Thám Tử Của Quỷ

Chương 6: Bạn Gái Cũ



Hôm sau, Trần Thăng tới cửa hàng nhận xe. Bích Ngọc vẫn giận hắn, nàng không lẽo đẽo theo sau hắn nữa. Đối với việc này, Trần Thăng cảm thấy rất tốt. Hắn cần được yên tĩnh. Nhân viên cửa hàng vội ra đón Trần Thăng:

"Ngài Trần, xe của anh ở bên trong."

Trần Thăng đi tới kiểm tra xe. Đây đúng là kiểu xe của hãng F mà hắn thích:

"Ok , không vấn đề gì. Phiền anh đi đăng ký cho tôi."

Nhân viên cửa hàng liên tục vâng dạ. rồi cầm giấy tờ của Trần Thăng đi đăng kí. Bỗng từ phía sau có một giọng nói:

"Tony, anh về hồi nào? Sao không liên lạc em?"

Nghe giọng nói này, Trần Thăng giật nảy mình. Hắn quay lại nhìn người đối diện:

"An Kỳ, là em sao?".

Hắn quen với An Kỳ trong một lần về nước nghỉ lễ. Hắn gặp nàng ở một sự kiện mà hắn được mời tham gia. Đây là một cô gái hoạt bát nhưng có phần cố chấp. Nàng nhìn hắn nói:

"Em tới chọn xe. Anh cũng tới mua xe sao?"

Biết cũng không thể giấu được, Trần Thăng đành thành thật:

"Anh về nước định cư rồi."

An Kỳ vui vẻ, nắm chặt tay hắn:

"Anh sẽ không đi nữa sao, thật tốt quá."

Trần Thăng khẽ cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng nhấc ra:

"Anh có bạn gái rồi."

Năm đó, An Kỳ một mực bắt hắn phải ở lại trong nước, nếu không sẽ chia tay. Trần Thăng cần ba năm nữa mới hoàn thành nghiên cứu. Hắn dỗ dành nàng không được, đành ngậm ngùi rời đi. Đó cũng là chuyện của bốn năm trước. Một năm sau đó hắn quen với Mỹ Sa ở nước S. Thực ra hắn và An Kỳ cũng chưa ai chính thức nói lời chia tay, chỉ là ngầm hiểu. An Kỳ nghe vậy run lên, giọng nàng buồn bã:

"Anh có bạn gái rồi sao."

Đó chỉ là một câu nói vô thưởng vô phạt. Trần Thăng trầm ngâm, hắn cũng không biết phải nói gì. Một lúc sau, An Kỳ nhận được điện thoại bệnh viện báo nàng về gấp. Nàng một mực bắt Trần Thăng phải lưu lại số điện thoại mới chịu rời đi. Trần Thăng không còn cách nào khác, đành phải làm theo.

Mấy ngày sau ngoài việc đi ra ngoài thử xe và lên trường giảng dạy , hắn không có việc gì khác. Bích Ngọc cũng không làm phiền hắn.

Tại sở cảnh sát, trong một phòng họp, Đinh Hạo đang đứng lên trình bày kết quả điều tra:

"Tony Trần, tên thật là Trần Thăng, là giảng viên của đại học X, có hai bằng thạc sĩ về tâm lý và hoá học của đại học Y bên nước S. Từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, thỉnh thoảng có về nước nghỉ lễ. Hôm đó tại nhà hàng có tiếp xúc với nạn nhân. Dựa theo bằng chứng mà Trần Thăng cung cấp chúng tôi đã tiến hành xác minh nhưng camera của chung cư trong ba ngày đó đã bị xoá sạch, không thể phục hồi. Người bảo vệ tên Kiệt mà Trần Thăng cung cấp, theo điều tra thì đúng là có người này nhưng sau đó đã biến mất. Giấy tờ lý lịch hoàn toàn là giả mạo…"

Cả phòng họp tiến hành bàn luận sôi nổi. Đinh Hạo có bổ sung thêm một thông tin:

"Đây là thông tin ngoài lề, không chắc có liên quan đến vụ án.Cha của

Trần Thăng chính là Trần Văn Bân."

Một nam cảnh sát như sực nhớ ra điều gì đó liền nói:

"Không phải là Trần Văn Bân của Tập đoàn hoá dược HD chứ?"

Đinh Hạo lên tiếng khẳng định:

"Đúng là người này."

Nam cảnh sát kia ồ lên:

"Vậy Trần Thăng là thiếu gia nhà giàu rồi. Có nên tiến hành bắt giữ không?"

Thủ trưởng khẽ gõ gõ bàn nói:

"Trần Thăng đối với chúng ta chỉ là nghi phạm, không có chuyện thiếu gia hay không thiếu gia. Còn về việc bắt giữ Trần Thăng, tôi phản đối vì chúng ta chưa có chứng cứ. Việc chứng cứ Trần Thăng cung cấp biến mất một cách ly kì cũng cần điều tra thêm. Tôi đề nghị tiến hành theo dõi trước."

Sau đó cuộc họp đều thống nhất như vậy. Khi mọi người rời đi hết, thủ trưởng nhìn Đinh Hạo hỏi:

"Đinh Hạo, chuyển từ đội phòng chống ma túy sang đội hình sự có quen không?"

Đinh Hạo vừa sắp xếp lại hồ sơ vừa nói:

"Công việc cũng tạm ổn, cảm ơn thủ trưởng quan tâm."

Thủ trưởng biết được tâm tình của Đinh Hạo, cũng biết nạn nhân trong vụ án này là bạn gái của Đinh Hạo, khẽ động viên:

"Tôi biết tại sao cậu chuyển qua đây nhưng mọi chuyện không thể gấp được."

Thực ra Đinh Hạo cũng rất sốt sắng tìm cho ra hung thủ đã giết hại Bích Ngọc. Hôm đó có nguồn tin báo đã tìm được tung tích của ông trùm tổ chức buôn lậu Hắc miêu, yêu cầu hắn đi bắt người. Hắn vội vàng lên đường. Khi nghe tin Bích Ngọc bị hại sau khi rời nhà hàng trong cuộc hẹn với hắn, hắn vô cùng đau khổ. Hắn cạnh thi hài nàng trong nhà xác khóc hơn một ngày. Hắn vô cùng hối hận. Tại sao hôm đó hắn không tới, tại sao hắn không nghe điện thoại? tại sao? tại sao...

Hàng nghìn câu hỏi vang vọng trong đầu hắn. Hắn muốn nhìn thấy Bích Ngọc trong chiếc váy trắng xinh đẹp, được nghe giọng nói của nàng. Sự căm hận hung thủ đã hằn sâu trong mắt hắn. Hắn xin chuyển qua đội hình sự là để tự tay bắt được hung thủ và chính miệng hỏi kẻ đó. Tại sao lại làm vậy với một cô gái tốt như Bích Ngọc? Đinh Hạo nhìn thủ trưởng buồn bã nói:

"Thủ trưởng, tôi biết phải làm gì."

Thủ trưởng cũng không nói gì thêm.

Trần Thăng đang tập luyện trên máy chạy bộ trong phòng. Thỉnh thoảng khi không có thời gian ra ngoài tập luyện, hắn đều tập tại nhà. Mấy ngày nay hắn cảm thấy có người theo dõi mình. Sau một vài lần sử dụng thủ thuật nhỏ như nhìn qua tấm gương ô tô,hay qua cửa kính hắn có thể xác định người đó chính là Đinh Hạo. Sắc mặt Trần Thăng trở nên âm trầm. Việc cảnh sát theo dõi hắn chứng tỏ chứng cứ mà hắn cung cấp không có hiệu lực.

Sau đó hắn thử đi dò hỏi từ phía ban quản lý chung cư thì được tin camera bị xoá và người bảo vệ tên Kiệt mất tích. Đến lúc đó hắn đã hiểu tại sao cảnh sát lại theo dõi mình. Mọi việc thật quá trùng hợp. Mấy ngày nay, Bích Ngọc đã nguôi giận. Thấy Trần Thăng dạo này có vẻ buồn bực, nàng lên tiếng:

"Anh sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Trần Thăng nhìn nàng. Mấy ngày nay hắn đang suy nghĩ, cô gái này là ai? Có liên quan gì đến mình. Tại sao có kẻ lại cố tình xoá chứng cứ để đổ tội cho mình. Hắn nhìn Bích Ngọc, ánh mắt thân thiết hỏi:

"Bích Ngọc, trước đây cô có từng quen biết tôi không?"

Bích Ngọc thấy hắn hỏi vậy, cảm thấy lạ. Nàng khẳng định chưa từng quen biết hắn. Trong trí nhớ của Trần Thăng cũng vậy. Hắn chưa từng quen biết Bích Ngọc trước khi xảy ra sự kiện ở nhà hàng. Hôm đó chỉ là sự trùng hợp. Trừ khi kẻ muốn hại hắn luôn theo dõi hắn và chỉ chờ cơ hội ra tay. Nghĩ đến điều này Trần Thăng cũng cảm thấy nếu đó là thật thì cũng quá đáng sợ.

Hắn đi tới nắm tay Bích Ngọc, cùng nàng ngồi xuống ghế. Hắn ra vẻ thân thiết. Bích Ngọc cũng không đề phòng hắn. Qua cuộc nói chuyện với Bích Ngọc, hắn có thể hiểu được đại khái. Bích Ngọc là con một trong gia đình. Cha mẹ là giáo viên đã nghỉ hưu. Cha nàng từng là lính giải ngũ, từng bị thương nặng trong chiến tranh. Vì vậy hắn có thể loại trừ khả năng Bích Ngọc bị hại vì tranh đoạt tài sản. Hắn cũng hỏi qua nàng có thù với ai không thì qua cách kể của nàng hắn biết được đây là một cô gái có lối sống lành mạnh, không có kết oán với kẻ nào.

Dựa theo trực giác của hắn, cảnh sát chắc đã điều tra rất kĩ về Bích Ngọc, nhân thân, đồng nghiệp, hàng xóm của nàng đều không phát hiện ra vấn đề gì, vì vậy mới tập trung vào theo dõi hắn. Trần Thăng cảm thấy hết sức đau đầu. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Thăng nhìn màn hình một lúc rồi cũng bắt máy:

"Alo, ba!"

Bên kia vang lên giọng của người đàn ông:

"Thăng, lâu rồi con không về thăm ba."

Trần Thăng ngập ngừng một lúc. Hắn viện đại một lý do qua loa cho xong:

"Dạo này công việc của con rất bận. Khi nào rảnh con sẽ về."

Người đàn ông đầu dây bên kia trầm ngâm, một lúc sau lên tiếng:

"Được, ba đợi con."

Người gọi điện đến chính là ba của Trần Thăng, Trần Văn Bân. Lúc này, Trần Văn Bân đang ở trong một biệt thự. Trước mặt ông ta là một người trung niên:

"Phía bên cảnh sát có tin tức gì của người kia không?"

Người trung niên lắc đầu, dường như cảm thấy có chút tiếc nuối:

"Không có, thưa ông chủ."

Trần Văn Bân đập bàn giận dữ nói:

"Đã hai mươi năm rồi, tôi đợi đã hai mươi năm. Anh theo tôi cũng phải giả câm , giả điếc. Vậy mà vẫn để hắn trốn thoát."

Người trung niên cũng cảm thán. Nhưng mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Chợt nhớ ra điều gì đó người trung niên đưa lên một túi hồ sơ:

"Đây là thông tin người mà ông cần tìm. Do thông tin bị cắt đứt trong chiến tranh nên giờ mới tìm thấy người đó. Chỉ có điều người đó từng bị mất trí nhớ, đã giải ngũ từ lâu."

Trần Văn Bân cầm túi hồ sơ lên, ông ta ngậm ngùi:

"Không trách cậu được. Ngày xưa để giữ bí mật, đều liên lạc bằng mật danh."

Người trung niên nhìn Trần Văn Bân ngần ngại nói:

"Ông chủ, người kia không chết,sợ là sẽ điên cuồng trả thù. Chúng ta có nên làm ít chuẩn bị?"

Trần Văn Bân nhìn người trung niên khẽ nói:

"Cần chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị. Những người bên đó cài vào đã xử lý hết chưa?"

Người trung niên đưa lên danh sách, nói:

"Những người được xác định đã xử lý hết. Nhưng chỉ sợ chưa phải là tất cả. Rễ bên đó quá sâu."

Trần Văn Bân xoa xoa trán, ông ta biết muốn loại bỏ hết những người được cài cắm là không thể nào:

"Những người xuất hiện xung quanh Thăng, có ai khả nghi không?".

Người trung niên lắc đầu:

"Cô Mỹ Sa và bạn bè đồng nghiệp không có gì bất thường nhưng chúng tôi vẫn đang điều tra thêm.”

Trần Văn Bân ra hiệu cho người đàn ông đi ra ngoài. Ông ta châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...