Tên Sát Nhân Bí Ẩn
Chương 8: Nạn nhân thứ hai
Buổi sáng hôm nay yên bình lắm, nắng khẽ chiếu trên những tán lá xanh, người dân cũng không có gì bận rộn. Nhưng, sáng hôm nay, khu phố Greofi đột nhiên nhộn nhịp hơn hẳn, người người vây quanh, từ đầu đường cho đến cuối hẻm. Họ đang bàn luận về vấn đề gì thế? Khu phố Greofi vốn không phải là một khu phố văn hóa được mọi người vinh danh, ngược lại, nó là khu phố tồn tàn nhất trong quận 23. Cũng vì khu phố ấy, mà quận 23 bị gán mác là quận tồi nhất thành phố Bigos này. Tại căn nhà cuối đường Lardo, ánh mặt trời chỉ đẹp nhất vào buổi trưa, cảnh vật cũng chả có gì đáng xem nhưng tại sao mọi người lại tập trung ở đây đông đến thế? Phải rồi. Những tin đồn đã lan ra với tốc độ chóng mặt rằng có một cô gái bị ám sát tại đây, người này truyền tai người nọ, người nọ truyền tai người kia,... Vòng lặp cứ tiếp tục, tiếp tục cho đến khi cả căn nhà nhỏ ở cuối đường đã bị bao vây như có hội. Những người cảnh sát giỏi nhất đã đến hiện trường theo sự chỉ dẫn của cảnh sát địa phương. Họ nhiệt tình đón tiếp mọi người, người dân ở khu phố Greofi cũng rất ý thức mà tự tránh đường cho cảnh sát, không một lời hỏi han, không có chuyện tò mò. Bạch Dương, Nhân Mã, Sư Tử, Xử Nữ và Thiên Yết đứng trước căn nhà của nạn nhân, cũng như là hiện trường vụ án. Chỉ thấy đây là một căn nhà khá nhỏ, chiều ngang chưa tới 2 mét nhưng có lầu và ban công. Đối diện mặt tiền là một bức tường lớn, chỉ toàn là một màu xám của xi măng, không gió thoáng, không cảnh đẹp. Dãy băng vàng đã văng ngang cửa, những người cảnh sát nhẹ đỡ dây vàng lên rồi bước vào trong nhà. Nội thất bên trong không có gì gọi là xa hoa, nhưng ở đây có hơn hàng chục cảnh sát khám nghiệm hiện trường, người nào người nấy đều chăm chú đến tột độ, nghiêm túc đến lạ thường, hệt như những nhân viên khám nghiệm ở vụ nạn nhân Daniel. Xử Nữ chợt cau mày suy nghĩ. Theo sự chỉ dẫn của cảnh sát địa phương, mọi người bước lên cầu thang để lên tầng 2. Gọi hoa mỹ là như thế, nhưng thật chất, không gian của tầng 2 chỉ đủ cho 1 căn phòng nhỏ. Người cảnh sát địa phương mở cánh cửa phòng ra. Đến đây thì người nào người nấy đều ngạc nhiên hết sức. Căn phòng này, nó thật sự gọn gàng , cứ như là nạn nhân dọn dẹp để chuẩn bị cho cái chết của mình vậy. Mùi hương nhẹ thoảng qua khiến người ta cảm thấy dễ chịu, ánh nắng từ cửa sổ nhẹ chiếu qua rèm đã che. Trong căn phòng này, chỉ có một chiếc giường mà thôi. Trên đầu giường ấy là hai chiếc đèn cầy đã cháy hết, cánh hoa hồng đỏ được rải xung quanh gối và chăn. Trông lãng mạn vô cùng. Và thứ phá hỏng cảnh quang kia, lại chính là vạch băng trắng hình người đè lên tất cả. Người cảnh sát địa phương chợt đến gần năm người, đưa cho họ một xấp giấy tờ về thông tin của nạn nhân. Thông tin cho biết, tên đầy đủ của nạn nhân là Emily Tuerga, 26 tuổi, hành nghề mại dâm trái phép ở khu phố Greofi. Hiện tại, cô đang mắc một số nợ khá lớn từ việc chơi cờ bạc, món nợ ấy lên đến 15 triệu. Khám nghiệm cho thấy, khoảng thời gian nạn nhân lìa trần là khoảng từ 0 đến 2 giờ sáng, nguyên nhân cái chết là do bị một nhát dao đâm vào tim, nhưng trước đó nạn nhân có dấu hiệu của việc sử dụng ma túy. Hung khí là một con dao gọt trái cây nhỏ, găm ở ngực nạn nhân. Điều đáng nói ở đây, khi đội điều tra xét nghiệm vết máu trên hung khí, ngoài máu của nạn nhân ra người ta còn tìm thấy một số hồng cầu thuộc nhóm máu A, trong khi đó, nhóm máu của Emily là AB. Đội xét nghiệm vẫn đang tiến hành tìm kiếm chủ nhân của vết máu trên. Người phát hiện ra nạn nhân cũng như người đã báo cho cảnh sát chính là người chủ nợ của Emily. Vào lúc 8 giờ sáng ngày hôm nay, anh ta đến nhà nạn nhân để đòi lại số nợ cô đang vay thì chợt thấy cửa nhà không khóa. Thấy làm lạ, anh ta bèn thử bước vào trong, cất tiếng gọi tên cô nhưng chẳng ai trả lời, anh bước lên lầu và phát hiện ra tình trạng của nạn nhân. Chủ nợ là một người đàn ông trung niên, có chứng cứ ngoại phạm và gần như không hề có động cơ gây án. Ngược lại, khi nạn nhân chết, số tiền nợ của cô cũng theo cô về trời, người chủ nợ xem như trắng tay. Bạch Dương đọc lướt nhanh qua bản báo cáo rồi nhanh chóng xắn tay áo phụ giúp đội kiểm nghiệm hiện trường. Nhân Mã đã ra tay tìm dấu vết ở những nơi hẻm hốc. Mọi người đều muốn tỏ ra có ích cho đến khi kết quả xét nghiệm đến. Sư Tử, Xử Nữ và Thiên Yết bước gần đến chiếc giường của nạn nhân. Theo dấu vết để lại, nạn nhân đã chết trong tư thế quằn quại đau đớn, người cong như tôm, gương mặt thì hốc hác và thật sự khó coi. Bên cạnh xác nạn nhân, người ta tìm thấy lời nhắn tuyệt mệnh của nạn nhân để lại bằng son môi: "ANT" - ANT ? Kiến* sao? - Sư Tử thốt lên bất ngờ. (* "Ant" trong tiếng Anh có nghĩa là kiến.)- Ha ha ha ha!!! Thiên Yết đột nhiên bật cười thành tiếng khiến mọi người quay sang nhìn anh như sinh vật lạ. Có chuyện gì đáng cười ở đây sao? - Không phải là "ANT"! Mà là "CANT"!! - Thiên Yết nở nụ cười tự tin, cao giọng giải thích. Lúc bấy giờ mọi người mới để ý lại, chiếc giường kia chính là tấm bảng. Thân thể nạn nhân cong như tôm tạo thành hình chữ "C", bên cạnh lại là lời nhắn "ANT". Nếu ghép lại ta có thể đọc được thành chữ "CANT", tức " Không thể" trong tiếng Anh. Xử Nữ đưa mắt quét qua toàn bộ rồi chợt nhếch mép lên cười kinh bỉ, đưa ánh mắt hướng vào một góc của căn phòng:- Hừm. Hung thủ là một tên trẩu thích thể hiện bản thân. Thiên Yết bỗng thấy lòng mình nhột nhột, Bạch Dương ở đằng sau chợt hắt hơi một tiếng. - Tại sao? - Sư Tử nghiêng đầu thắc mắc. - Trong tiếng Anh, "Không thể" là "Can not" hay viết tắt là "Can't". Hắn vẫn còn thiếu trình độ nên mới viết tắt thành "Cant" thế này! Nó chả mang ý nghĩa gì cả! - Xử Nữ cao giọng nhận xét. Mọi người trong phòng đều gật gù tán thành ý kiến. Nhưng, tên hung thủ ấy, hắn "trẩu" nhưng không hề bộp chộp. Bằng chứng cho thấy là đến tận bây giờ mọi người vẫn chưa tìm thấy dấu vết gì của hắn cả! Đột nhiên, Sư Tử nhìn chăm chú vào lời nhắn bằng son môi của nạn nhân. Anh lại giật mình hoảng hốt. Chữ "ANT" này... nó lại uyển chuyển như nét chữ của học sinh đi thi vở sạch chữ đẹp, không hề giống nét chữ của người bị đâm sắp chết. Hơn nữa, cái kiểu chữ này, anh có thể nhận ra, nó giống hệt như nét chữ ở hiện trường của Daniel. Sư Tử lo lắng. - Mọi người ơi! Có kết quả xét nghiệm vết máu trên hung khí rồi đây! Người cảnh sát địa phương chợt chạy đến reo lên vui mừng. Nhưng sắc mặt của Sư Tử thì không hề như thế, sự căng thẳng đang hiện rõ trên từng tế bào da mặt của anh. - Vết máu ấy được biết là của Daniel Piolat! Chính là nạn nhân ở vụ án khu phố Kataji đấy! - Người cảnh sát nói với nụ cười rạng rỡ. Bạch Dương và Nhân Mã nghe xong chợt qua đầu lại, hai mắt mở to hết cỡ. Xử Nữ và Thiên Yết thì bất ngờ không thôi. Đến lúc này, Sư Tử không còn gì để nghi ngờ nữa, anh đã đoán đúng, hai hung thủ của hai vụ án thật chất chỉ là một. Tên sát nhân hàng loạt. ==========0=========Quán ăn Con Trâu Vàng vẫn nhộn nhịp đông đúc khách, người ra người vào, tốp này tốp nọ khiến hai người Kim Ngưu và Song Ngư mệt mỏi không thôi. Mãi đến hai giờ chiều,thừa cơ hội trong lúc vắng khách họ mới có cơ hội nghỉ tay mà ăn bữa trưa của mình. - Pisces! Cậu ăn nhiều vào! Không ăn lấy sức đâu làm việc! - Kim Ngưu lo lắng nhắc nhở người bạn của mình. - Chờ mình chút... - Hai mắt Song Ngư như dính chặt vào chiếc điện thoại, không ngẩng đầu, đáp.- Chờ cái gì! Ăn lẹ đi rồi muốn coi gì thì coi! Thấy Kim Ngưu lo lắng cho mình đến như vậy, Song Ngư khẽ thở dài đặt chiếc điện thoại xuống bàn, cầm chiếc đũa lên rồi thưởng thức bữa trưa của mình. Kim Ngưu bất giác thở dài một hơi, tò mò ngó vào màn hình điện thoại của Song Ngư. - Ể~ Pisces nhà ta có anh nào theo kia ta ơi~ - Kim Ngưu nói với giọng trêu chọc. - Không có đâu! Chỉ là bạn ảo thôi mà! - Song Ngư vội vàng phân bua. - Ờ~ Bạn ảo "yêu vấu", nói chuyện quên ăn quên uống luôn! Nói rồi Kim Ngưu khẽ nháy mắt một cái, nở một nụ cười chứa đầy hàm ý. Song Ngư lúc này đỏ ửng hết cả mặt, giọng lấp bấp, cãi lại. - Đã bảo là không có gì rồi mà! "Bling", tiếng chuông từ điện thoại chợt vang lên. Hai người đều ngạc nhiên, bất giác nhìn vào điện thoại. - Trả lời tin nhắn của bạn trai đi kìa! - Kim Ngưu mỉm cười. - Đã bảo không phải mà! Song Ngư chộp lấy chiếc điện thoại rồi mở ra xem tin nhắn. Ồ! Không phải là tin nhắn mà là thông báo của mạng xã hội! - Song Ngư thầm nghĩ. Cô lại lướt lướt lên xem bản tin trưa nay. Báo trưa lúc nào cũng nóng hổi ấy mà! Đột nhiên, da mặt Song Ngư chợt nhăn lại, ánh mắt hoảng hốt tột cùng. Kim Ngưu nhìn thấy phản ứng của bạn mình mà lo lắng không thôi, cất tiếng hỏi:- Pisces! Có chuyện gì à? Khuôn mặt của Song Ngư dần trắng bệch ra, cô ngước lên nhìn Kim Ngưu một hồi lâu, giọng lấp bấp, cất không thành lời:- Thành phố này... sắp có vụ án mạng hàng loạt rồi! =====0====="Reng..... Reng... Reng..." Tiếng chuông điện thoại reo lên inh õi bên bàn giấy làm việc, Nancy khẽ nhấc điện thoại lên, kẹp vào một bên tai rồi tiếp tục với công việc bàn giấy của mình."Alô?" " Đài truyền hình thành phố Bigos đấy đúng không?", giọng nói từ đầu dây bên kia phát lên trong trẻo hơn cả giọng trẻ em. Nancy khẽ cau mày, buông chiếc bút ra và cầm hẳn chiếc điện thoại. Cô biết giọng nói này, đây là giọng người đã được qua sửa đổi, không phải là giọng nói thật. " Ai đấy ạ?", Nancy cao giọng hỏi lại. "Tôi là ai cô không cần biết!", giọng người bên kia đáp, "Nghe cho kĩ đây, ta chỉ nói một lần thôi. Ta có thông tin muốn cung cấp cho ngươi về hai vụ án mạng." Người Nancy chợt run lên, cô cầm chiếc bút trong tay mà nét chữ xiên quẹo hơn cả cua bò. Sau khi đã ghi hết những lời của người bên đầu dây bên kia, cô liều mình hỏi lại:" Này! Anh là ai?!""Tút...tút..tút..."Cuộc gọi của người bí ẩn đã kết thúc, Nancy vội vàng nhìn vào số của người kia. Chỉ thấy màn hình của chiếc điện thoại bàn hiện lên dòng chữ "Unknown". Cô vội vàng chạy ngay vào văn phòng của tòa soạn, mang theo cả tờ giấy vừa ghi với tâm trạng nửa mừng nửa lo. Bản tin chiều nay của đài truyền hình thành phố Bigos nhất định sang mang một tin chấn động đến mọi người. =========0========- Em nói cái gì vậy Pisces?!!! Mọi người trong quán đều hướng anh mắt về người thanh niên ngồi ở bàn gần cửa sổ kia, tò mò không biết vụ gì. Sư tử thấy tình hình không được ổn, vội vàng hạ giọng xuống, hỏi rõ ngọn ngành:- Em nói vụ án mạng sẽ còn tiếp tục là như thế nào?- Em vừa đọc được bản tin trưa này và em đã có suy nghĩ như thế! - Song Ngư nói với giọng lo lắng. - Ngồi xuống nói cho tôi nghe với nào! - Sư Tử cau mày, đầu đầy nghi hoặc. Song Ngư nhẹ kéo ghế ngồi xuống đối diện Sư Tử, sắc mặt lấy làm nghiêm túc, giọng hơi run run, nói:- Vụ án mạng ở khu phố Kataji và khu phố Greofi là cùng một hung thủ đúng chứ?! Hắn để lại lời nhắn "WE" và "CANT". Anh không nghĩ hắn đang cố truyền cho ta thông điệp gì sao? - Có. Anh cũng nghĩ vậy. - Sư Tử xoa cằm suy nghĩ. - Anh nghĩ hắn có ngừng lại cho đến khi nào hắn truyền xong thông điệp không? - Song Ngư cau mày hỏi lại. Sư Tử mở tròn căng cả hai mắt ra chỉ để nhìn Song Ngư: - Em nói đúng! Hắn sẽ không ngừng lại! Nói rồi, Sư Tử đột nhiên đứng phắt người dậy. Cái ghế anh đang ngồi cũng không kịp trở theo động tác của anh mà đổ ầm xuống đất, đánh động một không gian tĩnh lặng. Sư Tử bất ngờ nắm chặt lấy hai bàn tay của Song Ngư, cười tươi tắn:- Cám ơn em nhé, Pisces!!! Em giúp tụi anh nhiều lắm luôn đấy!Xong, Sư Tử chạy vụt đi với tốc độ đáng kinh ngạc. Song Ngư đứng thùy mị, khẽ gật đầu mỉm cười. Cô đứng đấy, nhìn bóng Sư Tử khuất hẳn đi mới quay trở vào trong. Chợt, Song Ngư giật bắn cả mình khi thấy Kim Ngưu không biết từ bao giờ đã ngồi vào chiếc bàn mà hai người ngồi lúc nãy, đôi chân mày cứ nhướng nhướng lên, đôi mắt hiện rõ sự mộng mơ nhìn cô, mỉm cười nhếch mép.- Thì ra là vậy à? - Giọng Kim Ngưu cất lên nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý. Song Ngư đỏ hết cả mặt, vội vàng khoát khoát tay, cao giọng cãi lại.- Không phải!!!!!!! Song Ngư quay tới quay lui nhìn mọi người xung quanh, sợ rằng sẽ có ai thêm mắm thêm muối, hùa với Kim Ngưu mà chọc mình. Nhưng không, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía chiếc tivi đặt trong quán ăn, nhìn không chớp mắt. " ...Sau đây chúng tôi xin đọc lời nhắn gởi của một người vô danh tự nhận mình là hung thủ của hai vụ án Kataji và Greofi...", giọng nói của người dẫn chương trình phát lên vang vọng trong tâm trí mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương