Thám Tử Của Quỷ

Chương 10: Chuyện Cũ Của Trần Văn Bân



Sáng hôm sau Trần Thăng đi dạy như bình thường. Bích Ngọc vào bệnh viện thăm cha nàng. Lâm nói cũng muốn về thăm nhà. Cả ba ai làm việc của người đó. Về việc đặt chất cấm trên mạng, Trần Thăng cũng đã đặt được hơn năm mươi loại ở hơn hai mươi trang web khác nhau. Hắn hành động rất cẩn thận, sử dụng ip có địa chỉ nước ngoài, thay đổi liên tục, hàng hoá cũng gửi tới hơn mười địa chỉ khác nhau vì bây giờ hắn vẫn đang bị cảnh sát điều tra. Cũng may trình độ tin học của Lâm khá giỏi, giúp hắn rất nhiều. Việc bây giờ của hắn chỉ là chờ đợi hàng gửi tới. Nếu gặp may hắn sẽ có được thứ thuốc đó và có thể triển khai bước điều tra tiếp theo.

Lúc này trong sở cảnh sát, thủ trưởng của đội hình sự, Phó cục trưởng Huỳnh Tuấn Anh đang nghe các đội viên báo cáo kết quả điều tra các vụ án. Khi đến lượt vụ án của Bích Ngọc. Tô Oanh được phân công điều tra về nhân viên bảo vệ tên Kiệt lên tiếng:

"Qua quá trình điều tra và xác minh, từ bức ảnh mà bên quản lý chung cư cung cấp, chúng tôi đã tiến hành điều tra chi tiết, phát hiện rằng Kiệt rất ít giao tiếp với đồng nghiệp Mọi người chỉ biết nơi hắn ở trọ, chưa ai từng gặp qua vợ con hay người thân của hắn, cả ảnh cũng không nhìn thấy. Chúng tôi tìm về nơi hắn ở trọ, thì chủ nhà và hàng xóm xung quanh nói hắn chỉ sống một mình, cũng ít giao du với hàng xóm xung quanh. Có điều thỉnh thoảng có mấy người đến tìm hắn. Hắn nói là đồng hương ở dưới quê lên thăm. Hôm xảy ra vụ án qua camera khu vực xung quanh phòng trọ chúng tôi đã tiến hành sàng lọc và tìm ra hai kẻ khả nghi này, mời các vị coi trên màn hình. Sau đó chúng tôi cũng trích xuất camera xung quanh khu trung cư và thấy được hai kẻ này có xuất hiện ở gần khu trung cư. Chỉ có điều thời gian nạn nhân tử vong là 22h-22h30 thì chúng luôn xuất hiện trong camera trong khoảng thời gian này. Chúng tôi truy tìm tung tích Kiệt nhưng người này như bốc hơi, chưa có manh mối. Hiện tại chúng tôi cũng đang điều tra hai người kia. Nhưng nếu tìm ra Kiệt thì cũng không thể nói lên điều gì, hắn có thể nói Trần Thăng nói dối hoặc nói thật vì người này vô cùng bí ẩn, có sự mờ ám. Cũng không loại trừ khả năng Kiệt bị hại nhưng hiện tại chưa có ai báo án. Nếu kiệt bị hại thì sẽ là một vụ án khác với điểm chung là Trần Thăng. Nhưng việc Trần Thăng là hung thủ hay không vẫn phải chứng minh."

Trịnh Tùng Bách, đội trưởng của phòng hình sự lên tiếng hỏi:

"Có camera nào ghi được cảnh Trần Thăng về nhà không?”

Tô Oanh lên tiếng:

"Hôm đó, camera ở nhà hàng ghi nhận Trần Thăng rời đi lúc 21h10ph, nạn nhân tử vong trong khoảng thời gian 22h đến 22h30 sau khi rời nhà hàng lúc 22h. Camera xung quanh trung cư có ghi nhận được hình ảnh Trần Thăng xuất hiện là vào khoảng 21h 20ph, hắn đi bộ. Nhưng camera của chung cư đã bị xoá nên không xác định được Trần Thăng có vào chung cư hay không. Các camera xung quanh này có rất nhiều điểm mù nên rất dễ dàng né tránh nếu Trần Thăng muốn quay lại phục kích nạn nhân."

Huỳnh cục lên tiếng hỏi:

"Việc điều tra Trần Thăng có kết quả chưa."

Đinh Hạo đứng lên báo cáo:

"Hơn hai tuần nay chúng tôi tiến hành theo dõi, giám sát điều tra Trần Thăng 24/24. Đối tượng này làm việc, sinh hoạt bình thường. Tất cả chỉ có công việc, đi siêu thị, hẹn hò, tập thể dục thể thao, dự sự kiện. Nói chung là cuộc sống vô cùng lành mạnh, không có điểm khả nghi nào."

Huỳnh cục tổng kết lại rồi lên tiếng:

"Việc điều tra đi vào ngõ cụt, chúng ta cần mở rộng phạm vi điều tra. Tôi đề nghị rà soát tất cả các thành phần băng nhóm trong khu vực, những kẻ côn đồ, trộm cắp, nghiện hút. Cũng không loại trừ khả năng trả thù vì nạn nhân Bích Ngọc là bạn gái của Đinh Hạo, một cảnh sát vừa có công lớn trong chiến dịch chống ma túy tiêu diệt băng đảng Hắc Miêu. Tất cả các đồng chí chia ra hành động."

Đinh Hạo vô cùng buồn bực, việc điều tra cái chết của Bích Ngọc đi vào ngõ cụt. Nếu là yếu tố bất ngờ vô tình gặp nảy sinh ý muốn giết người thì làm sao không để lại chút manh mối nào. Trừ khi đã được lên kế hoạch từ trước và chúng luôn theo dõi nàng hoặc là chúng được lệnh theo dõi nàng, chỉ đợi chỉ thị là hành động. Nếu chúng đã nhắm vào Bích Ngọc từ trước thì trả thù cũng là một khả năng. Nhưng làm sao chúng biết được Bích Ngọc là bạn gái hắn, trừ khi chúng biết hắn và đã điều tra hắn. Nếu vậy thì hắn cũng là mục tiêu của thế lực nào đó.

Còn việc Trần Thăng vô tình gặp Bích Ngọc đã được xác nhận. Hắn vào nhà hàng trước Bích Ngọc khoảng 15ph. Nếu Trần Thăng có ý định bất ngờ giết Bích Ngọc thì cũng có khả năng nhưng việc điều tra Trần Thăng đã đi vào ngõ cụt.

Trong bệnh viện, Bích Ngọc đang lo lắng ngồi bên giường bệnh của cha nàng. Mẹ nàng cũng ở đây, giờ trông bà vô cùng tiều tụy. Con bị sát hại, chồng thì bị bệnh, điều đó quá sức chịu đựng đối với một người phụ nữ. Từng giọt nước mắt chảy ra trên khoé mắt bà. Bích Ngọc muốn an ủi bà nhưng không thể. Cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông bước vào. Ông ta trông khoảng trên dưới sáu mươi tuổi nhưng da dẻ hồng hào, dáng người cao, khuôn mặt cương nghị, đôi mắt thì vô cùng sáng. Ông ta tiến lại giường bệnh của cha nàng:

"Xin chào, tôi là Trần Văn Bân. Tôi đến để thăm anh Trương Quốc Huy."

Mẹ Bích Ngọc nhìn người đàn ông này, bà cảm thấy người này rất xa lạ, chưa bao giờ gặp. Trong suốt mấy chục năm kết hôn. Bà cũng chưa bao giờ nghe chồng mình nhắc tới cái tên này. Nhưng bà cũng lịch sự chào hỏi:

"Chào anh, tôi là Đỗ Mỹ Nhàn ,vợ của anh Huy. Cảm ơn anh đã đến thăm chồng tôi."

Trần Văn Bân đặt giỏ hoa quả và bó hoa lên bàn gần đó. Ông ta đến gần quan sát Trương Quốc Huy. Đúng là Trương Quốc Huy của năm xưa, nhưng giờ đã già, đã mất đi vài phần hào khí của năm đó. Trần Văn Bân quay sang mẹ Bích Ngọc hỏi:

"Tình hình của anh nhà có ổn không?"

Mẹ Bích Ngọc từ tốn đáp:

"Phẫu thuật của chồng tôi rất thành công. Giờ chỉ cần đợi anh ấy tỉnh lại."

Đỗ Mỹ Nhàn nhìn Trần Văn Bân tò mò hỏi:

"Xin lỗi, nhưng tôi chưa từng nghe chồng mình nhắc tới anh."

Trần Văn Bân cũng không thấy lạ, khẽ nói:

"Chúng tôi từng quen biết. Chắc anh Huy cũng đã quên tôi rồi".

Đỗ Mỹ Nhàn sực nhớ ra điều gì, áy náy nói:

"Xin lỗi, chồng tôi từng mất trí nhớ, có nhiều chuyện không nhớ rõ."

Trần Văn Bân thầm than,khẽ nói:

"Không sao."

Mẹ Bích Ngọc đang trò chuyện với Trần Văn Bân thì Trưởng khoa vào thăm bệnh, theo sau là An Kỳ. An Kỳ đi tới bên Đỗ Mỹ Nhàn, quan tâm hỏi :

"Cô Nhàn, cô đừng gắng sức quá."

Đỗ Mỹ Nhàn khẽ giật đầu:

"Cảm ơn con và anh Triệu đến thăm. À phải rồi, đây là người quen của chồng cô, Trần Văn Bân, anh Trần".

Khi nghe cái tên này, vị trưởng khoa họ Triệu kia sắc mặt khẽ biến. Lúc Trần Văn Bân quay lưng lại. Hai bên đối mặt nhau. Tất cả đã được xác định. Trưởng khoa Triệu buồn bực nói:

"Trần Văn Bân, là anh?"

Trần Văn Bân dường như cũng nhận ra người đối diện. Ông ta cũng chào hỏi:

"Triệu Hồng Quân, xin chào."

Bích Ngọc thấy lạ. Người này quen biết với ba nàng nhưng nàng chưa bao giờ nghe ba nàng nhắc tới, liền hỏi:

"Ba quen biết chú Trần sao?"

Triệu Hồng Quân như nhớ lại điều gì, vô cùng tức giận, hừ nói:

"Ba có tài đức gì mà quen biết với chủ tịch Trần chứ!"

Trần Văn Bân biết Triệu Hồng Quân vẫn giận chuyện năm xưa. Ông ta nhìn Triệu Hồng Quân nói:

"Hồng Quân, năm xưa tôi cũng có nỗi khổ!"

Sau đó Trần Văn Bân dường như ý thức được có những chuyện không nên nói ở đây nên ngừng lại. Triệu Hồng Quân cũng chỉ hừ lạnh, không nói. An Kỳ thấy hình như mối quan hệ của hai người không tốt , liền tới kéo ba nàng:

"Ba, ba mau đến khám cho chú Trương đi."

Trần Văn Bân thấy tình hình này cũng không muốn nán lại nên cáo biệt với Đỗ Mỹ Nhàn rồi ra về. Trước khi rời đi có để lại số điện thoại, nói nếu có khó khăn gì thì liên lạc ông ta. Đỗ Mỹ Nhàn cũng nói lời cảm ơn.

Trong căn tin của bệnh viện, An Kỳ cầm trên tay ly cafe, khẽ để trước mặt ba nàng đang bần thần ngồi trên ghế. Từ khi gặp Trần Văn Bân tâm trạng của ba nàng dường như rất kém:

"Ba, Ba có chuyện gì với chú Trần sao?"

Triệu Hồng Quân sẽ không bao giờ nói với ai về Trần Văn Bân. Ông ta sẽ làm như người này không hề tồn tại. Nhưng nếu con gái đã chủ động hỏi thì ông ta cũng không giấu giếm:

"Trần Văn Bân năm xưa là anh em thân thiết nhất của ba. Một con người đầy tài hoa, chỉ tiếc là lại đi theo quân Ngụy."

Sau đó ông ta từ từ kể lại. Qua câu chuyện của ông ta, An Kỳ đã phần nào hiểu được về Trần Văn Bân. Trần Văn Bân cùng ba của nàng đều xuất thân từ những vùng quê nghèo. Cả hai cùng là những thanh niên đầy nhiệt huyết. Trong những năm tháng đó, đất nước còn đang chia cắt hai miền Nam-Bắc. Trong một hoạt động nhân đạo của một tổ chức quốc tế về y tế. Ba nàng đã gặp được Trần Văn Bân. Ba nàng rất ngưỡng mộ tài hoa của người này và người này cũng vậy, có thể nói cả hai là kình phùng địch thủ. Họ thường cùng nhau chơi thể thao, chăm sóc người bệnh, giúp nhau theo đuổi những cô gái mà họ thích, cùng nhau mạo hiểm trèo đèo lội suối đến vùng sâu vùng xa khám bệnh cho người dân. Đó là quãng thời gian vui vẻ. Ba nàng cảm thấy Trần Văn Bân là người có tinh thần chính nghĩa. Khi hoạt động kết thúc, ba nàng mong muốn Trần Văn Bân ở lại nhưng người này quyết chí quay trở lại miền Nam, công tác ở tại một bệnh viện của chính phủ quân Ngụy. Mối quan hệ của hai người cũng rạn nứt từ đó. Về sau khi giải phóng, chính quyền mới trọng dụng nhân tài, Trần Văn Bân trở thành công dân trong chế độ mới. Tuy mọi việc đã bình thường nhưng vì khúc mắc năm xưa mà mối quan hệ của ba nàng và Trần Văn Bân không được tốt. Ba nàng không muốn nhắc tới người này, coi như không tồn tại. An Kỳ sau khi nghe xong câu chuyện cũng thở dài. Chiến tranh và sự chia cắt lấy đi của người ta quá nhiều thứ: mạng sống, tình thân, tình bạn, tình yêu và cả nhiều thứ mà nàng chưa hề biết tới nữa.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...