Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 216: Họ Mạc Không Có Ai Là Người Tốt



Cái gọi là nhà giàu, tự nhiên chính là Dương Bằng.

Ở trong đám người Thất Tinh Tông mà Bạch Nhạc quen biết cũng chỉ có hắn có thể được xưng là nhà giàu.

Đợi khi Bạch Nhạc dẫn theo đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông ùn ùn giết đến chỗ ở của Dương Bằng, Dương Bằng trực tiếp há hốc mồm.

Vừa nãy mới nhận được tin, nói đám người Đạo Lăng Thiên Tông này sắp đánh nhau với Lý Phù Nam, hắn còn đang nghĩ có nên đi xem náo nhiệt, Bạch Nhạc lại đột ngột dẫn cả đám tới chỗ này, có cần khoa trương vậy không?

Đương nhiên, thân làm nhà giàu bị thịt, chỉ nháy mắt, Dương Bằng lập tức kịp có phản ứng.

Khắc này, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhạc, tuyệt đối không có cừu hận khi bị người gài, có chăng chỉ là hưng phấn và vui sướng tràn đầy.

Thấy được ánh mắt Dương Bằng, trong lòng Bạch Nhạc cũng tràn đầy đắc ý.

Nhìn xem, đây mới là giác ngộ mà một nhà giàu nên có a!

- Văn sư huynh, tại hạ Dương Bằng, đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông, Dương trong dương thụ, Bằng trong bằng hữu! Bình sinh tâm nguyện lớn nhất chính là quảng kết bằng hữu trong thiên hạ, không biết có thể kết giao bằng hữu với huynh đệ được không?

Lời dạo đầu cũ rích!

Đừng nói Văn Trạch, ngay cả Bạch Nhạc vừa nghe nói thế, khóe miệng đều bất giác co quắp lại, xoay đầu nghĩa chính từ nghiêm nói.

- Đứa này là ai? Ta biết hắn à?

- . . .

...

Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!

Sau sự việc vừa rồi, rất nhanh liền có người phát động hết thảy lực lượng đi đào móc bối cảnh của Bạch Nhạc.

Trên thực tế, mấy tin tức này vốn cũng khó mà giấu được người có lòng quyết tâm điều tra.

Rất nhanh, thân phận Bạch Nhạc liền được tra xét rõ ràng.

Tuy xuất thân Bạch gia, nhưng thực tế, từ lúc mười tuổi Bạch Nhạc đã rời nhà đi ra, bái nhập Linh Tê Kiếm Tông, sau đó nương theo trận chiến Đạo Lăng Sơn, Đạo Lăng Thánh Nữ đích thân đến Linh Tê Kiếm Tông truy tra tung tích Thông Thiên Ma Quân.

Như thế tính ra, Bạch Nhạc từng gặp qua Đạo Lăng Thánh Nữ, đến sau bọn Văn Trạch và Tử Dương Chân Nhân cùng lúc đuổi tới Linh Tê Kiếm Tông đón về Thánh Nữ, nhờ đó, Bạch Nhạc có thể trở thành bằng hữu với Văn Trạch cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ.

Đương nhiên, một ít tỉ mỉ trong đó lại không khả năng tra rõ được, chẳng qua chỉ từ một ít tin tức bề mặt thu được cũng đủ để giải thích hết thảy.

Hiểu rõ được những điều này, dù là ai cũng chỉ có thể cười khổ.

Phần cơ duyên như thế căn bản không cách nào phục chế, người khác chỉ biết hâm mộ mà thôi.

Đương nhiên, kết quả như vậy, thực ra lại khiến không ít người tâm lý bình hành lên nhiều!

Chí ít, Bạch Nhạc cũng vẫn là Bạch Nhạc, chẳng qua là vận khí tốt chút, chứ luận thực lực hay để uẩn thì vẫn kém xa.

Như thế, với cục diện bây giờ, thứ duy nhất có thể chứng minh thiên phú và năng lực, tự nhiên vẫn là Thất Tinh Tháp.

Bạch Nhạc náo một trận, dù là Lý Phù Nam cũng đê điệu rất nhiều, không phải là hắn thật sợ Văn Trạch, chỉ là không muốn sinh thêm chuyện mà thôi.

Rất nhanh, chuyện Huyết Ảnh Ma Tông sắp có được hai mươi danh ngạch tiến vào Thất Tinh Tháp cũng truyền ra.

Chẳng mấy chốc, chúng nhân liền bị chuyện này hấp dẫn.

So với uy hiếp từ Huyết Ảnh Ma Tông, tranh chấp của bọn Bạch Nhạc chỉ có thể nói là đánh nhau vì sĩ diện, đối với người khác không có ảnh hưởng gì đáng kể! Nhưng chuyện Huyết Ảnh Ma Tông nhúng tay vào thì lại khác, nhất là đối với những người ngoài tông, bọn hắn không có nửa điểm thủ đoạn bảo mạng, nếu nhất thời sơ sẩy, rất có khả năng sẽ chết trong Thất Tinh Tháp.

Không chút nghi ngờ, bởi vì Huyết Ảnh Ma Tông nhúng tay, độ khó trong lần xông Thất Tinh Tháp này vượt xa những lần trước.

...

Thời gian ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn lại cũng không ngắn.

Dưới sự dẫn dụ có chủ đích của Bạch Nhạc, rất nhanh Văn Trạch và đám người Dương Bằng, Hà Tương Tư liền thân quen, còn cả Hàn Sơn Tiếu Vượng, Đàm Y Viên cũng bởi vì quan hệ với Bạch Nhạc mà gom đi qua.

Đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tuy ngạo khí, nhưng trên thực tế, thái độ đó đều đến từ thói quen của Đạo Lăng Thiên Tông.

Một khi thân thuộc rồi, vậy liền rất dễ ở chung.

Đương nhiên, đối với Bạch Nhạc mà nói, điều hắn quan tâm nhất tuyệt đối không phải cái này, mà là tin tức về Vân Mộng Chân.

Qua ba lượt rượu, Bạch Nhạc tìm cơ hội mở miệng hỏi dò:

- Văn sư huynh, sao lần này Thánh Nữ không tới? Ta nghe nói, trước đây Huyết Ảnh Ma Tông là do mạch của Thánh Nữ trấn áp.

Nhắc tới Vân Mộng Chân, Văn Trạch liếc nhìn Bạch Nhạc, trong lòng tự nhiên đoán được, Bạch Nhạc vẫn chưa từ bỏ hi vọng, nhưng kể ra đấy cũng là nhân chi thường tình, chỉ là còn có người khác tại trường, tự nhiên không thể nói thêm.

Lắc đầu, Văn Trạch giải thích nói:

- Thánh Nữ vừa phản hồi tông môn liền trực tiếp bế quan! Huống hồ, Huyết Ảnh Ma Quân ở đây, nếu không có cao thủ cấp bậc như Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên thì không cách nào áp chế đối phương.

Văn Trạch nói rất nhẹ nhàng, nhưng Bạch Nhạc có thể tưởng tượng ra được, làm mất Côn Ngô Kiếm, tình cảnh Vân Mộng Chân rất không tốt! Cái gọi là bế quan, sợ rằng cũng là bất đắc dĩ.

Nghĩ vậy, Bạch Nhạc không khỏi có chút đau lòng.

Giờ Côn Ngô Kiếm đã nhận chủ, Bạch Nhạc tự nhiên càng hiểu rõ uy lực của Côn Ngô Kiếm, chỉ hận không thể lập tức chạy tới Đạo Lăng Thiên Tông trả lại Côn Ngô Kiếm cho Vân Mộng Chân.

Đáng tiếc, trong lòng Bạch Nhạc càng hiểu, nếu như hắn thật dám làm thế, vô luận Vân Mộng Chân nghĩ thế nào, hắn đều khó thoát tai kiếp.

Tâm tình phức tạp càng khiến Bạch Nhạc cảm thấy đè nén, khó mà thốt được nên lời.

Vỗ vỗ vai Bạch Nhạc, Văn Trạch nhẹ giọng nói:

- Yên tâm đi, đối phó đám phế vật Huyết Ảnh Ma Tông kia cần gì Thánh Nữ phải động tay, lần này trong Thất Tinh Tháp, chúng ta trước cho bọn hắn một bài học, tới bao nhiêu, chúng ta giết bấy nhiêu.

- Không đơn giản vậy đâu!

Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:

- Ta đã giao thủ qua với người Huyết Ảnh Ma Tông, không nói cái khác, chỉ riêng mấy ngày trước, cái tên Mạc Vô Tình từng giao thủ với Hà sư tỷ liền đã tuyệt đối không đơn giản! Dù là ngươi, sợ rằng chưa hẳn nhất định có thể thắng.

Quệt môi, đối với cái này Văn Trạch từ chối cho ý kiến, rất hiển nhiên, lời này của Bạch Nhạc hắn không thích nghe.

Trên thực tế, Bạch Nhạc cũng hiểu, trước khi thục sự giao thủ, sợ rằng đối phương khó mà hiểu được sự đáng sợ của đám người Huyết Ảnh Ma Tông.

Đạo Lăng Thiên Tông tuy cường đại, nhưng những thiên tài ma đạo kia tuyệt đối cũng không kém.

Cứ phải để cho bọn Văn Trạch ăn chút thiệt thòi, khi đó mới thực sự ý thức được tình thế nghiêm trọng.

Nghĩ vậy, Bạch Nhạc liền không nói gì thêm mà quay sang Hà Tương Tư hỏi:

- Tư tỷ, lần này ngươi còn muốn đánh cuộc với Mạc Vân Tô không?

Lúc trước khi lần đầu tiên Bạch Nhạc phát sinh xung đột với Mạc Vân Tô liền nghe Mạc Vân Tô nói qua, Hà Tương Tư muốn đánh cuộc với Mạc Vân Tô, hai người đều không mang lệnh bài thân phận đệ tử Thất Tinh Tông, trực diện với uy hiếp trong Thất Tinh Tháp.

Giờ lại thêm người Huyết Ảnh Ma Tông, nếu làm như vậy, khả năng liền sẽ nguy hiểm.

Thoáng chút do dự, cuối cùng Hà Tương Tư vẫn lắc đầu, kiên trì nói:

- Chuyện giữa ta và hắn, sau cùng đều phải kết thúc! Huống hồ, trước đây đã nói tốt rồi, giờ há lý nào lại đổi ý.

Không đợi Bạch Nhạc lên tiếng, Hà Tương Tư đã nói tiếp:

- Ngươi yên tâm, nếu thật gặp chuyện không thể ứng phó, ta sẽ không gượng chống.

- Lại là cái tên Mạc Vân Tô kia?

Hừ nhẹ một tiếng, Văn Trạch nói:

- Vừa rồi ngươi mới nhắc đến người Huyết Ảnh Ma Tông, hắn tên gì?

- Mạc Vô Tình.

Bạch Nhạc đành chịu đáp.

- Cái gì Mạc Vân Tô, Mạc Vô Tình, hai đứa này đều họ Mạc, không ai là người tốt cả. Theo ta thấy, giết sạch cả hai luôn là xong.

Bất mãn liếc Bạch Nhạc một cái, Vân Trạch khinh thường nói:

- Nếu ngươi không tiện động thủ, ta giúp ngươi thịt hắn là được.

- . . .

- Đa tạ ý tốt của Văn sư huynh, nhưng đây là chuyện riêng giữa ta với hắn, tốt nhất vẫn nên để ta tự tay kết liễu.

Lắc đầu, Hà Tương Tư lần nữa cự tuyệt.

Lời nói đến thế, Văn Trạch tự nhiên không tiện lắm mồm thêm nữa.

Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Văn Trạch lại quay sang Bạch Nhạc nói:

- Bạch Nhạc, ta nghe sư tôn nhắc qua, Thất Tinh Tháp này có vẻ rất thú vị, chúng ta thì cũng thôi, riêng với ngươi lại rất quan trọng! Chuyện Huyết Ảnh Ma Tông ngươi không cần để ý, cứ toàn lực xông tháp, thử xem có thể được đến phần truyền thừa kia không.

- Ta hiểu!

Gật đầu, Bạch Nhạc dứt khoát đáp ứng.

Lần này, bản thân hắn tham gia là vì truyền thừa Thất Tinh Tháp, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Huống hồ, khoan nhắc đến chuyện này, chỉ bằng Vân Mộng Chân từng xông qua, Bạch Nhạc liền quyết tâm nhất định phải tận lực hoàn thành.

Hắn từng nói muốn đuổi kịp bước chân Vân Mộng Chân, như vậy há có thể ngay cả Vân Mộng Chân lúc chín tuổi đều không sánh bằng?

- Được rồi, dù sao Thất Tinh Tháp cũng sắp mở ra! Đến lúc đó, chúng ta chờ tin tức tốt từ ngươi.

Vỗ vai Bạch Nhạc, Văn Trạch lại nghĩ tới Lý Phù Nam, lập tức bổ sung thêm:

- Cả tên Lý Phù Nam kia nữa, cái mẹ gì mà Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, ta nghe liền khó chịu, nếu có cơ hội, ngươi cứ đánh mặt hắn cho ta, cái thá gì, còn dám kêu gào với ta.

Nghĩ đến vừa nãy bị Bạch Nhạc ngưng chiến, Văn Trạch liền càng thêm khó chịu:

- Ta nhắc qua với ngươi rồi đấy, nếu ngươi không làm được thì cứ nói sớm, đừng đợi chuyện lần này kết thúc, ta còn phải đích thân đi giáo huấn hắn.

- . . .

Lườm hắn một cái, đối với loại thái độ coi trời bằng vung này của Văn Trạch, Bạch Nhạc thực sự cũng bó tay hết cách.

Mặc dù chưa từng giao thủ với Văn Trạch, nhưng Bạch Nhạc lại biết thực lực Lý Phù Nam.

Nói câu không dễ nghe, nếu thật động thủ, sợ rằng Văn Trạch chưa hẳn đã chiếm được tiện nghi.

Đương nhiên, lời này hắn không thể tùy tiện nói lối ra, bằng không, vậy liền không phải đả kích Văn Trạch, mà hẳn nên trước chuẩn bị sẵn sàng làm một trận với Văn Trạch.

Chút tâm tư kia của Văn Trạch, Bạch Nhạc tự nhiên rõ ràng.

Mặc dù trước đây đã hóa thù thành bạn, nhưng chỉ cần có cơ hội, Văn Trạch tất sẽ giở lại mánh cũ, giáo huấn mình một phen để vãn hồi mặt mũi.

Đương sơ lúc đối mặt Lý Phù Nam, Văn Trạch nói câu kia, mặc dù là đùa, nhưng chưa hẳn đã không lộ ra ý nghĩ thật của hắn.

Không thể dùng tới Thông Thiên Ma Quân, chỉ bằng chút thực lực hiện tại, dù đã bước vào Linh Phủ trung kỳ, Bạch Nhạc lại cũng tự biết rõ ràng, kiên quyết không chịu tự rước lấy nhục.

- Có nghe hay không?

- Biết, biết!

Quệt quệt môi, Bạch Nhạc thuận miệng bậy bạ:

- Ngươi tốt nhất vẫn nên xử lý chuyện Huyết Ảnh Ma Tông trước, đừng để lật thuyền trong mương, cắm ở dưới tay họ Mạc, đến lúc đó ta lại phải đi ra tìm về mặt mũi cho ngươi.

- Ta phi, ngươi cứ tự lo chính mình cho tốt là được! Cứ chờ xem, để coi đến lúc đó, là ai lật thuyền.

Thần tình không đáng nhìn Bạch Nhạc một cái, Văn Trạch bực bội đáp.

Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...