Thám Tử Của Quỷ

Chương 5: Nghi Phạm



Ngày hôm sau, Trần Thăng đến trường giảng dạy. Bích Ngọc cũng theo sau hắn. Thỉnh thoảng nàng cũng nói chuyện với hắn mấy câu nhưng Trần Thăng bơ nàng. Hắn không muốn trở thành người kì lạ trong mắt người khác. Vừa đến văn phòng, hắn đã gặp Minh Nguyệt ở đó. Nàng đã đến từ sớm, Trần Thăng ân cần hỏi thăm:

"Ms Nguyệt, chuyện hôm trước ổn chứ?"

Minh Nguyệt thấy Trần Thăng quan tâm thì vô cùng vui mừng, nàng chạy tới ôm hắn, khẽ nói:

"Tôi có chút hoảng sợ, nhưng giờ không sao rồi."

Đối với cử chỉ thân mật của Minh Nguyệt, Trần Thăng cũng đành chịu. Hắn nắm lấy bả vai nàng, khẽ nói:

"Cô nên nghỉ ngơi mấy hôm."

Minh Nguyệt luôn miệng nói không sao. Chợt nàng sực nhớ ra điều gì đó, nói:

"Giáo sư nói khi nào anh tới thì qua phòng thầy."

Trần Thăng lập tức qua phòng của giáo sư. Khi hắn tới thì thấy có hai người đang ở đó. Giáo sư đứng lên giới thiệu:

"Giới thiệu với hai đồng chí, đây là giảng viên của khoa chúng tôi, Trần Thăng."

Rồi quay sang Trần Thăng nói:

"Tony, đây là hai đồng chí bên công an. Đồng chí Đinh Hạo và đồng chí Tô Oanh. Hai đồng chí có chút chuyện hỏi em. Bây giờ tôi ra ngoài. Mọi người cứ tự nhiên nói chuyện."

Trần Thăng nhìn qua hai người này. Đinh Hạo cao lớn, khôi ngô, trên mặt hiện lên nét cương trực. Còn nữ đồng chí Tô Oanh thì trông có vẻ khá non nớt. Hắn cũng lịch sự chào hỏi:

"Chào hai đồng chí."

Hai người kia cũng lịch sự chào lại. Bích Ngọc đi cùng Trần Thăng. Khi gặp được Đinh Hạo, nàng vô cùng vui mừng, chạy tới nắm tay hắn luôn miệng nói:

"Đinh Hạo,anh về rồi à?"

"Đinh Hạo, là em, Bích Ngọc đây."

"Đinh Hạo, Đinh Hạo."

Tất cả những điều này, Đinh Hạo không hề hay biết.

Trần Thăng có nghe thấy, hắn cũng làm ngơ, mặc cho Bích Ngọc cầu xin hắn giúp nàng nói chuyện với Đinh Hạo. Thấy Trần Thăng mặc kệ mình, Bích Ngọc vô cùng tức giận. Nhưng hiện tại nàng không thể gây chuyện nên đành ngồi yên. Trần Thăng rót trà mời hai người kia:

"Không biết hai đồng chí tìm tôi có chuyện gì?"

Đinh Hạo nhìn Trần Thăng. Hắn lấy ra một bức ảnh trong tập hồ sơ đưa cho Trần Thăng hỏi:

"Anh Trần, anh từng gặp qua người này chưa?"

Trần Thăng nhìn qua bức ảnh. Hắn nhận ra người đó chính là Bích Ngọc, nhưng hắn chỉ trả lời một cách mơ hồ:

"Có ấn tượng, không nhớ đã gặp ở đâu."

Hai người Đinh Hạo nhìn nhau. Tô Oanh bên cạnh nhắc nhở hắn:

"Thầy Trần, đây là cô gái mà thầy đã gặp ở trong nhà hàng V tuần trước. Chúng tôi có thấy thầy trong camera của nhà hàng."

Trần Thăng ra vẻ sực tỉnh, chợt nhớ ra, luôn miệng khẳng định:

"Đúng rồi, chính là cô gái đó."

Đinh Hạo thấy vậy liền hỏi:

"Anh có biết cô ấy là ai không?"

Trần Thăng khẳng định hắn không biết cô gái là ai. Hắn kể lại sơ lược chuyện mình gặp cô gái trong nhà hàng và mình đã nhường vị trí yêu thích cho cô gái ra sao. Đinh Hạo nghe đến đây thì sắc mặt khẽ biến nhưng hắn che giấu rất kĩ. Hắn nhìn Trần Thăng, lạnh lùng nói:

"Cô ấy tên là Bích Ngọc. Cô ấy đã bị sát hại sau khi rời khỏi nhà hàng không lâu."

Trần Thăng tỏ vẻ ngạc nhiên. Hắn như sực nhớ ra điều gì đó liền nói:

"Nếu các đồng chí đã coi camera của nhà hàng thì cũng biết tôi rời đi trước đó rồi. Lúc tôi đi cô ta vẫn còn ở đó."

Tô Oanh bên cạnh nhìn hắn nói:

"Không biết thầy Trần có chứng cứ ngoại phạm gì không hoặc ai có thể làm chứng cho thầy không?"

Trần Thăng ra vẻ suy tư. Hắn trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

"Tôi sống một mình. Hôm đó tôi về nhà ngay nên không có ai làm chứng. Nhưng các vị có thể đến chung cư của tôi. Ở đó có camera, chắc sẽ lưu lại thời gian tôi trở về. Mà còn nữa hôm đó tôi có chào hỏi với bảo vệ tên Kiệt của chung cư. Các anh có thể tới đó tìm hiểu."

Sau khi hỏi thêm một vài thông tin nữa, Đinh Hạo đứng lên bắt tay Trần Thăng:

" Thầy Trần, chúng tôi sẽ xác nhận chứng cứ anh cung cấp. Trong thời gian này, mong anh không rời khỏi thành phố."

Trần Thăng luôn miệng khẳng định sẽ hợp tác với cảnh sát. Hai người Đinh Hạo cũng rời đi.

Khi Đinh Hạo rời đi, Bích Ngọc sốt sắng hỏi Trần Thăng, tại sao lại không giúp mình. Trần Thăng vẫn làm ngơ. Khi quay trở lại văn phòng, hắn đã thấy Mỹ Sa ở đó. Nàng tươi cười nói với hắn:

"Triển lãm kết thúc, em có rất nhiều thời gian rảnh. Trưa nay chúng ta cùng ăn cơm đi."

Trần Thăng vui vẻ nhận lời. Hắn nói Mỹ Sa qua nhà hàng trước nhưng nàng nói muốn đi xung quanh, tham quan trường, đợi hắn. Trần Thăng cũng không phản đối, hắn lên lớp giảng bài.

Trong nhà hàng, Trần Thăng chăm chú nhìn vào thực đơn. Sau khi gọi món xong hắn nhìn về phía Mỹ Sa nói:

"Nhà hàng này rất được, em ăn thử mấy món anh gọi nhé."

Mỹ Sa cũng không cầu kì trong ăn uống, mấy món Trần Thăng gọi nàng cũng không ghét. Nàng nhìn Trần Thăng, khẽ đặt ly nước lên bàn, khuôn mặt có vẻ lo lắng:

"Thăng, hôm nay em đến. Giáo sư nói có công an đến tìm anh. Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trần Thăng nhận thấy Mỹ Sa thực sự lo lắng cho mình. Hắn quen nàng ba năm, cả hai không bao giờ giấu nhau điều gì. Vì vậy hắn kể sơ lược chuyện của Bích Ngọc và tại sao cảnh sát lại tìm đến hắn. Đương nhiên là hắn sẽ không kể chuyện mình nhìn thấy linh hồn. Mỹ Sa trước khi ra về còn không quên nói với hắn:

"Thăng, nếu có chuyện gì, không được giấu em. Hãy gọi em nếu anh cần giúp đỡ."

Trần Thăng cảm động nắm tay nàng. Hắn ôm nàng vào lòng khẽ nói:

"Em yên tâm đi."

Trần Thăng quay lại trường, buổi chiều hắn có hai tiết dạy. Khi đi ngang qua sân bóng rổ, hắn thấy có một hồn ma nam đang thậm thà thậm thụt trên sân. Oán khí của linh hồn này rất nặng. Trần Thăng đi tới sân bóng nói:

"Thầy có thể chơi cùng các em không?"

Một nam sinh trong đó nhận ra Trần Thăng, vui vẻ nói:

"Thầy Trần, mời thầy vào chơi. Nhưng chúng em sẽ không nhường thầy đâu."

Trần Thăng sắn tay áo lên, bắt quả bóng đang bay tới:

"Các em nhìn bóng đi."

Kĩ thuật chơi bóng của Trần Thăng khá điêu luyện. Hắn lần lượt vượt qua các cầu thủ. Hắn phối hợp khá tốt với đồng đội và ghi điểm. Một vài nữ sinh nhận ra Trần Thăng, đến cổ vũ. Bích Ngọc theo hắn từ sáng, nàng vẫn giận dỗi chuyện Trần Thăng bơ mình:

"Làm ra vẻ, hứ."

Trần Thăng để ý thấy hồn ma rời đi theo một thành viên trong đội về phía phòng thay đồ. Hắn cũng xin thay người và đi theo sau. Khi bước vào phòng, hắn thấy chiếc tủ đồ sắp đổ xuống, đè lên nam sinh đang ngất trong phòng. Hắn vội vàng chạy tới, đỡ chiếc tủ dựng lên. Sau đó hắn nhìn lên nóc tủ nói:

"Tại sao em làm vậy?"

Hồn ma nam rất ngạc nhiên:

"Thầy thấy được em sao?"

Đúng lúc này, tiếng của các đội viên khác đang tiến vào phòng. Hồn ma biến mất. Trần Thăng cúi xuống lay lay nam sinh:

"Em à, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi"

Mấy đội viên khác cũng chạy lại. Nam sinh mơ màng tỉnh dậy. Hắn nói mình bị thùng đồ trên nóc tủ rơi xuống trúng người nên bất tỉnh.

Trần Thăng rời đi trước. Nam sinh đã không còn nguy hiểm, hắn giao lại cho các đội viên chăm sóc. Buổi chiều sau khi tan làm, Trần Thăng như thường lệ đi bộ về. Lúc đi ngang qua sân bóng, hắn thấy nam sinh đội bóng rổ bị ngất đang thất thần ở đó, trên tay là một bức ảnh của một người nào đó. Trần Thăng nhìn kỹ thì thấy đó chính là hồn ma nam sinh hôm nay. Hắn lại gần ngồi cạnh nam sinh bóng rổ:

"Em có sao không, sao không đi bệnh viện?"

Nam sinh nhận ra Trần Thăng, khẽ nói:

"Thầy Trần, em không sao."

Trần Thăng nhìn về phía sân bóng, rồi quay sang phía nam sinh. Hắn chỉ vào bức ảnh:

"Bạn của em sao?"

Trên gương mặt nam sinh thoáng hiện lên nét buồn bã:

"Đây là Lâm, bạn thân của em. Nhưng cậu ấy đã mất rồi"

Sau đó, dường như không muốn nói thêm về chuyện này nữa, nam sinh chào Trần Thăng, rời đi.

Trần Thăng trở lại căn hộ của mình. Hôm nay hắn muốn nấu món gà ưa thích của mình. Từ khi về đến nhà, Bích Ngọc cũng không nói chuyện với hắn. Hắn cảm thấy thật yên tĩnh. Hắn muốn tận hưởng cảm giác này lâu hơn.

Trần Thăng ngâm nga lời bài hát, vừa nấu ăn. Kĩ thuật nấu của hắn cũng không tệ. Hắn đã tự nấu ăn nhiều năm qua. Trong tiếng nhạc, Trần Thăng say sưa thưởng thức món gà của mình. Hôm nay hắn cũng khui chai rượu vang mà hắn mới mua được. Cuộc sống tràn đầy mĩ vị thật là tuyệt. Bích Ngọc vẫn ngồi đối diện, lạnh lùng nhìn hắn. Trần Thăng vẫn đợi nàng mở lời. Bích Ngọc dường như không thể nhịn thêm được nữa, nàng hậm hực:

"Anh thực là không có phong độ".

Trần Thăng đặt bộ dao dĩa lên bàn. Hắn lấy khăn lau miệng, bình thản nói:

"Tôi không muốn trở thành người kì lạ trong mắt mọi người, tự nói chuyện một mình".

Bích Ngọc không phục, nàng như mất đi lý trí:

"Tại sao hôm nay anh không giúp tôi nói chuyện với Đinh Hạo?".

Trần Thăng nhấp một ngụm rượu, hắn nhìn sâu vào mắt nàng nói:

"Cô nghĩ anh ta sẽ tin sao, huống hồ tôi còn đang bị tình nghi".

Bích Ngọc cũng hiểu nàng đã quá nóng vội, việc nói chuyện với hồn ma không phải ai cũng tin được. Nàng quay mặt giận dỗi, không muốn nói chuyện với Trần Thăng nữa. Tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi tới là nhân viên của hãng xe:

"Anh Trần, chiếc xe anh đặt đã có rồi".

Trần Thăng hẹn sáng mai sẽ đi lấy. Buổi tối hôm đó hắn lên mạng tìm hiểu thông tin về hồn ma nam sinh bóng rổ tên Lâm hôm nay.

"Nam sinh đại học X sử dụng chất cấm trong thi đấu"

"Nam sinh đại học X bị chấn thương, trầm cảm nên tự tử".

"Nam sinh đại học X bị sốc thuốc dẫn tới tử vong".

Một loạt các bài báo về hồn ma nam sinh, trong đó tin lá cải cũng không thiếu. Trần Thăng đi ra ban công, nhìn lên bầu trời đầy sao. Hắn nhớ lại hồi nhỏ, sau vụ việc của mẹ hắn. Khi hắn tỉnh lại thường xuyên gặp được những người kì lạ. Họ xuất hiện bất thình lình, có thể đi xuyên qua người khác. Hắn nói với mọi người xung quanh. Họ nhìn hắn với ánh mắt thương hại Ai cũng nghĩ hắn bị sang chấn tâm lý sau vụ việc của mẹ hắn.

Ba hắn đưa hắn lên Thiền viện trúc Lâm trên núi Yên tử để chữa trị. Sau khi nghe các đại sư giảng đạo, hắn hiểu được sự tồn tại của linh hồn. Hắn mạnh dạn thỉnh giáo đại sư. Không như những người khác, đại sư không hề nghĩ hắn bị điên. Nhưng người cũng không nói nhiều về vấn đề này, chỉ đưa cho hắn một chiếc vòng. Và hắn đã đeo nó từ nhỏ tới giờ. Tay Trần Thăng bất giác sờ lên chiếc vòng, trong lòng cảm thấy yên tâm.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...