Thám Tử Của Quỷ
Chương 12: Thăm Nhà
Sáng hôm sau, Trần Thăng thức dậy sớm. Hắn muốn nấu cho Mỹ Sa một bữa sáng tình yêu. Hôm qua, hai người đã có những giây phút ngọt ngào. Trần Thăng chỉ chuẩn bị những món ăn đơn giản theo phong cách phương Tây gồm bánh mì, trứng ốp la, xúc xích, sa lát và nước cam. Chỉ có điều hắn bày biện vô cùng tinh tế, tạo cảm giác vô cùng lãng mạn. Khoảng hơn 7h Mỹ Sa thức dậy, lúc nàng đi ra đã thấy Trần Thăng đứng chờ nàng. Trần Thăng ngắm nhìn nàng, trông nàng thật quyễn rũ khi mặc áo sơ mi của hắn:“Chào buổi sáng.“Mỹ Sa đi tới ôm hắn. Hai người trao nhau nụ hôn. Nàng khẽ nói:“Chào buổi sáng. “Hôm nay là ngày nghỉ nên cả hai cũng không quá vội. Hai người cùng ăn sáng và trò chuyện. Trần Thăng nói muốn trở về thăm ba của hắn. Mỹ Sa biết được cũng muốn đi theo. Nhưng sau đó nàng lại lưỡng lự. Trần Thăng thấy vậy liền hỏi:“Em sao vậy?”Mỹ Sa ngập ngừng nói:“Em sợ rằng ba anh sẽ không thích em!”Trần Thăng chưa bao giờ nói với ai về gia thế của mình, cũng không có báo với gia đình về mối quan hệ của hắn. Trước đây khi quen bạn gái, hay đối với An Kỳ cũng vậy. Nhưng hắn học Tâm lý học nên cũng hiểu được suy nghĩ của nàng. Trần Thăng nắm lấy tay nàng, khẽ hôn lên nó. Hắn đặt tay nàng lên má, khẽ nói:“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi!“Sau đó, Trần Thăng chở Mỹ Sa đi mua một số món quà rồi lái xe về thăm ba hắn. Ba Trần Thăng sống trong một khu biệt thự rộng lớn có rất nhiều bảo vệ. Khi hắn về nước đã chủ động xin chuyển ra ngoài sống, ba hắn cũng đồng ý Thỉnh thoảng Trần Thăng có về thăm ba hắn. Nhưng vì chuyện cái chết của mẹ hắn năm xưa mà hai cha con hắn có khúc mắc. Vì vậy hắn luôn sống ở nước ngoài cùng cậu. Dịp lễ mới về thăm ba của hắn. Lần này hắn trở về, một là vì Mỹ Sa, hai là được cậu hắn khuyên nên hàn gắn với ba vì ông cũng có tuổi rồi. Hắn nghĩ cũng phải nên trở về nhưng hắn quyết định ra ở riêng. Khi xe của hắn lái vào khu biệt thự có người đã đứng ở cửa chờ sẵn. Đó là thân cận của ba hắn, theo ba hắn nhiều năm, một người đàn ông trung niên:“Chú Việt, lại phiền chú ra đón cháu.“Người đàn ông trung niên trả lời:“Không sao, việc tôi nên làm.“Trần Thăng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên:“Chú Việt, không phải chú….”Chú Việt hiểu tại sao Trần Thăng lại ngạc nhiên, khẽ nói:“Tôi bình thường, chỉ là ít muốn nói chuyện thôi“Trần Thăng không cho là vậy. Một người sao có thể giả câm điếc hơn hai mươi năm. Chẳng nhẽ gia đình mình còn có bí mật gì mà mình không biết. Nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc hỏi. Hắn cùng Mỹ Sa theo chú Việt đi vào trong. Trần Thăng để ý thấy biệt thự có nhiều bảo vệ hơn, dường như ở mọi phía đều có. Hắn thắc mắc hỏi:“Chú Việt, dạo này đã xảy ra chuyện gì sao?”Chú Việt nhìn hắn cười nói:“Không có, chỉ là có vài tên trộm vặt muốn lấy bức tranh quý của ông chủ nên ông chủ tức giận, tuyển thêm vài người.”Trong căn nhà rộng lớn, Trần Văn Bân đang ngồi đọc sách. Ông ta vẫn duy trì thói quen này từ hồi mới ra trường. Vừa thấy Trần Thăng về liền vui vẻ:“Thăng, về rồi à con. Mau vào đây.”Trần Thăng cũng chưa ngồi ngay mà giới thiệu:“Ba, đây là bạn gái con Mỹ Sa.”Mỹ Sa ở bên cạnh cũng nhu thuận chào hỏi:“Con chào bác, con là Lê Mỹ Sa.“Trần Văn Bân tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau đó niềm nở:“Chào con, Mỹ Sa, con thật xinh đẹp. Nào hai đứa mau lại đây, ngồi xuống từ từ nói.”Trần Văn Bân nói chuyện chậm rãi, nhẹ nhàng làm cho người ta cảm thấy thân cận. Ba người ngồi nói chuyện, Trần Văn Bân hỏi hai người quen nhau được bao lâu, tình hình công việc và gia đình của Mỹ Sa. Mỹ Sa cũng nhẹ nhàng từ tốn trả lời chân thực. Đôi câu hỏi cả hai người thì Trần Thăng cũng trả lời thay, đôi lúc Mỹ Sa cũng có bổ xung. Trần Văn Bân nghe đến câu chuyện vui cả hai cùng trải qua thì cười dài. Mỹ Sa cũng tố Trần Thăng nhiều khi làm nàng giận, khiến Trần Văn Bân nắm lấy bàn tay nàng vỗ vỗ hứa sẽ dạy dỗ lại Trần Thăng. Trong lúc đó Trần Văn Bân có ngưng thần lại một lúc nhưng trong chớp mắt ông ta lại trở lại bình thường vui vẻ trò chuyện với hai người. Trần Thăng ở bên cạnh đôi lúc cũng tự biện bạch cho mình là hắn không có như vậy. Nhìn bộ dáng tội nghiệp của hắn, cả ba cùng cười dài. Không khí vô cùng hoà hợp. Chớp mắt đã đến trưa, chú Việt lên báo là cơm trưa đã chuẩn bị xong. Cả ba người cùng đi dùng bữa.Nhìn thấy những món ăn trên bàn, Trần Thăng rất ngạc nhiên:"Ba, sao chuẩn bị nhiều món vậy?"Trần Văn Bân nhìn hắn cười nói:"Hôm nay Mỹ Sa đến, ba dặn nhà bếp nấu thêm mấy món."Mỹ Sa ở bên cạnh nhìn Trần Văn Bân lễ phép:"Cảm ơn chú Trần."Trần Văn Bân nói cả hai cùng ngồi xuống dùng bữa. Mỹ Sa cũng không khách sáo, nàng rất tự nhiên. Khi đang trong bữa ăn, bỗng nhiên, Trần Văn Bân hỏi:"Mỹ Sa, con nấu ăn có giỏi không?"Mỹ Sa lễ phép trả lời:"Con cũng biết một chút nhưng con không thường hay nấu. Công việc của con quá bận rộn, bảo tàng có nhiều việc phải lo."Trần Văn Bân cười nói:"Thăng nó nấu ăn rất khá. Vậy là con có lộc ăn rồi."Trần Thăng ở bên cạnh thấy ba hắn vô cùng thích Mỹ Sa thì rất lấy làm mừng. Hắn vui vẻ rót rượu cho ba mình. Cả ba cùng nâng ly trong không khí hạnh phúc.Sau bữa cơm trưa là thời gian nghỉ ngơi. Mỹ Sa nói muốn ra ngoài đi dạo một chút. Trần Thăng đưa nàng ra ngoài. Trần Văn Bân đứng trong phòng nhìn qua cửa sổ thấy hai người vô cùng vui vẻ và hoà hợp.Buổi chiều hôm đó, trong thư phòng của Trần Văn Bân, ông ta lấy ra một con sư tử vàng lau lau, vừa lau vừa hỏi:"Công việc của con ở trường vẫn tốt chứ?"Trần Thăng ngồi đối diện ba mình. Gương mặt ông vẫn cương nghị như ngày xưa, chỉ là ngày một già đi:"Ba, mọi việc vẫn ổn."Sau đó hắn ngập ngừng một lúc:"Ba, nhà ta hình như có nhiều thay đổi. Chú Việt cũng không như xưa?"Trần Văn Bân vẫn chăm chú lau. Ông ta ngước lên nhìn vào Trần Thăng và nói:"Có thay đổi đôi chút. Thay đổi cũng tốt mà."Trần Thăng nhìn sâu vào mắt ba mình. Hắn muốn từ trong đó thấy được điều gì đó nhưng không thể:"Ba, gần đây con hay mơ thấy mẹ. Con thấy mẹ nhìn con cười, đôi mắt lưu luyến như không muốn rời xa con."Trần Văn Bân nghe vậy bỗng dừng lại. Ông ta trầm ngâm, khẽ thở dài:"Mọi người mẹ đều yêu thương con của mình."Trần Thăng bực mình đứng lên. Hắn vò đầu sau gáy:"Ba, ba biết là con muốn hỏi điều gì mà. Ngày đó con nghe thấy ba nói chuyện với người lạ. Linh cảm nói cho con biết người đó chính là người đã hại chết mẹ con và ba biết người đó là ai. Đã nhiều lần con hỏi mà ba không nói. Ba thật muốn mẹ chết không nhắm mắt sao!"Trần Văn Bân vỗ mạnh tay xuống bàn, từng đường gân hằn trên trán ông ta:"Ba sẽ nói cho con biết nhưng hiện tại chưa phải lúc."Trần Thăng ôm lấy ông, khóc nói:"Hai mươi năm rồi. Con đợi hai mươi năm rồi. Con không muốn đợi thêm nữa."Trần Văn Bân bần thần. Ông im lặng không nói. Một lúc sau ông ta quát to:"A Việt, tiễn cậu chủ về!"Chú Việt mở cửa bước vào :"Cậu chủ, đi thôi"Trần Thăng buông ba mình ra. Hắn chào ông rồi rời đi.Lúc ra ngoài phòng khách, Mỹ Sa thấy Trần Thăng khác lạ. Nàng lo lắng hỏi:"Tony, đã xảy ra chuyện gì vậy?"Trần Thăng khẽ vỗ vai nàng, im lặng không nói. Hai người theo chú Việt rời đi. Trần Văn Bân nhìn ra ngoài cửa sổ. Cho tới khi ba người đi khuất, khoé mắt ông ta khẽ có giọt nước mắt. Một lúc sau chú Việt quay lại. Trần Văn Bân vẫn quay lưng với chú Việt. Ông ta không muốn chú Việt thấy bộ dáng của mình:"Về rồi chứ?"Chú Việt nhìn ông ta, thầm than:"Cậu chủ về rồi nhưng có vẻ không vui. Nhưng ông chủ, giờ ta đã trở mặt với Dương Thế Khôn rồi, sao còn giấu cậu chủ?"Trần Văn Bân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói:"Dương Thế Khôn sẽ không tha cho chúng ta. Đó là chuyện không phải bàn. Nhưng bên này vẫn có người của hắn, tôi sợ Thăng nóng vội, hắn sẽ ra tay bất chấp. Bên phía Thăng, ông cử thêm vài người đi. Bảo vệ từ xa, đừng để nó phát hiện. Còn về Mỹ Sa và bạn bè đồng nghiệp xung quanh Thăng, có điều tra thêm được gì không?"Chú Việt lấy ra một tập hồ sơ, báo cáo:"Về phía cô Mỹ Sa, rất bình thường. Từ lý lịch đều giống hôm nay kể với ông. Chỉ có một điểm là cô ta học ngành Hoá học nhưng lại làm giám đốc của Bảo tàng nhưng ngày nay việc đó cũng không hiếm nên không xác định được điều gì. Bạn bè và đồng nghiệp của cậu chủ cũng không phát hiện được ai khả nghi."Trần Văn Bân nghe vậy khẽ trầm tư. Ông ta dường như đang suy nghĩ một điều gì đó:"Còn về những người bạn gái cũ của Trần Thăng thì sao, nó còn liên lạc ai không?""Về cơ bản những người bạn gái cũ của cậu chủ đều đã kết hôn hoặc ra nước ngoài định cư. Chỉ có một người này là gần đây có liên lạc. Đây là thông tin."Chú Việt đưa lên một tập hồ sơ. Trần Văn Bân mở ra xem. Khi nhìn thấy cái tên Triệu Hồng Quân thì ông ta bỗng ngừng lại, lật đi lật lại coi thật kỹ tài liệu. Chú Việt thấy lạ liền hỏi:"Có vấn đề gì sao, thưa ông chủ?"Trần Văn Bân không trả lời ông ta mà vẫn coi hồ sơ. Một lúc sau Trần Văn Bân đưa ra một tấm hình, rồi hỏi:"Ảnh này chụp khi nào?"Chú Việt nhìn qua nói:"Tấm này là chụp mấy ngày trước."Đó là bức ảnh chụp Trần Thăng và An Kỳ tại nhà hàng. Trần Văn Bân bần thần như đang hồi tưởng lại chuyện cũ. Một lúc lâu sau ông ta nói:"Mở rộng điều tra về hoạt động kinh doanh của bảo tàng nơi Mỹ Sa làm việc và đặc biệt điều tra cô gái này. Tôi muốn tất cả thông tin."Trần Văn Bân giơ lên bức ảnh của Triệu An Kỳ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương