Thám Tử Của Quỷ
Chương 13: Đính Ước
Mấy ngày sau đó, tâm trạng của Trần Thăng không được tốt. Hắn xin nghỉ phép vài ngày. Trong mấy ngày đó, hắn không có ra ngoài chỉ ở lì trong nhà. Mỹ Sa có hẹn gặp, hắn cũng từ chối. Buổi tối ngày thứ ba, trong đêm khuya không một bóng người, hắn đi vào khu nhà dự án hoang phế mà ngày thường cũng không có bóng người qua lại. Có một vài hồn ma lấp ló nhìn theo bước chân hắn đi vào. Khi đi đến một bãi sân rộng lớn, có rất nhiều hồn ma chào hắn:"Anh Thăng""Anh Thăng"….."Anh Thăng"Một hồn ma lão đại ở đây ra đón hắn:"Tony, lâu rồi không đến chơi."Hắn vừa bắt tay sau đó đon đả dẫn Trần Thăng đến ghế ngồi. Khi Trần Thăng ngồi vào ghế, hắn liền hỏi:"Tony, đến đây có việc gì không?"Trần Thăng cũng lười nói với hắn, nhàn nhạt trả lời:"Nghe mấy hồn ma nói, nhóm bên anh gần đây hay bắt nạt họ?"Hồn ma lão đại nghe vậy run lên, hắn tức giận nói:"Kẻ nào miệng thúi nói bậy. Anh em bên này rất tuân thủ quy tắc. Anh Thăng nói xem kẻ đó là ai?"Trần Thăng hờ hững nhìn hắn nói:"Tôi không phải đến đây để báo cáo với anh ai là người chỉ điểm. Tôi cần anh giao người đó ra."Với khí thế bá đạo của Trần Thăng, hồn ma đại ca cũng phải e sợ. Hắn buồn bực, quay về phía các hồn ma khác quát lớn:"Kẻ nào chọc giận anh Thăng còn không mau cút ra đây. Phải đợi ta mà truy ra thì kẻ đó sẽ rất đau khổ đấy!"Các hồn ma khác cũng run sợ. Thủ đoạn của đại ca hắn, không ai là không biết. Có một kẻ lọ mọ đứng ra. Hồn ma đại ca bay đến tát cho nó một cái, quát lớn:"Đồ không biết điều!"Sau đó hắn quay lại lấy lòng Trần Thăng:"Anh Thăng, em đã xử nó rồi. Anh xem."Trần Thăng nhìn hắn nói:"Tôi đang buồn bực, đến đây luyện quyền. Không nói nhiều nữa, A Mộc, cử ra vài người đi"A Mộc thấy vậy trong lòng thầm mắng:”Anh buồn bực thì có thể hiếp đáp người ta à? Hồn ma cũng có lòng tự trọng chứ. Anh buồn bực sao không đi chơi, xem phim, nhảy đầm, thể thao gì cũng được, đến đây làm gì.”Nhưng những điều đó hắn chỉ dám nói trong lòng. Hắn quay về phía đám hồn ma chỉ ra mười người:"Ngươi, ngươi,....và cả ngươi nữa, lên."Trần Thăng nhảy vào giữa sân. Mười hồn ma vây xung quanh hắn. Hắn tả đột hữu xông, tay đấm, chân đá. Dùng đủ các thế võ từ Thiên đạo môn, karare, quyền anh,… khiến tất cả hồn ma ngã lăn trên đất, không gượng dậy được. A Mộc ở ngoài thầm than, hắn cũng từng chịu cảm giác như vậy. Sau đó hắn chạy ra đón Trần Thăng mời quay lại ghế:"Anh Thăng, tâm trạng đỡ hơn chưa?"Trần Thăng nhàn nhạt nói:"Tạm được."A Mộc trong lòng khinh bỉ hắn:“Đánh hồn ma như thế còn nói tạm được.”Sau khi Trần Thăng rời khỏi, hắn còn không quên nói:"Anh Thăng, lần sau lại tới chơi."Sáng hôm sau, Trần Thăng đã trở lại tâm trạng thường ngày. Hắn đi tới cửa hàng bún bò Huế mà hắn yêu thích, gọi một tô nhiều thịt bò. Sau khi ăn no hắn ra công viên dạo mát rồi quay trở lại căn hộ. Về đến nơi thì thấy Lâm đang ngồi ở đó, Lâm đứng lên chào :"Thầy Trần, thầy về rồi."Trần Thăng nhìn hắn nói:"Em đi lâu vậy, không gây ra rắc rối gì chứ?"Lâm cười xoà :"Em thì có thể gây ra rắc rối gì chứ. À phải rồi, em có đi qua các địa điểm nhận hàng của chúng ta. Hàng đã được giao tới."Trần Thăng nghe vậy vui vẻ nói :"Vậy đi lấy chúng thôi."Trần Thăng lấy xe đi qua các địa điểm mà hắn để là nơi giao hàng. Các trang web này chỉ bỏ hàng lại nơi khách chỉ định, cũng chẳng quan tâm nó có được nhận chưa, có bị mất không hay có người nhận không. Vì tiền đã được chuyển trước đầy đủ. Nhưng chúng làm ăn cũng rất uy tín. Trần Thăng trở về căn hộ với hơn ba mươi hộp lớn nhỏ, có khoảng gần hai mươi hộp chưa được giao. Trần Thăng bê chúng vào một gian phòng mà lâu rồi hắn cũng không mở ra. Sau khi bỏ hết những tấm vải che, lộ ra một phòng thí nghiệm. Lâm ngạc nhiên hỏi:"Thầy Trần, thầy có cả một phòng thí nghiệm cơ à?"Trần thăng vừa sắp xếp, chỉnh lại máy móc, vừa nói:"Tôi có học ngành hoá học. Những thứ này là từ hồi tôi học nghiên cứu, lâu rồi cũng không động đến."Sau khi mọi thứ đã đi vào nề nếp. Hắn bóc từng hộp ra và kiểm tra. Điều kì lạ là trong hơn ba mươi hộp không có lọ nào màu cam cả. Lâm ỉu xìu:"Tất cả đều không giống."Trần Thăng thấy vậy nhưng không cho là vậy:"Màu thuốc cũng có thể thay đổi. Chúng ta phải căn cứ vào triệu chứng mà em mô tả khi dùng thuốc, để kiểm tra chúng."Trần Thăng bắt đầu lấy ra từng mẫu và thử nghiệm. Hắn cũng không quên thử nghiệm trên chuột bạch nên đã đặt mua và hàng cũng sắp tới. Trong bệnh viện, Trương Quốc Huy đã tỉnh lại nhưng tâm trí của ông ta không ổn định. Đôi mắt có chút vô hồn, chỉ là luôn miệng gọi tên Bích Ngọc. Đinh Hạo có đến thăm Trương Quốc Huy nhưng bị Đỗ Mỹ Nhàn chặn ở cửa, xua đuổi hắn về:"Cô Nhàn, cháu chỉ muốn đến thăm chú Huy thôi."Đỗ Mỹ Nhàn rất tức giận khi nhìn thấy Đinh Hạo. Nếu không phải vì hẹn gặp với Đinh Hạo thì con gái bà cũng không phải chết:"Cậu Đinh, nếu hôm đó cậu đến đúng hẹn thì Bích Ngọc cũng không phải đi một mình mà bị người ta sát hại. Nếu nói kẻ đã sát hại Bích Ngọc thì cậu cũng có phần đó. Giờ Bích Ngọc đã mất rồi. Gia đình tôi cũng không muốn dính dáng đến cậu nữa. Cậu về cho."Đỗ Mỹ Nhàn vừa nói vừa khóc. Bà rất đau khổ trước cái chết của Bích Ngọc. Trước đây khi Đinh Hạo đến nhà, quỳ xuống xin tha thứ. Bà cũng đánh hắn rất nhiều nhưng hắn vẫn không né tránh. Hắn chỉ khóc, trông hắn rất đau khổ. Nhưng bà cũng không thể nào tha thứ cho hắn vì lỗi lầm hắn phạm phải quá lớn. Hiện tại cũng vậy, người bà không muốn nhìn thấy nhất là Đinh Hạo vì hắn chỉ khơi lại nỗi đau mất con trong lòng bà. Đinh Hạo rất buồn. Hắn biết mình không đáng được tha thứ, chỉ là hắn rất muốn thay Bích Ngọc chăm sóc ba mẹ nàng. Đinh Hạo buồn bã nói:"Vậy cháu về trước."Đinh Hạo rời khỏi. Bích Ngọc chứng kiến mọi chuyện. Nàng rất muốn nói mẹ mình hãy tha thứ cho Đinh Hạo. Từ khi nàng và Đinh Hạo quen nhau, nàng đã biết hắn sau này khó có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho nàng vì đặc thù công việc của hắn. Nhưng nàng yêu sự chính trực, luôn hết mình vì chính nghĩa của hắn. Tuy có đôi khi hắn làm nàng giận nhưng cũng biết dỗ dành nàng. Đinh Hạo thường hay bận việc đột xuất, bỏ rơi nàng ở nơi hẹn hay không đến. Trước giờ nàng tuy giận nhưng luôn tha thứ cho hắn. Nhưng lần này hậu quả thật quá lớn, khiến nàng thiệt mạng. Tuy không phải lỗi hoàn toàn ở Đinh Hạo nhưng mẹ nàng khó có thể tha thứ cho hắn.Lúc này, Đinh Hạo đang đứng ngoài ban công của bệnh viện. Hắn muốn tìm một nơi thoáng mát để tâm trạng đỡ hơn. An Kỳ tiến lại cầm một ly cafe đưa cho hắn. Lúc nãy nàng đã chứng kiến mọi chuyện:"Anh uống đi. Tâm trạng đỡ hơn chút nào chưa?"Đinh Hạo quay sang nhìn nàng. An Kỳ trước nay luôn rất tốt, biết suy nghĩ cho người khác:"Cảm ơn cô, An Kỳ."An Kỳ là chị em tốt của Bích Ngọc. Do gia đình hai bên có quen biết, nàng và Bích Ngọc cũng trạc tuổi nhau nên rất thân thiết. Nàng nhìn Đinh Hạo bâng quơ nói:"Anh cũng đừng quá để trong lòng. Dì Nhàn vừa mất con nên tâm trạng không được tốt."Đinh Hạo nhìn nàng, sau đó lại nhìn về phía khoảng không trước mặt:"Tôi hiểu mà, nhờ cô để ý đến tình trạng của chú Huy."An Kỳ biết con người Đinh Hạo cũng tốt, chỉ là lúc anh ta quá có trách nhiệm với công việc mà bỏ bê Bích Ngọc khiến nàng giận. Khi đó Bích Ngọc hay gọi An Kỳ ra để tâm sự. Việc xảy ra với Bích Ngọc, nàng cũng rất buồn. Nàng nhìn Đinh Hạo nói:"Đó là trách nhiệm của tôi.”Khi An Kỳ quay trở lại thăm khám cho Trương Quốc Huy thì đã thấy hai vệ sĩ đứng canh cửa. Đi vào trong thì nàng thấy Trần Văn Bân cũng đang ở đó. Nàng chào hỏi mọi người rồi quay sang Đỗ Mỹ Nhàn:"Cháu đến để thăm khám cho chú Huy."Lê Mỹ Nhàn gật đầu. Bà nhìn nàng nói:"Từ khi tỉnh lại, ông ấy vẫn vậy. Dì rất lo."An Kỳ tới khám cho Trương Quốc Huy. Nàng quan sát các phản ứng và các chỉ số của ông ấy. Tình hình hồi phục của ông ta rất tốt, chỉ là tâm lý có chút bất ổn. Nàng quay sang nói với Đỗ Mỹ Nhàn:"Cô Nhàn, chú Huy hồi phục rất tốt, chỉ là Tâm lý có chút bất ổn. Con đề nghị đợi chú khỏe hơn sẽ tiến hành điều trị tâm lý."Đỗ Mỹ Nhàn rưng rưng, tới kéo chăn cho Trương Quốc Huy:"Cám ơn con."Khi An Kỳ rời đi, Trần Văn Bân cũng theo sau cô ta. Khi ra tới ngoài cửa, ông ta gọi An Kỳ:"Bác sĩ Triệu, nói chuyện một chút được không?"An Kỳ nhìn Trần Văn Bân, đây là người mà ba nàng không muốn nhắc tới nhưng nàng vẫn lịch sự:"Được thôi, chú Trần."Hai người ra căn tin của bệnh viện. An Kỳ đặt một ly nước trước mặt Trần Văn Bân, ngồi xuống đối diện và chờ đợi. Một lúc sau Trần Văn Bân lên tiếng:"Ta muốn Trương Quốc Huy được điều trị tốt nhất, nhờ con. Mọi chi phí của ông ấy sẽ được ta lo."An Kỳ nhìn Trần Văn Bân. Nàng không biết ông ta có quan hệ ra sao với Trương Quốc Huy nhưng ông ta có vẻ là người giàu có:"Chú Trần thật có lòng."Trần Văn Bân nhìn nàng, khẽ cười:"Chắc ba con đã kể cho con nghe về ta."An Kỳ mỉm cười, nàng không hiểu tại sao ba mình lại từng rất thích con người này:"Ba con có kể cho con chuyện thời trẻ của hai người, cả chuyện…"Nói đến đây thì nàng ngừng lại. Trần Văn Bân nghe vậy cũng biết là chuyện gì khẽ nói:"Hồng Quân đúng là vẫn để tâm chuyện xưa. Con người ba con rất tốt, đầy lòng chính nghĩa, chỉ là có chút cố chấp."Sau đó như ý thức được điều gì, Trần Văn Bân cười xoà:"Xin lỗi, ta không nên nói ba con như vậy trước mặt con."An Kỳ chỉ mỉm cười không nói.Trần Văn Bân như sực nhớ ra điều gì liền nói:"Nếu ba con đã kể con nghe chuyện xưa thì chắc con cũng biết chuyện Hồng Quân hay nài nỉ ta sau này kết thông gia nếu hai bên có sinh trai gái. Ta cũng có một người con trai trạc tuổi con, chưa kết hôn".An Kỳ sửng sốt, nàng thực không biết chuyện này. Nàng lắp bắp:"Chuyện này..con .. không biết."Trần Văn Bân thấy biểu hiện của nàng thì cười:"Ta cũng chỉ nói cho vui thôi. Ta cũng biết thời đại bây giờ tự do yêu đương. Con ta cũng không nghe lời ta việc này."An Kỳ thầm thở phào. Con của chú Trần này cao thấp béo gầy sao nàng còn chưa biết, cũng không muốn biết. Nhưng nếu ngày sau ba nàng và cái chú Trần này làm hoà, rồi đến bắt nàng làm dâu thì sao. Nhỡ đâu hắn là một A Đẩu thì lúc đó nàng biết đi đâu mà trốn. Nàng khẽ uống nhẹ một chút nước, cười nói:"Chú Trần suy nghĩ thật thấu đáo."Trần Văn Bân nhìn nàng cười cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương