Thần Y Trở Lại
Chương 87: Bắt Đầu Phản Công
Trương Hàn Thuỷ ra ngoài nói gì đó thì Trương Tử Hùng đã được khiêng vào ngay. Anh ta nằm dưới đất bất động, nhưng mắt vẫn có thể đảo xung quanh, lúc này anh ta đang lườm Ngô Bình. Ngô Bình bước tới, sau đó giơ tay ấn lên người anh ta mấy cái, Trương Tử Hùng kêu ầm lên rồi đứng bật dậy. Anh ta nổi điên mắng: “Mày chưa xong với tao đâu!” “Im mồm!”, Trương Hàn Thuỷ lạnh mặt nói: “Đúng là loại ngu dốt không biết trời cao đất dày là gì. Cậu Ngô đây là cao thủ cảnh giới Khí đấy, con có đánh lại được không? Con vẫn sống đến giờ là nhờ cậu ấy nể mặt bố đó”. Trương Tử Hùng ngạc nhiên, cao thủ cảnh giới Khí ư? Tốt xấu gì, anh ta cũng là con trai của Trương Hàn Thuỷ nên đương nhiên biết cảnh giới Khí có nghĩa là gì. Anh ta nhìn Ngô Bình rồi tò mò hỏi: “Anh trẻ thế này mà đã tiến vào cảnh giới Khí rồi sao?” Trương Hàn Thuỷ hừ một tiếng: “Ngu dốt! Giờ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố nghe mau”. Trương Tử Hùng lập tức vâng lời, nghe thấy Trương Tử Hùng nói nhà họ Cung vu cho mình tội trêu ghẹo con gái giữa đường, Ngô Bình lắc đầu: “Nhà họ Cung toàn những kẻ ăn nói hàm hồ. Mục đích của họ là kích động anh Trương, để tôi với anh xô xát”. Trương Hàn Thuỷ là người lõi đời nên lập tức hiểu ra vấn đề ngay, ông ta xua tay: “Các người ra ngoài đi”. Sau đó, chỉ còn Trương Tử Hùng và Ngô Bình ở lại trong phòng. Trương Hàn Thuỷ chắp tay với Ngô Bình: “Chuyện này là do con trai tôi thiếu suy nghĩ nên bị người ta lợi dụng, xin cậu Ngô bỏ qua cho nó”. Ngô Bình: “Được, chuyện này coi như xong”. Trương Hàn Thuỷ hỏi: “Sao cậu lại có thù oán với nhà họ Cung thế?” Ngô Bình lập tức kể lại chuyện nhà họ Tốn và nhà họ Cung gây ra cái chết cho bố mình. Trương Hàn Thuỷ nghe xong thì bật cười nói: “Vậy là nhà họ Cung tự tìm đường chết rồi”. Ngô Bình: “Tống Hồng Bân chết rồi, chuyện này đáng lẽ đã có thể kết thúc. Nhưng nhà họ Cung quyết không chịu dừng, tôi đành phải ra tay thôi”. Trương Hàn Thuỷ: “Tôi chỉ là người ngoài nên không tiện xen vào chuyện của cậu. Ở tỉnh rất phức tạp, dù nhà họ Cung chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng muốn tiêu diệt họ cũng không phải chuyện dễ”. Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông Trương nói vậy là sao?” Trương Hàn Thuỷ: “Tôi có thể làm người hoà giải cho hai bên, mọi người cùng ngồi lại rồi giải quyết một lần cho xong, cậu thấy sao?” Ngô Bình lắc đầu: “Tôi đã cho họ cơ hội rồi, nhưng họ không nắm lấy. Loại người như họ thì dù có hoà giải cả trăm lần thì vẫn đâu vào đấy thôi”. Thấy Ngô Bình không đồng ý, Trương Hàn Thuỷ nói: “Được, vậy cậu hãy cẩn thận. À, nếu cậu rảnh thì mời đến nhà tôi ở huyện Thu Minh chơi nhé”. Trương Hàn Thuỷ vừa đi được một lúc thì Lý Quảng Long tới, anh ta đi vào cùng với đội trưởng Triệu Kiếm Tinh. Triệu Kiếm Tinh đang nhìn Ngô Bình với vẻ kỳ lạ, thái độ cũng khách sáo hơn trước. Theo hắn ta thấy, Ngô Bình đánh con trai Trương Hàn Thuỷ xong mà vẫn bình yên thế này, chứng tỏ không phải dạng vừa. “Chú em không sao chứ?”, Lý Quảng Long vã mồ hôi hỏi. Ngô Bình mỉm cười: “Em không sao, anh Long, chúng ta đi thôi”. Triệu Kiếm Tinh vội nói: “Xin lỗi cậu bạn nhé, tôi cũng chỉ làm theo luật thôi, làm quen cái nhỉ”. Lý Quảng Long nói ngay: “Chú em, đây là đội trưởng Triệu Kiếm Tinh, bạn của anh”. Ngô Bình gật đầu: “Chào đội trưởng Triệu”. Triệu Kiếm Tinh cười lớn nói: “Cậu Ngô, cậu là anh em của anh Long thì cũng không phải người ngoài, sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi nhé. Chỉ cần giúp được thì Triệu Kiếm Tinh tôi sẽ không thoái thác”. Rời hỏi đồn cảnh sát, Lý Quảng Long đã nhận được điện thoại của nhà họ Cung. Nhưng anh ta không nghe mà cười lạnh nói: “Đầu nhà họ Cung có vấn đề rồi, cho họ đường sống thì không đi, cứ đòi đâm đầu vào chỗ chết”. Lý Quảng Long đang rất phẫn nộ, anh ta cũng là một nhật vật tầm cỡ, nhà họ Cung làm vậy có khác nào coi thường anh ta đâu. Ngô Bình lên xe xong vẫn im lặng, sau khi đến nhà Lý Quảng Long rồi, anh mới nói: “Anh đã kiếm được thuốc như em bảo chưa?” Lý Quảng Long cười hì hì đáp: “Rồi”, anh ta vẫy tay, người làm nhanh chóng đặt một chiếc hòm lên bàn. Ngô Bình mở ra thì thấy có mấy chai dung dịch, hình như là mẫu thử trong phòng thí nghiệm, vì loại này vẫn chưa đưa vào sản xuất. Ngô Bình cầm lên ngửi rồi nhắm mắt lại, một lát sau, anh nói: “Toàn là dược liệu bình thường, chỉ có đúng một loại khá quý thôi”. Lý Quảng Long trợn tròn mắt: “Chú có thể ngửi ra được à?” Ngô Bình đáp: “Có thế mà cũng không làm được thì sao em xử nhà họ Cung được? Nhà họ đang gom vốn khắp nơi cho dự án này đúng không? Em sẽ cho họ mất cả chì lẫn chài”. Lý Quảng Long sáng mắt lên nói: “Chú định làm thế nào, tiết lộ cho anh biết tí đi”. Ngô Bình: “Giờ anh cho người đi mua một dược liệu cho em, em sẽ chế thuốc ngay. Còn nữa, anh kêu người chuẩn bị cho em ít máy móc như máy li tâm, máy nghiền, cốc chịu nhiệt và ống nghiệm”. Ngẫm nghĩ một lát, Ngô Bình bổ sung: “Nếu nhà họ Cung chưa đăng ký bản quyền thì anh đi đăng ký ngay đi”. Lý Quảng Long: “Thủ tục này lằng nhằng phết đấy, hơn nữa còn cần kết quả thực nghiệm nữa, chứ không lấy được ngay đâu”. Ngô Bình: “Không sao, anh cứ đi làm đi. À, anh cho người đi khắp cả nước thu mua hết loại dược liệu này cho em. Loại này phơi khô xong thì trữ được lâu lắm”. Lý Quảng Long hỏi: “Ừ, loại gì?” Ngô Bình viết tên lên một tờ giấy chữ cây Chi Lan. “Chỉ có vài tỉnh trồng loại cây này thôi, sản lượng hàng năm cũng chỉ 20, 30 nghìn tấn, giá thu mua vào khoảng 70 đồng một cân. Anh chuẩn bị tiền để thu mua sản lượng lớn đi”. Lý Quảng Long nhẩm tính một lúc rồi hoảng hốt nói: “Đắt đấy nhá, ví dụ 30 nghìn tấn là bốn, năm tỷ đấy”. Ngô Bình: “Cây này được dùng để bào chế nhiều loại thuốc nên sẽ tốn nhiều, chỉ cần anh mua được 30, 40 phần trăm tổng sản lượng thôi là giá sẽ tăng vọt rồi”. Lý Quảng Long gật đầu: “Được, vậy anh sẽ chuẩn bị 5 tỷ để mua dược liệu và xây dựng nhà máy trước”. Ngô Bình: “Anh có thể ký hợp đồng với nông dân, để họ bán bán cho anh theo giá thị trường. Theo em biết thì loại cây này chỉ trồng ở một, hai khu vực nhất định thôi nên không khó đâu”. Lý Quảng Long xoa cằm nói: “Anh hỏi chút, vụ này được không đó?”, dẫu sao anh ta cũng đổ cả đống tiền vào đây nên cần hỏi cho rõ. Ngô Bình vỗ vai Lý Quảng Long: “Anh yên tâm, với kinh nghiệm của em thì kiểu gì cũng có hiệu quả, em còn thay đổi công thức một chút, đảm bảo loại thuốc này sẽ có công hiệu thêm nhiều lần”. Có công hiệu thêm nhiều lần ư? Lý Quảng Long hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Được, anh sẽ đi làm ngay!” Sau khi chuẩn bị xong dược liệu, nhờ có máy li tâm và máy nghiền mà Mạc Lâm Thần đã lọc ra được các thành phần hữu hiệu, sau đó anh bắt đầu thay đổi bằng kiến thức của mình. Ba giờ chiều, chai thuốc đầu tiên của anh đã được chế tạo thành công, anh uống luôn một ngụm, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận. Tác dụng của thuốc chia thành nhiều đường chạy khắp các kinh mạch. “Được phết! Loại thuốc này có công dụng rất tốt cho những người bị bệnh tim mạch và mỡ máu, nó giúp lưu thông mạch máu, giảm chứng xuất huyết não và hạn chế bệnh ở động mạch vành”, Ngô Bình vui mừng nói: “Chắc chắn nó sẽ giúp ích cho rất nhiều người, anh cứ yên tâm mà sản xuất đi”. Lý Quảng Long vừa hào hứng vừa sốt sắng: “Này, anh vừa thu mua dược liệu, vừa mở nhà máy sản xuất nên vốn căng lắm đấy nhé!” Bây giờ, Lý Quảng Long chỉ có thể chi cho dự án này nhiều nhất là 5 tỷ thôi, nếu muốn nhiều hơn thì phải bán nhà bán cửa. Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi, để em kêu gọi đầu tư hộ anh”. Lý Quảng Long sáng mắt lên hỏi: “Được đấy, chú định kêu gọi ai?” Ngô Bình nói: “Em chưa chắc lắm, để em hỏi đã”. Anh lập tức gọi cho Đường Tử Di rồi hỏi: “Có một vụ làm ăn đây, cô có muốn làm không?” Đường Tử Di cười đáp: “Anh, thời gian nhận lãi là bao lâu, cần bao nhiêu vốn?” Ngô Bình: “Vốn thì khoảng 2 đến 3 tỷ, thời gian nhận lãi trong khoảng một năm. Cô có thể chọn góp cổ phần hoặc chia hoa hồng, lãi xuất là 20 phần trăm”. Lai xuất 20 phần trăm là không thấp, Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Anh đã bảo em đầu tư thì chắc chắn sẽ có lời, em sẽ đầu tư 3 tỷ”. Ngô Bình: “Được, chiều mai tôi sẽ đến Vân Kinh, có gì gặp rồi bàn cụ thể sau”. Đường Tử Di đồng ý rồi hỏi: “Anh, anh còn nhớ vụ Bạch Long Loan không đấy?” Ngô Bình: “Có kết quả gì rồi à?” Đường Tử Di cười đáp: “Đúng như anh đoán, Nhiếp Sơn Hà bị phế rồi, nghe đâu còn hộc máu nữa, giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khéo vô phương cứu chữa rồi”. Ngô Bình cười lạnh nói: “Tại ông ta không tự lượng sức mình”. Đường Tử Di: “Anh, em và Trác Khang ăn trọn sơn trang Thái Khang rồi. Lượng tiêu thụ đang rất ổn, chắc khoảng hai tháng nữa là có thể thu hồi vốn rồi”. Ngô Bình gật đầu: “Tốt!” Ngắt máy xong, anh hỏi Lý Quảng Long: “3 tỷ đủ không anh?” Lý Quảng Long ra sức gật đầu: “Đủ rồi”. Ngô Bình: “Phía đầu tư là một người bạn của em - là người nhà họ Đường ở Vân Kinh. Cô ấy đầu tư 3 tỷ thì anh định chia bao nhiêu cổ phần?” Lý Quảng Long cười nói: “Nếu là bạn của chú thì đương nhiên anh sẽ không để thiệt rồi, cho cô ấy 30 phần trăm luôn. Còn chú thì anh chia mười phần trăm nhé!” Ngô Bình cười nói: “Em không nhận không đâu, khi nào Trác Khang chuyển cho em 500 triệu, em sẽ chuyển cho anh ngay”. Lý Quảng Long cười nói: “Nếu chú đầu tư 500 triệu thì anh chia cho chú thêm 10 phần trăm nữa là 20 phần trăm. Vậy là chú hai, anh năm!” Ngô Bình đồng ý ngay, anh cảm thấy Lý Quảng Long rất biết cách hành xử: “Được, em đảm bảo anh sẽ thu hồi vốn trong một năm thôi”. Sau đó, Ngô Bình đã viết phương thuốc và quá trình điều chế rồi đưa cho Lý Quảng Long cất giữ. Tối đến, Lý Quảng Long mở tiệc chiêu đãi Ngô Bình, đồng thời cho người đi đón Cương Tử và Hồng Lăng tới. Thấy sắc đẹp của Hồng Lăng, Lý Quảng Long lập tức hoảng hốt rồi hỏi: “Cô em này là ai thế?” Ngô Bình chưa trả lời thì Hồng Lăng đã giành nói trước: “Tôi là em gái của anh ấy”. Lý Quảng Long cười nói: “Chú em có hai cô em gái cơ à?” Ngô Bình liếc nhìn Hồng Lăng, anh không giải thích mà chỉ nói: “Cô ấy là Hồng Lăng”. Hồng Lăng không để ý đến Lý Quảng Long, mà chỉ nhìn chăm chăm vào thức ăn trên bàn, cô ấy còn nhấp thử mấy ngụm rượu, nhưng rõ ràng không thích vì hàng lông mày của cô ấy đã nhíu lại. Cơm no rượu say xong, Hồng Lăng hỏi: “Sao người ta lại bắt anh đi thế?” Ngô Bình nghĩ thầm giờ cô nhóc này mới nhớ tới chuyện đó ư, anh đáp: “Chuyện qua rồi, thế sắp tới cô có dự định gì?” Hồng Lăng chẹp miệng: “Anh đi đâu thì tôi theo đó”. Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Luyện kiếm cho tôi xem nào”, trước đó, anh muốn quan sát kiếm pháp của Hồng Lăng, nhưng đến giờ mới có cơ hội. Hồng Lăng đứng dậy, sau đó liếc nhìn Lý Quảng Long và Cương Tử: “Được, anh bảo họ tránh đi đi”. Lý Quảng Long đứng phắt dậy rồi nói: “Được, chúng tôi tránh đi nhé”, sau đó, anh ta kéo Cương Tử rời khỏi đó ngay. Nếu Hồng Lăng là em gái của Ngô Bình thì đương nhiên anh ta phải nể mặt rồi. Hồng Lăng bắt đầu tháo kiếm xuống, sau đó khí thế của cô ấy đã khác hẳn, một luồng sát khí dày đặc bủa vây khiến người ta thấy lạnh toát người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương