Thám Tử Của Quỷ
Chương 9: Nụ Hôn Tạm Biệt
Trần Thăng lái xe đến nhà hàng. Con xe của hãng F này hắn rất thích, chạy rất êm. Đến nơi hắn đã thấy An Kỳ đã chờ sẵn ở đó. Hôm nay này nàng mặc một chiếc váy màu xanh, cổ lọ, mái tóc cắt ngang vai khẽ uốn nhẹ kết hợp với đôi bông tai màu ngọc bích và lối trang điểm tinh tế, trông nàng thực xinh đẹp. Nàng đứng lên tươi cười, vẫy tay gọi hắn:"Tony, ở đây."Trần Thăng dù không vui nhưng cũng cố nặn ra một nụ cười. Hắn đi lại phía An Kỳ:"An Kỳ, sao em tới sớm vậy?"An Kỳ nhìn hắn, nàng ra vẻ hờn dỗi:"Hẹn với thầy Trần, có thể không tới sớm sao."Trần Thăng biết An Kỳ có rất nhiều chiêu. Hắn đề phòng không hết được, đành ngoan ngoãn ngồi xuống :"Em gọi món chưa?"An Kỳ mỉm cười :"Em đợi anh đến rồi gọi, không biết thầy Trần có chịu giúp em không."Mí mắt Trần Thăng giật giật. An Kỳ vẫn hoạt bát như mấy năm trước hắn từng quen. Chính vì sự hoạt bát đáng yêu này mà hắn đã say đắm nàng. Hắn cố gắng né tránh An Kỳ vì sợ sẽ có một ngày không cầm lòng được. Trần Thăng gọi phục vụ. Nhân viên đưa đến cho hắn hai quyển menu, vừa nhìn danh mục món ăn hắn vừa hỏi:"An Kỳ, em thích ăn gì?"An Kỳ phía đối diện cũng không có coi menu, chỉ nhìn hắn. Đôi mắt nàng to tròn sáng lấp lánh:"Em vẫn không thay đổi. Khẩu vị vẫn như xưa."Trần Thăng ngẩng đầu lên, hắn nhìn sâu vào mắt nàng. Hắn hiểu ẩn ý trong câu nói của An Kỳ nhưng vờ như không hiểu. Hắn lại cúi xuống, chăm chú đọc menu, khẽ nói:“Anh đã thay đổi. Khẩu vị đã khác xưa rồi.“An Kỳ nghe vậy chợt sững lại. Nụ cười trên môi nàng chợt tắt. Không khí có chút lắng đọng. Nàng cầm ly nước lên uống một chút, lắng nghe bản nhạc trong nhà hàng. Đó là bản nhạc nhẹ nhàng sâu lắng dành cho các cặp đôi yêu nhau. Nội dung là lời tỏ tình lãng mạn của một chàng trai dành cho một cô gái. An kỳ không nhìn về phía Trần Thăng, nàng khẽ nói:“Vậy sao?”Cuộc đời đầy những hỉ nộ ái ố, có chia ly, có hợp tan. Trần Thăng gọi phục vụ đến. Hắn gọi những món mà An Kỳ thích và gọi cho mình những món mà mình không thích. Hắn lịch sự rót rượu cho An Kỳ. Cả hai cùng nâng ly. Ánh mắt An Kỳ sâu lắng. Nàng mỉm cười nhìn hắn:“Mừng ngày gặp lại!”Ly rượu của Trần Thăng khẽ chạm vào ly rượu của An Kỳ:“Mừng ngày gặp lại!“Cả hai bắt đầu dùng bữa. Bản nhạc trong nhà hàng đã đổi thành một điệu nhạc du dương. An Kỳ rất biết cách tạo không khí. Trong khi dùng bữa, thỉnh thoảng nàng có nhắc lại một vài chuyện xưa của hai người, kể một vài câu chuyện vui trong cuộc sống thường ngày của nàng. Bầu không khí thật vui vẻ và hoà hợp. Đôi lúc Trần Thăng cũng bổ xung một vài chi tiết mà An Kỳ không nhớ rõ. Nàng cười khen trí nhớ hắn tốt. Nụ cười của nàng thật quyến rũ. An Kỳ tuy hoạt bát đáng yêu nhưng nàng cũng rất tinh tế. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, trong trẻo. Bất chợt Trần Thăng cảm thấy có gì đó không đúng. An Kỳ quá khéo léo dẫn dắt khiến hắn quên cả đề phòng. Hắn cảm thấy tình cảm của mình đang có chút dao động. Hắn mạnh mẽ đè nó xuống. Hai tay hắn đang cầm dao dĩa khựng lại trong không trung. An Kỳ thấy vậy liền hỏi:"Tony, anh không sao chứ?"Trần Thăng không muốn lún quá sâu nên hắn đành dùng cách trực tiếp nhất và cũng là cách thô bạo nhất:"An Kỳ, anh xin lỗi. Anh đã có bạn gái rồi. Cô ấy tên Mỹ Sa."An Kỳ nghe thấy vậy liền ngừng lại. Nàng trở nên nghiêm túc. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào mắt Trần Thăng. Trần Thăng cũng không né tránh:"Anh nói khẩu vị của anh đã thay đổi, nhưng em biết anh không hề thay đổi. Những món anh vừa gọi. Anh không hề thích ăn. Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy. Ánh mắt anh khi ăn món mình thích như thế nào,em còn không rõ sao. Vì sao để từ chối em, anh lại ép mình như vậy. Là vì anh sợ mình sẽ lại yêu em sao? Trần Thăng, em yêu anh. Em không muốn mất anh!"Trần Thăng sững người. An Kỳ đúng là rất hiểu hắn, luôn để ý những chi tiết nhỏ về hắn, cũng có thể là người yêu hắn nhất. Nhìn sâu vào mắt nàng, hắn có thể thấy được điều đó. Nhưng ý của Trần Thăng đã quyết, hắn không thể phụ bạc Mỹ Sa. Hai tay hắn đặt lên bàn, đan xem vào nhau, nắm chặt. Hắn hét lớn:"Em yêu anh? Em yêu anh thì sao! Anh yêu em? Anh yêu em thì có tác dụng gì chứ! Giờ người anh yêu chỉ có Mỹ Sa, bạn gái hiện tại của anh. Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ bốn năm trước rồi. Nếu không phải bốn năm trước em quá cố chấp thì chúng ta có như bây giờ không!"An Kỳ sững người. Nàng không ngờ Trần Thăng lại xúc động như vậy. Nàng nhìn hắn như cố muốn giải thích nhưng không thể nói ra được:"Chuyện của bốn năm trước,em...em.."Trần Thăng dường như không muốn nghe An Kỳ giải thích. Chuyện đã qua, hắn cũng không muốn nhắc lại nữa:"Chuyện đó, không cần nói nữa."Cuối cùng thì An Kỳ cũng không nói ra. Cả hai cùng trầm mặc. Trần Thăng thanh toán rồi cùng An Kỳ rời khỏi nhà hàng. Gương mặt hắn vô cùng cương nghị, bước đi vững chắc. An Kỳ lẽo đẽo theo sau hắn. An Kỳ biết rằng, khi Trần Thăng đã quyết thì sẽ không bao giờ thay đổi giống như chuyện của bốn năm trước. Hôm nay chia tay, sợ là sau này khó có thể gặp lại. Nàng bất ngờ cầm tay Trần Thăng kéo hắn lại, trao cho hắn một nụ hôn thật sâu. Trần Thăng bị bất ngờ, không kịp phản ứng. Hắn sững người lại, bất động. Bờ môi An Kỳ mềm mại. Nụ hôn ngọt ngào, từng giọt nước mắt lăn trên má nàng. Một lúc sau nàng buông Trần Thăng ra, ngẹn ngào:"Tony, tạm biệt!"Sau đó nàng chạy thật nhanh. Trần Thăng muốn đuổi theo nhưng lý trí nói cho hắn biết. Hắn không thể làm vậy. Hắn ngậm ngùi quay đầu đi ra bãi giữ xe. Bỗng nhiên điện thoại của An Kỳ vang lên:"Bác sĩ Triệu, bệnh nhân Trương Quốc Huy không ổn rồi."An Kỳ vô cùng sốt ruột. Nàng không nhìn thấy chiếc taxi nào xung quanh cả. Bất chợt nàng quay lại, thấy Trần Thăng đang đi về phía bãi giữ xe. Nàng chạy nhanh về phía hắn, nắm lấy tay hắn, vội vã nói:"Anh có đi xe tới không?"Trần Thăng bị bất ngờ nhưng vẫn trả lời:"Có..anh có."Nàng không đợi Trần Thăng hỏi, kéo hắn chạy nhanh về bãi giữ xe:"Anh mau chở em tới bệnh viện."Trần Thăng và An Kỳ cùng nhau rời khỏi nhà hàng tới bệnh viện."Tách","tách". Tiếng máy chụp kêu lên.Trần Thăng không biết rằng hắn luôn bị mấy người lạ mặt theo dõi, mọi hành động của hắn đều bị chụp lại.Trên đường đi Trần Thăng có hỏi An Kỳ đã xảy ra chuyện gì. An Kỳ sốt sắng, một vài câu không thể kể rõ. Chỉ nói có một bệnh nhân đang nguy kịch. Nnàng cần về gấp để làm phẫu thuật.Khi đưa An Kỳ tới bệnh viện, nàng vội vàng chạy vào phòng phẫu thuật. Trần Thăng cũng gặp Bích Ngọc ở đó, trông nàng có vẻ rất lo lắng. Trần Thăng sẽ không nghĩ là nàng theo mình tới tận đây để theo dõi, vì nghi ngờ mình. Chắc chắn Bích Ngọc đã ở đây từ trước. Nàng có lý do riêng của mình. Trần Thăng dù lo lắng cho Bích Ngọc nhưng hắn cũng không thể nán lại đây lâu. Hắn không muốn lún quá sâu vào mối quan hệ với An Kỳ nên hắn lái xe rời khỏi bệnh viện.Hôm đó, tới khuya Bích Ngọc mới trở về, trông nàng có vẻ tiều tụy. Trần Thăng cố ý đợi nàng. Hắn đỡ nàng lên ghế, ân cần hỏi:"Bích Ngọc, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại có mặt ở bệnh viện?"Bích Ngọc không nói. Nàng dựa vào vai Trần Thăng, khóc to như một đứa trẻ. Trần Thăng vỗ vỗ lưng dỗ dành nàng. Một lúc lâu sau dưới sự dẫn dắt của Trần Thăng, nàng đã kể lại với hắn. Hoá ra người phải phẫu thuật hôm nay là ba của Bích Ngọc, Trương Quốc Huy. Vì cái chết của nàng, cảnh sát chưa tìm ra hung thủ mà ba nàng vô cùng tiều tụy, nhớ con đến mất ăn mất ngủ. Cộng thêm thương tích năm xưa khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng.Lúc trước nàng có về nhà, ba nàng tuy ốm đi nhiều nhưng sức khỏe vẫn ổn. Nhưng lần này về thì đúng lúc ba nàng bất tỉnh, được đưa đi bệnh viện cấp cứu. May lần phẫu thuật này thành công nên đã qua khỏi. Trần Thăng an ủi nàng, nói mình sẽ giúp nàng tìm ra hung thủ để tâm trạng của ba nàng tốt lên. Bích Ngọc nằm trong lòng hắn nói lời cảm ơn. Lâm ở bên cạnh nghe được câu chuyện của Bích Ngọc. Hắn nghĩ về hoàn cảnh của mình, trong lòng ngậm ngùi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương