Thám Tử Của Quỷ

Chương 7: Cái Chết Của Nam Sinh Bóng Rổ



Mấy ngày sau đó, Trần Thăng hẹn Mỹ Sa đi ăn ở nhà hàng mới mở, cùng nàng đi xem phim, đi nhạc hội, tham gia các sự kiện. Khi muốn có không gian riêng tư, hắn cùng nàng đi siêu thị mua đồ về, tự nấu ăn. Trần Thăng rất biết tạo không khí lãng mạn, Hắn không quên mua thêm hai cây nến. Lúc Mỹ Sa bận rộn, hắn tụ tập cùng nhóm Minh Nguyệt hoặc nhóm bạn cũ đi uống nước, nói chuyện phiếm. Thấy Tâm tình Bích Ngọc không tốt, hắn liền đưa nàng đi shopping. Mỗi lần như vậy, Bích Ngọc đều rất vui.

Một hôm, Trần Thăng vẫn lên trường dạy như bình thường, Đinh Hạo vẫn theo dõi hắn gắt gao làm tâm trạng của Trần Thăng không được tốt cho lắm. Nhưng hắn rất giỏi khống chế cảm xúc của mình, không để cho người khác nhìn ra điều gì bất thường. Đến văn phòng hắn đã gặp giảng viên họ Đào đang ngồi ở đó. Thấy Trần Thăng tới, giảng viên họ Đào liền nói:

"Mr Thăng, hôm nay khoa có trận đấu bóng rổ. Giáo sư nói ai có lên trường hôm nay thì ở lại cổ vũ tinh thần cho các em."

Trần Thăng mỉm cười, nói sẽ tham gia. Buổi chiều hôm đó, trận bóng rổ diễn ra thật sôi động. Trần Thăng ở trên khán đài, vừa trò chuyện với đồng nghiệp, vừa cổ vũ cho khoa. Hắn có thấy nam sinh tên Tú bị linh hồn tên Lâm tấn công hôm trước. Nam sinh này hôm nay chơi khá hay.Trận đấu kết thúc, khoa của Trần Thăng thua ba điểm.

Lúc đi ra ngoài sân đấu, hắn thấy nam sinh Tú thất thần đi một mình. Hắn cảm thấy kì lạ nên đi theo. Nam sinh đó lên sân thượng của một toà nhà, rồi lững thững bước ra ngoài lan can. Trần Thăng nhanh chạy tới kéo nam sinh đó vào trong. Khuôn mặt của nam sinh đó trở nên dữ tợn. Hắn lao vào tấn công Trần Thăng. Trần Thăng cũng không hề nhẹ tay liên tục chống đỡ và phản đòn. Hắn biết trước mặt không phải là nam sinh Tú, mà là Lâm. Những cú đấm của Trần Thăng liên tục tung ra khiến Lâm bị động. Hắn gầm lên giận dữ:

"Thầy giáo, ông thực là nhiều chuyện."

Trần Thăng không hề nao núng, hắn bình tĩnh trả đòn:

"Em không nên làm như vậy, không tốt cho em đâu."

Lâm nghe thấy càng tức giận. Hắn tấn công càng mãnh liệt hơn:

"Thầy thì hiểu cái quái gì chứ."

Trần Thăng chẳng thèm để ý lời Lâm nói, hắn dùng thế khoá chặt Lâm.Lâm thấy không thể thoát được bèn rời khỏi thân thể của Tú. Trần Thăng chỉ đợi cơ hội này. Cổ tay của hắn sáng lên, hắn nắm chặt linh hồn Lâm kéo xuống. Hàng loạt cú đấm đá được tung ra. Linh hồn Lâm muốn chạy trốn nhưng lại bị Trần Thăng kéo lại và đánh cho một trận khiến hắn phải khóc thét lên:

"Em chịu thua, tha cho em đi."

Trần Thăng không hề dừng lại. Hắn đánh đến khi Lâm bầm dập không nhấc nổi người nữa thì thôi. Sau đó hắn tới lay Tú đang bất tỉnh trên mặt đất. Một lúc sau Tú tỉnh dậy, thấy Trần Thăng liền hỏi:

"Sao em lại ở đây?"

Trần Thăng trả lời qua loa cho có lệ:

"Tôi lên đây hóng mát thì đã thấy em ngất xỉu ở đây rồi. Tôi thấy em có bệnh, nên tới bệnh viện đi.”

Nam sinh Tú ngơ ngác nói mình không sao. Trần Thăng nhân cơ hội này hỏi chuyện của Lâm. Hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, từ từ dẫn dắt khiến Tú cũng nói ra hết mọi chuyện. Thì ra hôm đó Lâm bị chấn thương không thể thi đấu được nữa nhưng rất muốn tham gia thi đấu trận chung kết nên đã nhờ Tú mua một ít thuốc liều mạnh có tác dụng giảm đau. Tú đi khắp các tiệm mà không có nên đành thông qua một số kẻ buôn mua được một liều thuốc không rõ nguồn gốc.

Khi Lâm sử dụng đúng là có tác dụng nhưng đến gần cuối trận thì bị phát hiện có biểu hiện bất thường và bị đem đi giám định. Kết quả bị phát hiện sử dụng chất cấm. Do không chịu được sức ép dư luận mà tự tử. Việc đó làm Tú vô cùng hối hận. Linh hồn Lâm nằm bẹp ở bên cạnh luôn miệng gào thét:

"Nó nói láo, em không có tự tử."

Trần Thăng làm ngơ. Hắn vẫn tiếp tục trò chuyện với Tú:

"Em có biết kẻ bán thuốc cho em là ai không?"

Tú liên tục lắc đầu:

"Không có, em tìm được trang web trên mạng. Chuyển khoản trước, để lại thông tin. Hàng được giao đến sau, không có ghi đơn vị vận chuyển."

Thấy có manh mối, Trần Thăng gặng hỏi:

"Em có nhớ tên trang web đó không? Thuốc đó có màu gì?".

Tú nhìn Trần Thăng. Hắn không hiểu Trần Thăng hỏi để làm gì nhưng cũng thành thật trả lời:

"Có, em có cung cấp cho cảnh sát. Nhưng khi em thử truy cập lại thì trang web đã bị xoá. Để em ghi lại cho thầy. Còn về lọ thuốc, nó có màu cam."

Sau khi ghi lại tên trang web cho Trần Thăng, Tú rời đi. Lúc đứng dậy, Tú thấy người mình đau ê ẩm. Nhưng nghĩ có thể do trận đấu vừa rồi nên không để tâm. Đợi sau khi Tú đi, Trần Thăng đi đến bên Lâm nói:

"Em nói mình không có tự tử , vậy mọi chuyện là sao?"

Lâm biết được sự lợi hại của Trần Thăng nên cũng không dám phách lối nữa mà ngoan ngoãn trả lời:

" Hôm đó ở trường, em bị một người đánh thuốc mê rồi đưa lên chính nơi này ném xuống. Hắn tạo hiện trường giả là tự sát. Em nghĩ Tú sợ em khai ra nó nên ra tay với em."

Trần Thăng suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Em có nhớ được đặc điểm gì của hắn không?"

Lâm lắc đầu. Hắn bị đánh thuốc mê nên đầu óc mơ màng. Trần Thăng thấy vậy liền nói:

"Trước khi điều tra ra ai đã hại em, tôi muốn em không được làm hại Tú, chịu không?"

Vừa nói, Trần Thăng vừa sắn tay áo lên. Chỉ cần nghe thấy một câu "không" là hắn sẽ ra tay. Linh hồn Lâm run run lên, hắn lắp bắp:

"Em ..Em sẽ nghe lời thầy."

Khi Trần Thăng trở về nhà, Bích Ngọc đang đợi ở đó. Bích Ngọc thấy phía sau Trần Thăng có một hồn ma liền hỏi:

"Tony, kia là ai? Sao trông te tua vậy?"

Trần Thăng chỉ nhàn nhạt trả lời:

"Một kẻ không hiểu chuyện mà thôi, làm quen đi."

Lâm thấy Bích Ngọc là một hồn ma xinh đẹp, liền giả vờ ngây thơ, chạy tới ôm lấy tay nàng tố khổ:

"Chị xinh đẹp à, em là Lâm. Em bị thầy Trần đánh đó."

Bích Ngọc nhớ lại lúc trước mình cũng bị Trần Thăng đánh mà rùng mình, ít ra mình không thảm như Lâm bây giờ. Nàng lườm nguýt Trần Thăng, rồi khẽ vỗ tay Lâm nói:

"Chị là Bích Ngọc. Em cũng đừng để bụng. Anh ta bạo lực lắm. Lần trước chị cũng bị anh ta đánh đấy."

Trần Thăng thấy cảnh người hát ta xướng của Lâm và Bích Ngọc mà cười thầm. Hắn đi tắm rồi ra chuẩn bị bữa tối.

Bên ngoài chung cư, Đinh Hạo đang ăn vội phần cơm tối của mình đo đồng nghiệp mua về. Nam đồng nghiệp rất trẻ, hình như mới vào nghề nên tĩnh kiên nhẫn không cao. Hắn vừa ăn vừa tranh thủ nói:

"Anh Hạo, chúng ta đã theo dõi Trần Thăng hai tuần nay nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Cuộc sống của kẻ này vô cùng nền nếp: đi dạy, đi siêu thị, hẹn hò với bạn gái, tập thể dục thể thao, tham gia sự kiện. Tôi đề nghị chúng ta trở về lên phương án khác, tiến hành mở rộng điều tra xem có manh mối gì khác không."

Đinh Hạo cũng vô cùng buồn bực, từ biểu hiện thường ngày của Trần Thăng thì hắn là kẻ có lối sống vô cùng lành mạnh. Nếu được thì chính Đinh Hạo cũng muốn trao giải công dân năm tốt cho Trần Thăng. Nhưng hắn không cam tâm vì Trần Thăng bây giờ là hướng điều tra duy nhất. Không phải hắn không nghĩ tới điều tra bảo vệ tên Kiệt kia. Hướng điều tra này đang được Tô Oanh triển khai nhưng tới giờ vẫn chưa có kết quả.Vì vậy hắn đành kiên trì theo Trần Thăng. Hắn quay sang nam cảnh sát nói:

"Cường, chúng ta sẽ theo dõi thêm ba ngày nữa . Nếu không vấn đề gì, sẽ trở về đội."

Nam cảnh sát tên Cường gật đầu đồng ý. Cả hai lại tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình cho tới khi cả thành phố chìm sâu vào giấc ngủ.

Ở nơi biên giới xa xôi hẻo lánh, trong một căn hầm rộng lớn, một người trung niên đang đứng báo cáo :

"Anh Khôn, người của chúng ta bên phía tập đoàn HD bị thanh trừng gần hết rồi. Còn khoảng năm người chưa bị phát hiện. Lần này chúng ta tổn thất quá lớn."

Người đàn ông khoảng ngoài sáu mươi, râu dài ngồi trên ghế, tay cầm điếu xì gà , thỉnh thoảng lại đưa lên miệng hút, lông mày cau lại , gương mặt hiện lên vẻ hung ác:

"Trần Văn Bân.. Trần Văn Bân, ngươi đúng là ẩn giấu quá sâu, không ngờ ngươi lại dám bán đứng ta, không lẽ..không thể nào."

Sau một lúc lâu lão nhìn về phía người trung niên hỏi:

"A Luân, bên phía cảnh sát có động tĩnh gì không?"

Người trung niên suy nghĩ một lúc sắp xếp lại một số thông tin rồi nói:

"Sau chiến dịch truy quét của cảnh sát phòng chống ma túy, chúng ta bị tổn thất nặng nề. Số anh em tử thương là bốn bảy người, hơn hai mươi người bị bắt, còn lại chạy chốn khắp nơi. Hệ thống phân phối hàng, các đại lý đầu nậu bị triệt phá, làm tê liệt hệ thống của chúng ta Nguồn hàng bị bắt khoảng hơn hai tấn. Tổn thất thảm thảm trọng. Muốn phục hồi trong thời gian ngắn là không thể nào. Hiện tại một số lượng lớn cảnh sát đang phân bổ khắp nơi, truy lùng chúng ta gắt gao."

Nghe người đàn ông trung niên báo cáo, người đàn ông tên Khôn vô cùng tức giận. Khuôn mặt càng trở nên dữ tợn, liên tục đập bàn, hét lên:

"Lũ khốn khiếp….Lũ khốn khiếp….."

Người đàn ông trung niên cúi đầu, không dám lên tiếng. Sau khi đã mắng chửi xong, người đàn ông tên Khôn nhìn người trung niên nói:

"Truyền xuống phía dưới, ám binh bất động một thời gian."

Người đàn ông trung niên cúi đầu dạ, vâng rồi đi ra ngoài. Còn người tên Khôn thì rót ra một ly rượu, vừa uống, vừa suy tư một số chuyện.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...