Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 218: Đánh Cuộc



Lần này số đệ tử theo Tử Dương Chân Nhân tới Đạo Lăng Thiên Tông chẳng qua chỉ hơn mười người, mặc dù nhìn qua có vẻ chịu thiệt, nhưng lấy danh tiếng Đạo Lăng Thiên Tông, chút chênh lệch hoàn toàn có thể trực tiếp lơ là.

- Nếu đã đánh cuộc, kiểu gì cũng phải thêm chút tiền cược, Huyết Vô Ngân, ngươi muốn cược thế nào?

Không chút ngập ngừng, Tử Dương Chân Nhân trực tiếp đáp ứng.

- Một vạn linh thạch, tính là góp vui.

Tròng mắt nháy đều không nháy, Huyết Vô Ngân nhàn nhạt mở miệng nói:

- Thượng phẩm!

Lấy thân phận Huyết Vô Ngân và Tử Dương Chân Nhân, một vạn linh thạch không tính là gì, song nếu là một vạn linh thạch thượng phẩm, vậy lại là chuyện khác.

Linh thạch mà bọn Bạch Nhạc thường sử dụng đều là linh thạch hạ phẩm, một trăm viên mới miễn cưỡng đổi được một viên linh thạch thượng phẩm, hơn nữa thường thường còn có tiền mà không mua được.

Đại khái tính ra, số tiền đặt cược này liền tương đương với một triệu linh thạch.

Cũng chỉ hai vị này mới dám không xem ra gì, mấy người tông môn khác ở bên cạnh nghe thấy con số kia, ai nấy đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Dù là Tinh Hà lão tổ cũng không khỏi hơi nhíu mày.

Chi tiêu của toàn bộ Thất Tinh Tông cộng lại, một năm cũng chẳng qua mới bằng số này mà thôi.

- Cũng được!

Không chút do dự, Tử Dương Chân Nhân lập tức đáp ứng, dù cho con số này khiến hắn khó miễn có chút tiếc rẻ, nhưng chuyện này vốn là do hắn khiêu lên, đương nhiên sẽ không chịu mất mặt.

Thoáng ngừng một lát, Tử Dương Chân Nhân tiếp tục nói:

- Nơi đây dù sao cũng là địa bàn Thất Tinh Tông, bản tọa đề nghị, không ngại lại thêm chút tiền cược! Nếu lần này có người có thể xông qua Thất Tinh Tháp, ta liền tặng hắn một trái Linh Khư Quả thượng phẩm, trợ giúp hắn sau này mở ra Tinh Cung!

Linh Khư Quả là cái gì?

Lần trước vì giúp Bạch Nhạc bước vào Linh Phủ, Vân Mộng Chân chẳng qua chỉ đưa cho Bạch Nhạc một trái Linh Khư Quả hạ phẩm mà thôi! Tuy là như thế, Vân Mộng Chân vẫn có chút không nỡ, giờ đổi thành Linh Khư Quả thượng phẩm, thứ này nếu không phải đại thành Tinh Hải Cảnh thì căn bản khó mà cầm ra được.

Nếu lấy giá trị tới tính, một viên Linh Khư Quả thượng phẩm, sợ rằng còn trân quý hơn nhiều một vạn linh thạch thượng phẩm.

Đạo lý rất đơn giản, linh thạch thượng phẩm ngươi có thể lấy ra được, nhưng Linh Khư Quả thượng phẩm, vậy lại muốn mua cũng không mua được.

- Tử Dương Chân Nhân tự tin với người Đạo Lăng Thiên Tông thế à?

- Chẳng lẽ ngươi không có lòng tin với người Huyết Ảnh Ma Tông?

Tử Dương Chân Nhân nhàn nhạt hỏi ngược lại.

- Có lý!

Gật đầu, Huyết Vô Ngân ngạo nghễ nói:

- Chỗ này của ta có một đôi Huyết Ảnh Ngoa, là linh bảo do ta tự tay luyện chế, đủ để sánh ngang một trái Linh Khư Quả rồi chứ?

Trên thực tế, người tại trường ai cũng hiểu, vô luận Linh Khư Quả hay Huyết Ảnh Ngoa kỳ thực đều là bảo vật hai vị này chuẩn bị cho đệ tử bên mình đột phá Tinh Cung Cảnh, về mặt giá trị tự nhiên cũng tương đương.

Lần này mặc dù số người tiến vào Thất Tinh Tháp khảo nghiệm tuy nhiều, nhưng ai nấy đều lòng dạ biết rõ, thực sự có hi vọng xông qua Thất Tinh Tháp, chẳng qua là ba người Văn Trạch, Mạc Vô Tình, Lý Phù Nam mà thôi.

Lý Phù Nam không phải đệ tử Thất Tinh Tông, nhưng một khi thành công xông qua Thất Tinh Tháp, tất nhiên sẽ bái nhập Thất Tinh Tông!

Bản thân điều này vốn là quy ước ngầm giữa Hàn Sơn và Thất Tinh Tông, Lý Phù Nam bái nhập Thất Tinh Tông, Thất Tinh Tông cấp cho bồi thường, như thế, đối với Hàn Sơn, đối với Thất Tinh Tông, hay đối với Lý Phù Nam đều là kết quả tốt nhất.

Cũng chính bởi vậy, Tử Dương Chân Nhân mới nói nơi đây là địa bàn Thất Tinh Tông, cố ý nhiều thêm chút tiền cược.

- Như thế tốt nhất!

Gật đầu thỏa mãn, Tử Dương Chân Nhân đáp:

- Vừa khéo, Tinh Hà có thể làm chứng cho ngươi ta.

- Tất nhiên, hai vị đã có nhã hứng như thế, lão phu cam tâm tình nguyện phụng bồi.

Khẽ gật đầu, Tinh Hà lão tổ thuận thế đáp ứng.

Đối với độ khó của Thất Tinh Tháp, hắn là người rõ ràng nhất, đừng thấy giờ đặt cược thống khoái, nhưng trên thực tế, sau cùng thế nào vẫn chưa biết được! Muốn xông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm, còn phải đề phòng ám toán lẫn nhau, muốn đi đến bước cuối cùng sao mà khó khăn.

Vô luận Lý Phù Nam, Văn Trạch hay là Mạc Vô Tình, mặc dù ai cũng đều có thể được gọi là thiên kiêu, nhưng so với thiên tài kinh diễm tuyệt luân như Đạo Lăng Thánh Nữ thì vẫn có sai lệch không nhỏ, không ai dám tự tin nói nhất định có thể thông qua Thất Tinh Tháp khảo nghiệm được cả.

Thoáng ngừng một lát, Tinh Hà lão tổ lại nói tiếp:

- Hai vị chắc đều đồng ý để ta làm người trung gian, như vậy lão phu nhất định phải nói trước một tiếng! Thất Tinh Tháp khảo nghiệm vốn là công bình đối với tất cả mọi người, bất cứ ai tham dự khảo nghiệm đều có cơ hội thành công! Đến khi ấy, vô luận sau cùng là người nào xông cửa thành công, hai vị đều không được đổi ý, càng không được ngấm ngầm ra tay hãm hại.

- Được rồi!

Điểm này được nói ra trên lập trường Thất Tinh Tông, song phần nhiều càng chỉ như lời xã giao, tự nhiên không ai phản đối cả.

Tới đây, trường đánh cuộc này mới tính là chân chính thành lập.

Trong lúc nhất thời, ba người ai cũng không nói thêm gì nữa, mỗi người chiếm giữ một phương, lẳng lặng đợi kết quả.

... ... ... . ..

Cùng lúc, Bạch Nhạc rốt cục cũng bước vào trong Thất Tinh Tháp.

Nháy mắt, phảng phất như bước vào một phiến hư không, nhất thời Bạch Nhạc mất đi liên hệ với tất cả mọi người.

Trên thực tế, trước khi tiến vào, Bạch Nhạc cố ý dựa gần Hà Tương Tư, định cùng lúc tiến vào Thất Tinh Tháp, tìm cơ hội giúp Hà Tương Tư một phen, chỉ là không ngờ, vừa tiến đến, chúng nhân liền bị truyền tống đến những vị trí khác nhau.

Thoáng định thần lại, Bạch Nhạc quan sát xung quanh một phen, lập tức liền thấy được trên bầu trời có một ngôi sao rực rỡ, phảng phất như nơi đó chính là hạch tâm của hết thảy nơi đây.

Trừ cái đó ra, Bạch Nhạc còn thấy được vài bóng người cách đó không xa, khoảng cách tương đối gần, song Bạch Nhạc lại không nhận ra đối phương, hơn nữa trên thân cũng không có ma khí, hiển nhiên chỉ là đệ tử bình thường.

Liếc qua một cái, Bạch Nhạc lập tức liền mất đi hứng thú.

Trước lúc tiến vào, ngay cả Dương Bằng đều không biết trong Thất Tinh Tháp rốt cục có khảo nghiệm thế nào, tự nhiên không thể ăn gian. Nhưng mà tiến vào rồi, đánh giá bốn phía một lúc, Bạch Nhạc cũng vẫn không biết khảo nghiệm rốt cục là gì.

Gần như ngay khi trong đầu Bạch Nhạc còn đang lướt qua vô số ý niệm, ngôi sao trên không trung kia đột ngột toát ra một mạt quang huy chói mắt.

Tức thì, một luồng linh lực khủng bố cuốn thốc toàn bộ Thất Tinh Tháp.

Không cần bất kỳ giải thích nào, Bạch Nhạc cũng hiểu được, từ thời khắc này khảo nghiệm của Thất Tinh Tháp mới chính thức bắt đầu.

Gần gần chỉ mới là đợt xung kích đầu tiên, lại đã có không ít người cảm nhận được áp lực cực lớn, thậm chí vài người yếu chút lập tức vội trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch điều chỉnh khí tức để chống đỡ xung kích khủng bố kia.

Khóe mắt liếc qua một lượt, Bạch Nhạc phát hiện, xung quanh mình cũng có người như thế.

Hơi khẽ lắc đầu, trong lòng Bạch Nhạc hiểu được, rất nhanh những người này tất sẽ bị thanh trừ đi ra, nói là mấy trăm người tham dự, nhưng trên thực tế, số thực sự có tư cách ứng đối Thất Tinh Tháp khảo nghiệm lại chẳng qua mới hơn trăm người mà thôi.

Còn về bản thân Bạch Nhạc, linh lực xung kích thế này tạo thành ảnh hưởng không lớn, căn bản không tính là uy hiếp! Sự cường đại của Tử Phủ phẩm chất hoàn mỹ căn bản không phải là điều người ngoài có thể tưởng tượng.

Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...