Thần Y Trở Lại
Chương 96: Ông Quan-Tông Sư Cảnh Giới Thần
Ngô Bình thản nhiên nói: "Vừa nãy chú Đường nói rằng Tiết Thái Hổ sẽ không chịu dừng lại sao?" Đường Minh Huy gật đầu: "Gã đã làm ra chuyện như thế thì sao có thể để chúng ta sống được? Gã chắc chắn sẽ giết tất cả chúng ta bằng mọi giá, chỉ có như vậy gã mới che giấu được sự thật mãi mãi!" Ngô Bình hừ lạnh, nói: "Tử Di, mọi người tiếp tục đến sây bay đi, để chú Đường đưa đá thô đi trước, cô và Cương Tử ở tạm một khách sạn nào đó, khi nào tôi tới thì chúng ta sẽ tụ họp". Đường Tử Di sững sờ: "Anh không đi cùng sao?" Ngô Bình nói: "Nếu gã nhất quyết không chịu dừng thì tôi sẽ đi gặp gã". Sau đó anh hỏi Hồng Lăng: "Em thấy sao?" Hồng Lăng lạnh nhạt nói: "Nếu gã dám hại anh Bình thì Hồng Lăng nhất định sẽ chém chết gã". Ngô Bình mỉm cười: "Đúng vậy, chém chết gã". Đường Tử Di kinh ngạc: "Anh định quay lại gặp Tiết Thái Hổ sao? Không được, quá nguy hiểm! Bên cạnh gã có rất nhiều cao thủ! Thậm chí có thể có cả tông sư cảnh giới Thần!" Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Đây chính là cách tốt nhất, tôi nhất định phải đi. Cô không cần phải lo lắng". Nói xong anh liền xuống xe với Hồng Lăng rồi đi về hướng ngược lại. Dù Đường Tử Di có hét thế nào anh cũng không quay đầu. Nhìn Ngô Bình đi xa dần, Đường Tử Di sốt ruột tới nỗi giậm chân, vành mắt đỏ hồng: "Phải làm thế nào bây giờ!" Đường Minh Huy lại vô cùng bình tĩnh: "Tử Di, Ngô Bình không phải người bình thường. Nếu cậu ấy đã quyết định như vậy thì hẳn cậu ấy đã nắm chắc. Bây giờ chúng ta hãy nghe lời cậu ấy, tiếp tục đi về phía trước!" Ngô Bình và Hồng Lăng chẳng mấy chốc đã quay lại vị trí hai chiếc xe việt dã, họ lên một chiếc xe rồi quay về theo đường cũ. Cùng lúc đó, Tiết Thái Hổ vẫn đang đợi tin tức. Gã đợi khoảng hai mươi phút rồi gọi cho Độc Thủ Phạm Minh, điện thoại báo người nhận không liên lạc được. Gã không khỏi nhíu mày, lúc này mà sao lại tắt máy? Gã lại gọi cho người khác, vẫn không thể kết nối được! Tiết Thái Hổ thấy lòng mình chùng xuống, gã đứng bật dậy quát lớn: "Chuẩn bị xe! Mời ông Quan ngay!" Đường Minh Tín vội hỏi: "Có chuyện gì vậy thưa ông Tiết?" Tiết Thái Hổ liền trợn mắt lên: "Xảy ra chuyện rồi! Đi theo tôi ngay!" Ở bãi đỗ xe, Tiết Thái Hổ ngồi vào chiếc xe chuyên chống đạn có giá lên tới hàng trăm triệu tệ của gã. Sau mấy phút, có một người đàn ông trung niên cũng ngồi vào xe. Không đoán được tuổi tác của người đó, người đó mặc bộ Đường trang màu trắng, đi giày vải, để tóc dài, mặt mày thanh thoát, vóc dáng cao ráo. Người này vừa xuất hiện, Tiết Thái Hổ vội nói: "Ông Quan, người của tôi hình như đã bị xử lý, trong số họ có hai vị cao thủ cảnh giới Khí là Độc Thủ và Thiết Quyền". Ông Quan lạnh nhạt nói: "Kẻ có thể giết chết họ ít nhất cũng phải phóng được chân khí, thậm chí là cao thủ đã luyện chân khí thành sức mạnh, ông tìm tôi là đúng". Tiết Thái Hổ thở dài: "Lần này tôi sơ suất quá, không ngờ Đường Minh Huy lại có cao thủ như vậy! Tôi hối hận quá!" "Hối hận cũng vô dụng, cho xe chạy đi", ông Quan nói. Xe được khởi động, năm chiếc xe đi về phía đám người Ngô Bình rời đi. Lúc này xe của Ngô Bình cũng đang chạy về phía này, Hồng Lăng ngồi ở ghế phó lái. "Hồng Lăng, lát nữa nếu gặp phải cao thủ cảnh giới Thần thì em có nắm chắc phần thắng không?", Ngô Bình hỏi. Kẻ nắm quyền ở địa phương như Tiết Thái Hổ chắc chắn sẽ có tông sư cảnh giới Thần dưới trướng, anh phải đề phòng trước. Hồng Lăng nói: "Nếu như đối phương chưa từng thấy em xuất kiếm thì em chắc chắn 80% có thể giết chết kẻ đó. Nếu đối phương đã từng nhìn thấy thì em chỉ chắc được 30%". Ngô Bình gật đầu: "Nếu như gặp phải tông sư cảnh giới Thần thì anh sẽ dùng Niêm Hoa Chỉ thu hút sự chú ý của hắn, em nhân lúc đó đánh lén nhé". Hồng Lăng gật đầu: "Không thành vấn đề". Sau khi lái xe được mười phút thì có một đội xe đi tới. Mắt Ngô Bình rất tinh, anh vừa nhìn đã thấy là người của Tiết Thái Hổ. Anh liền lái xe ra giữa đường để chặn đường. Đi đầu là một chiếc xe việt dã cỡ lớn, thấy phía trước là xe của bên mình tài xế liền ấn còi, nhưng đối phương không phản hồi. Tài xế thấy không đúng liền bật đèn pha, từ từ giảm tốc. Cuối cùng đoàn xe dừng ở vị trí cách xe Ngô Bình mười mét. Xe Tiết Thái Hổ ở vị trí thứ hai, gã nhìn ra trước rồi nhíu mày: "Đó là xe của chúng ta". Có một người đi đến từ phía trước, nói rất nhanh: "Thưa ông Tiết, đó là xe của chúng ta, nhưng bên trong không phải người của chúng ta." Tiết Thái Hổ liền hừ lạnh: "Kẻ này đúng là to gan! Đã tiêu diệt người của chúng ta rồi mà còn dám quay lại đây!" Sau đó gã nhìn ông Quan: "Ông Quan, nhờ ông cả đấy!" Có người mở cửa xe ra, ông Quan liền xuống xe. Ông ta đi về phía xe của Ngô Bình. Khoảng cách mười mét mà ông ta đi mấy bước là đến. Ngô Bình và Hồng Lăng cũng xuống xe. Đôi bên nhìn nhau, lòng Ngô Bình liền chùng xuống. Quả nhiên anh đã đoán đúng, anh đã gặp phải một tông sư cảnh giới Thần! May mà tông sư này hình như mới đột phá, chỉ có tu vi cảnh giới Thần giai đoạn đầu, tu vi vẫn chưa ổn định. Ông Quan lạnh lùng nhìn hai người, sau đó nói: "Nên xưng hô với hai người như thế nào đây?" Ngô Bình nói: "Tôi là ai không quan trọng. Ông chính là người dưới trướng Tiết Thái Hổ đúng không?" Ông Quan mỉm cười: "Giũa chúng tôi chỉ có quan hệ làm ăn, ông ta cho tôi lợi ích, tôi giải quyết rắc rối cho ông ta, chỉ đơn giản như vậy thôi". Ngô Bình: "Ông muốn thế nào?" Ông Quan lạnh nhạt nói: "Tu vi của hai người không hề yếu, để an toàn thì tôi phải phế tu vi của hai người, sau đó để ông Tiết xử lý hai người". Ngô Bình cười lạnh: "Ông làm được sao?" Vừa dứt lời, hai tay anh liên tiếp búng ra. Luồng gió từ mười ngón tay liền ập tới chỗ ông Quan, mà ông ta còn chẳng hề động đậy. Luồng khí bao quanh ông ta khẽ rung lên, sau đó luồng gió của Ngô Bình liền tan biến. Ông ta lắc đầu, lạnh lùng nói: "Niêm Hoa Chỉ sao? Uy lực cũng được đấy, tiếc là không làm tôi bị thương được đâu!" Nói xong ông ta liền phất tay vồ tới chỗ Ngô Bình, hai người cách tận ba mét nhưng ông ta chỉ đưa tay đã với đến tận chỗ Ngô Bình, cứ như khoảng cách giữa hai người không hề tồn tại! Ngô Bình gào lớn, anh tung chiêu Đại Uy Thiên Long vào người đối phương. Chiêu này của anh có uy lực vô cùng lớn, cho dù đối phương có là cao thủ cảnh giới Thần cũng phải dồn toàn lực ứng phó. Ông Quan đổi vồ thành chưởng, ngăn chặn chiêu của Ngô Bình. Vào khoảnh khắc quyền và chưởng giao nhau, một luồng ánh kiếm nhanh hơn cả luồng điện vụt qua trước mặt ông Quan. "Ầm!" Ngô Bình bị chưởng đánh bay, sắc mặt trắng bệnh. Ông Quan đứng đó không nhúc nhích, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch. Cổ của ông ta trúng nhát kiếm, nhát kiếm đó đã chém đứt xương cổ ông ta, vừa nhanh vừa tàn nhẫn vừa chuẩn! "Chiêu kiếm nhanh quá!". Ông ta gằn từng chữ, mà đây cũng là câu cuối cùng mà ông ta nói. Nói xong ông ta liền gục xuống, lúc này máu mới chảy ra. Tông sư cảnh giới Thần có mạnh tới đâu cũng không chịu nổi nhát kiếm như vậy, ông Quan đã chết ngay tại chỗ! Trước khi Ông Quan ngã xuống là Ngô Bình đã chui vào xe của Tiết Thái Hổ như một bóng ma. Sắc mặt Tiết Thái Hổ vẫn rất bình tĩnh, gã nói: "Anh bạn giỏi đấy, ông Quan là cao thủ cảnh giới Thần mà cậu giết được trong chớp mắt, tôi bội phục!" Người bên ngoài xe không ai dám động, bởi Tiết Thái Hổ chưa hạ lệnh. Ngô Bình nhìn gã chằm chằm: "Tôi rất tò mò, tại sao cho dù rất có thể danh tiếng sẽ bị hủy hoại mà ông vẫn mạo hiểm giết chúng tôi?" Tiết Thái Hổ thở dài: "Con người chỉ sợ quá tham lam". Sau đó gã chỉ Đường Minh Tín: "Đây là Đường Minh Tín, con trai út của dòng cả nhà họ Đường, chính hắn đã liên lạc với tôi, nói chỉ cần tôi tiêu diệt bố con Đường Minh Huy thì hơn hai tỷ đá thô sẽ thuộc về tôi. Mà nhà họ Đường sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng bố con Đường Minh Huy rơi xuống vực chết, cả người và đá cược đều rơi xuống sông". Mặt Đường Minh Tín trắng bệch, hắn run rẩy nói: "Ông Tiết, sao ông..." "Đồ khốn, đều tại mày!". Tiết Thái Hổ gào to: "Người đâu, kéo ra, đánh chết hắn cho tao!" Cửa xe mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ kéo Đường Minh Huy sợ mất mật ra rồi bắt đầu đấm đá. Đường Minh Tín từ nhỏ đã được chiều chuộng nên đâu thể chịu đựng được, liền kêu la thảm thiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương