Tên Sát Nhân Bí Ẩn
Chương 3: Vụ án mạng đầu tiên
- Thưa quý vị! Tôi là Jane, phóng viên của Đài truyền hình thành phố Bigos. Hiện tại chúng tôi đang đứng trước cửa nhà của nạn nhân Daniel Piolat, người được cho rằng đã bị giết trong phòng của chính mình vào tối đêm qua.Chiếc máy quay rời cảnh cô phóng viên tóc đỏ rồi lia dần về phía một căn chung cư cũ kĩ đằng sau. Những chiếc xe cảnh sát đậu la liệt, choáng hết phần đường đi rộng chưa đầy bảy mét của con đường dẫn đến khu chung cư X nằm tại khu phố Kataji. Người hiếu kì đã để lòng tò mò của mình chế ngự, họ vây sát vào nhau, cố gắng len người qua để xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với khu gần nhà họ sinh sống. Dãy băng vàng của cảnh sát bắt ngang cửa, những nhân viên mặc đồng phục của sở cảnh sát có mặt ở khắp mọi nơi. Cái loa của ông thanh tra nào đó cứ liên tục hú lên khiến mọi người buốt óc, nhưng cũng nhờ nó, mà đám đông kia cũng vơi bớt được phần nào những người tò mò không liên quan. Chợt, đám đông kia đột nhiên rẽ lối sang hai bên, có năm người rẽ đường tiến về phía trước. - Xin các người hãy lùi lại cho! - Người cảnh sát bảo vệ hiện trường đưa tay chặn năm người lạ mặt kia lại. - Nơi đây là khu vực hiện trường, những người không liên quan không được vào trong đâu ạ. Thoáng trong giây lát, Sư Tử ngẩn cả người ra trước hành động và câu nói bất ngờ của người cảnh sát kia. Anh nhìn lại bốn người nọ, có lẽ dường như họ đã quên mặc đồng phục của cảnh sát mà chạy thẳng lên đây, bây giờ nhìn họ cũng không khác gì lắm với những người bình thường xung quanh cả. Sư Tử thở dài, lục lọi túi áo khoác của mình. - À, vâng. Tôi là trung úy Leo, thuộc đội điều tra vụ việc đâySư Tử vừa nói vừa lấy trong người ra một tấm thẻ rồi đưa cho người cảnh sát kia. Anh ta cầm chiếc thẻ một hồi, lật qua lật lại, soi từng chi tiết một như một thói quen trong ngành. Sau khi đã nhận dạng được danh tính, anh ta mới bằng lòng để cho họ tiến vào trong.Năm người cảnh sát bước thẳng lên tầng ba, căn phòng hiện trường của vụ án. Cánh cửa phòng để bảng số 306 hiện lên trước mắt, dãy băng vàng chắn lối đi hạn hẹp của căn chung cư cũ. Những nhân viên khám nghiệm hiện trường đã có mặt tại nơi đây và làm công việc của mình. Họ soi cẩn thận từng kẻ hỡ, lượm nhặt những vật chứng có liên quan đến vụ án rồi bỏ vào trong chiếc bịch trong suốt của ngành. Gương mặt người nào người nấy đều hiện rõ lên sự nghiêm túc, họ chẳng màng chú ý đến có năm người cảnh sát vừa bước vào bên trong.Sư Tử bước vào phòng khách của căn hộ. Trong phòng khách ấy có một bộ bàn ghế sôpha nệm màu xanh dương nhìn bắt mắt, một chiếc tủ kính và một tách trà đọng nước để ngửa lên. Thiên Bình đang ngồi trên ghế, dáng người cô nhỏ nhắn nhưng gương mặt thì hốc hác xanh xao, hai mắt cô sưng húp cả lên, đôi bàn tay đặt nhẹ lên đùi cứ nắm chặt lại rồi run lên bần bật. Xử Nữ ngồi bên cạnh cô gái ấy, ôm lấy vai cô khuyên nhủ động viên, nhưng, có lẽ lời nó của cô không thể lọt vào tâm trí của Thiên Bình dù chỉ là một chữ. Song Tử bước vào phòng khách, đi vòng vòng một hồi lâu nhìn mọi thứ với ánh mắt dò xét chuyên nghiệp, rồi dường như anh nhận ra một điều gì đó, Song Tử chạy ra khỏi phòng khách mà không để lại một lời giải thích. Bạch Dương bắt đầu xắn tay áo năng nổ phụ giúp đội khám nghiệm hiện trường. Còn Nhân Mã thì ngồi xuống cạnh Xử Nữ, đôi mắt đượm buồn, cất tiếng hỏi:- Virgo... người này là......- Em gái của nạn nhân, Libra!Xử Nữ nhẹ ôm lấy vai của Thiên Bình, đáp lại. Nhân Mã cũng cúi đầu, vẻ mặt đau buồn cảm thông hiện lên một hồi lâu rồi cô lại đứng dậy, giúp mọi người. Bảo Bình vẫn luôn là người biến mất đột ngột như thế, anh tiến thẳng vào căn phòng ngủ của Daniel, tiến hành điều tra hiện trường vụ án. *Daniel bị giết trong chính căn phòng của anh ấy, căn phòng chất chứa quá nhiều kỉ niệm vui cũng như kí ức đau buồn.Daniel là một nhân viên kế toán bình thường, 28 tuổi, sống độc thân cùng người em gái là Libra Piolat, cha mẹ mất sớm trong một vụ tai nạn giao thông. Anh ta được biết như một người khá thân thiện, chưa có tiền án trước đây. Anh đi làm theo giờ hành chính còn đứa em gái thì lại đi làm ca đêm ở một nhà máy sản xuất bánh kẹo nên cả hai tuy cùng một nhà nhưng lại ít gặp mặt, trò chuyện cùng nhau. Hai anh em trước giờ vẫn bám lấy nhau tự lập từ lúc cha mẹ lìa trần, không người thân gần gũi, chỉ có họ hàng xa.Nơi Daniel trút bỏ hơi thở cuối cùng chính là căn phòng ngủ của nạn nhân. Theo kết quả kiểm nghiệm từ đội khám nghiệm tử thi, Daniel dường như bị giết khi đang ngủ, người bị đâm 6 nhát dao, trong đó nhát cuối cùng đâm thẳng vào tim. Bên cạnh xác của Daniel, người ta tìm thấy một vệt máu hình chữ "WE" và một cánh hoa cúc trắng nổi lềnh bềnh trong vũng máu. Hung khí gây án phù hợp vẫn chưa được tìm ra. Trên chiếc bàn làm việc đặt ở góc phòng, chiếc laptop của nạn nhân đã bị đập vỡ bằng một vật cứng, thô như cây chày giã tỏi bằng inox. Dường như hung thủ chính là người đã đập vỡ nó, nhưng lí do tại sao hắn làm vậy thì vẫn còn là một điều bí ẩn. Ngoài ra, đồ đạc trong căn phòng còn bị vứt tứ lung tung, có dấu hiệu của sự lục lọi nhưng tài sản có giá trị thì vẫn chưa bị lấy cắp. Nếu cho giả thuyết đây là một vụ giết người cướp của thì không có khả năng, vậy suy cho cùng, đây là một vụ giết người có kế hoạch.Sư Tử bước một mạch đến vị trí giường của nạn nhân. Xác của Daniel đã được chuyển đi, để lại một vũng máu khô khốc dưới sàn nhà và ga nệm. Anh nhìn lên bức tường bên cạnh, chữ "WE" được viết bằng máu in trên bức tường xanh nổi bật hẳn lên. Nhưng, điều khiến anh bận tâm ở đây là nét chữ kia. Chữ "WE" viết bằng máu này không hề trật nhịp, uyển chuyển nhẹ nhàng rất tự nhiên chứ tuyệt đối không giống như nét chữ của một người bị đâm sắp chết. Sư Tử khẽ cau mày, lấy chiếc điện thoại ra bấm nút chụp lại ảnh hiện trường.- Có ai phát hiện ra dấu vết gì của hung thủ chưa? – Nhân Mã từ cửa hỏi vọng vào bên trong. Cô đã kiểm tra toàn bộ cửa ra vào trong căn hộ và không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của sự phá hoại, nhanh chóng, cô đã rút ra được kết luận và hoàn thành xong công việc của mình.Bảo Bình và Sư Tử không ai đáp lại lời của cô. Họ tập trung hơn hẳn so với những vụ án trước.Nhân Mã thấy mọi người bận rộn như vậy cũng đành im không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ đứng nhìn xung quanh. Chợt, cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến nhanh về phía đây, cô quay phắt người lại, bắt gặp Song Tử đang chạy đến đây với gương mặt hào hứng:- Mọi người! Có thêm thông tin về nạn nhân rồi này!!! Lúc này, Bảo Bình và Sư Tử mới chịu ngừng tay, họ quay sang nhìn Song Tử. Ngay cả Xử Nữ cũng ngoái lại nhìn theo.- Theo thông tin tôi vừa hỏi thăm từ những người hàng xóm quanh đây thì Daniel đã từng có một người bạn gái. - Song Tử cầm quyển sổ tay nhỏ, lật từng trang một. - Nhưng vì một lí do nào đó, họ đã chia tay từng sáu tháng trước, người bạn gái ấy có tên là Wendy!- Wendy?!!! – Cả bốn người thốt lên kinh ngạc. - Khoan đã! – Nhân Mã khẽ cau mày nghĩ. – Lời nhắn tuyệt mệnh của nạn nhân là chữ "WE" đúng không? Chẳng lẽ là nạn nhân đang ám chỉ "Wendy" ?!- Tôi nghĩ là không đâu ! – Sư Tử đột nhiên chen lời cô. – Chữ "WE" đó, tôi không nghĩ là nạn nhân đã viết nó !- Tại sao? – Bạch Dương nghiêng đầu thắc mắc.- Vì nạn nhân không kịp thời gian để viết nó!Bảo Bình đột nhiên lên tiếng. Nét mặt anh đã đen hơn vài phần, trầm giọng giải thích. Anh đã biết từ khi đọc bản báo cáo tạm thời của Ronal. Tên khốn sát nhân ấy! Hắn đang cố đùa giỡn với cảnh sát! - Nhưng chưa hẳn là cô ta không liên quan đến vụ này đúng chứ? Ta vẫn cần gọi cho cô ta để thẩm vấn một chút! – Bạch Dương xoa cầm suy nghĩ.- Aries nói đúng đấy! – Sư Tử gật gù rồi quay sang Song Tử cao giọng ra lệnh – Gemini! Giao anh trách nhiệm này nhé! - Nhưng...... Được thưa trung úy. – Song Tử cúi đầu lén thở dài chán nản, quay chân bước ra ngoài trông bộ dạng não nề hết sức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương