảo, mém chút xíu nữa là đổ cả ra ngoài. Sư Tử và Bảo Bình nhìn ông ta không chớp mắt, tách cà phê trên tay Song Tử đã đưa lên đến miệng cũng phải khựng lại, kinh ngạc tròn mắt nhìn Harley. - Bình tĩnh nào thưa ngài! Chúng tôi đến đây là có lí do cả đấy chứ! Đâu phải nói bừa nói đại! - Song Tử vội vàng giải thích. - Lí do gì? Nói cho tôi nghe xem nào?!! - Harley lại cao giọng quát, gương mặt hiện lên vẻ phẫn nộ tột cùng song đồng thời người ta cũng có thể thấy được vẻ lo lắng tột cùng ẩn sâu trọng đôi mắt của ông.Hai hàng lông mày của Bảo Bình và Song Tử vô thức mà nhíu lại, nhìn người đàn ông trước mặt mình không chớp mắt. Chỉ thấy có Sư Tử là vẫn bình tĩnh ung dung, khoé môi anh khẽ cong lên một đường tự tin quá mức, nhẹ nhàng buông thả từng câu chữ một không nét ngập ngừng.- Vụ chìm xuồng ngày 24 thưa ngài. Câu nói của Sư Tử khiến cho Harley im bặc, không hó hé một lời. Song Tử và Bảo Bình cũng nhìn sang Sư Tử mà ngưỡng mộ.Từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, Harley cảm thấy tim mình như lạc mất một nhịp. "Thịch" một cái rồi nhói lên đau khắp người. Số 24 là số cấm kị của ông, số mà ông không dám nhắc đến cũng như cấm người khác nói ra. Tại sao... người đối diện ông lại biết về vụ đó?!Ông lén hướng ánh mắt về Sư Tử, chỉ thấy anh ta vẫn ung dung, ngồi chễm chệ trên ghế nhấm nháp từng ngụm trà. Mãi đến khi thấy đối tượng đã bình tĩnh trở lại, anh mới nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, cất lời nói tiếp. - Vụ án đó...ông đã bịt miệng tất cả đúng chứ, thưa ngài Harley? Ánh đèn huỳnh quang lóe sáng tua ngược kí ức của ông. Cái ngày định mệnh 10 năm trước ấy... Ngày 24 tháng 12 năm 2xxx, một vụ chìm xuồng xảy ra trên con sông X tại làng Noxin đã gây chấn động cả một vùng thời đó. Nguyên nhân được công bố là do vị trưởng tàu đã ngủ gục trên bánh lái và đâm sầm vào một con tàu đối diện. Bốn mạng người đã ra đi, trong đó có cả người trưởng tàu, hơn mười người bị thương và tật nguyền suốt đời. Trên con tàu ấy...thậm chí nó còn không có ao phao lẫn còi cứu hộ vì ỷ y rằng chỉ chạy dọc bờ sông. Mọi trách nhiệm đều bị đổ dồn lên đầu của người trưởng tàu đã khuất vì ông đã lái không cẩn thận. Vụ án đã khép lại, gia đình của vị trưởng tàu phải nộp phạt chi phí tương ứng với những thiệt hại mà ông đã gây ra.Khi ấy, Harley làm chủ của nơi sản xuất của con tàu kia. Và ông biết rõ sự thật là như thế nào. Cái tên Harley đúng là bắt đầu bằng chữ H, tức trùng tên với nạn nhân cuối cùng của tên Thần Chết. Đáng lẽ ông sẽ không bị nghi ngờ nếu tên vị trưởng tàu kia là Bolwan Bulfed...chính là cha của Mike. Harley nuốt một ngụm nước bọt lớn, lớn đến nỗi người ta có thể nghe thấy âm thanh khi ông đẩy ngụm nước xuống cổ họng. Ánh mắt của ông dần trở nên hoảng loạn, không dám nhìn thẳng về phía ba người cảnh sát trẻ kia. Những giọt mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm trên trán, ông đang rất sợ hãi. Bảo Bình bắt đầu cảm thấy bất an, bồn chồn lo lắng ngồi không yên. Anh có thể cảm thấy một tình huống khó khăn nữa sắp đến, một tình huống mà anh đã từng trải qua vào ngày 30 tháng 6 kia... cái ngày mà Thomas hoảng loạn mà bỏ trốn và thụi vào anh một cú đau điếng... Liệu, phải chăng lịch sử lại lặp lại?- Ahaha! Harley chợt ngửa cổ lên và cất tiếng cười lớn. Mọi người trong phòng cũng giật cả mình trước thái độ của ông ta, chẳng lẽ ông bị chạm dây thần kinh cười rồi sao?! - Nè! - Harley cất giọng nói tiếp, gương mặt có phần tự tin. - Tuy là các người đã biết được việc đó, và cho dù tên Thần Chết có nhắm vào tôi đi nữa thì tôi cũng không sợ! Tôi có hàng ngàn vệ sĩ ở đây, hắn muốn động vào ngón tay tôi còn khó nữa cơ, nói gì là giết? Bảo Bình, Sư Tử và Song Tử đều bất ngờ trước hành động của Harley. Đây không phải là tâm lí bình thường của một con người! Chỉ một giây trước thôi, ông ta còn hoảng sợ, run cầm cập cả lên. Ấy thế mà bây giờ tại sao lại cười tự tin như thế này? Quả thật không bình thường chút nào! Chẳng phải sao? Đó là mức tận cùng của sự hoảng loạn. - Này Harley! - Bảo Bình nhíu mày, cất tiếng với giọng khó chịu. - Mike là một tên tội phạm vô cùng nguy hiểm. Hắn đã giết 4 mạng người cho dù có sự bảo vệ của cảnh sát rồi đấy! - Ha! Tôi mặc kệ! - Harley nhếch mép cười khinh bỉ. - Phải chăng là do cảnh sát các người quá vô dụng? Cho dù đã đến tận nơi để bảo vệ mà còn để nạn nhân rơi vào tay của hắn sao? Câu nói của Harley khiến cả ba người im bặc, xúc động không nói nên lời. Phải, họ đã để mất Thomas, đó là lỗi của họ, nhưng điều đó không có nghĩa rằng họ sẽ bỏ cuộc! Nạn nhân thứ năm...phải sống sót!"Cộp cộp cộp!" Tiếng bước chân chợt ngắt ngang cuộc đối thoại của bốn người. Harley bất giác quay lại nhìn phía sau lưng mình. Đó là người trợ lí của ông, hình như cô ta đang cầm cái gì đó tiến về phía này. - Thưa ngài chủ tịch! Ngài có thư ạ! - Cô trợ lí nhẹ nhàng chuyền chiếc phong bì đang cầm trên tay cho Harley. Thư vào nửa đêm... đây là chuyện không bình thường chút nào! Ngay lập tức, Harley vội vàng nhận lấy lá thư kia. Nó không có tem, không có người gửi, nhưng tên người nhận chính là ông, Harley Deval. Bảo Bình, Sư Tử và Bảo Bình đồng loạt hướng ánh mắt về phía bức thư kia với gương mặt lo lắng vô cùng. Thư không có tem cũng như người gửi...vậy thì chính xác ai là người đã gửi bức thư này?! - Nè! - Sư Tử cau mày nhìn về phía cô trợ lí kia, cao giọng hỏi. - Cô lấy bức thư này ở đâu thế?! - Vâng... - Cô trợ lí nhẹ nhàng đáp lại. - Nó được gắn trên người của một chú mèo vẫn thường đi loanh quanh tại đây. Tôi thấy lạ nên mới cầm ra xem. Nghe được những gì cô trợ lí kia nói, sự ngờ vực trong lòng mọi người ngày một tăng cao. Harley liền xé ngay chiếc phong bì ra, đọc ngay bức thư ấy. Đó là một tờ giấy trắng, chỉ vẻn vẹn mỗi một chữ "France".- France? Pháp à? - Song Tử xoa cằm suy nghĩ. Chợt, Bảo Bình vội vàng giật lấy tờ giấy trên tay Harley, lật qua lật lại xem xét kĩ lưỡng. Rồi chợt, anh lấy một chiếc bật lửa ra từ túi áo khoác của mình, bật ngọn lửa lên và đưa sát về phía bức thư. - Hê!!! Anh đang làm gì thế?! - Harley chợt cất tiếng kêu hốt hoảng, toang giật lại tờ giấy kia. Nhưng không, Bảo Bình không hề có ý định đốt bức thư kia mà chỉ hơ qua hơ lại tờ giấy trên bề mặt ngọn lửa. Bức thư tiếp nhận nhiệt, dòng chữ "France" nhẹ nhàng bốc hơi khỏi bề mặt giấy, chỉ còn đọng lại một chữ mới khiến mọi người bàng hoàng không thôi. "FROM"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương