Thần Y Trở Lại
Chương 97: Ác Giả Ác Báo
Sau khi đánh mấy phút, Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Dừng". Anh nói với Hồng Lăng: "Em quay video lại đi". Hồng Lăng gật đầu, cô ấy lấy ra điện thoại mẫu mới mà Ngô Bình mua cho cô ấy rồi nhắm vào Đường Minh Tín. Ngô Bình hỏi: "Đường Minh Tín, anh hãy nói rõ ràng rành mạch chuyện nhà anh hãm hại Đường Minh Huy và Đường Tử Di, không được để sót bất cứ điều gì". Đường Minh Tín biết bây giờ mình là thịt cá nằm trên thớt, thế nên nào dám nói dối. Hắn liền nói rõ việc họ đố kỵ với thành tích của Đường Minh Huy như thế mào, và cả quá trình mẹ và anh trai hắn lên kế hoạch ra sao. Hắn nói xong, Ngô Bình liền nói: "Các người tiếp tục đi". Tiết Thái Hổ lập tức nói: "Đánh tiếp cho tôi, đánh mạnh vào!". Một đám người liền tiếp tục đánh đấm Đường Minh Tín. Sau đó Tiết Thái Hổ liền nói với vẻ mặt nịnh nọt: "Cậu bạn à, chuyện này là do tôi không đúng. Làm sai thì phải bị phạt, cậu nói gì tôi cũng nghe theo". "Thế sao?", Ngô Bình nhướng mày: "Tôi vốn định đánh chết ông cơ, ông có chịu không?" Tiết Thái Hổ bật cười ha hả: "Đều tại tôi muốn giết các người trước, cậu muốn giết tôi thì tôi cũng chịu! Nhưng..." Gã nhìn Ngô Bình rồi nói: "Nhưng nhà họ Tiết đã đứng sừng sững ở Biên Nam hơn trăm năm nay, nền tảng vững chắc, dù tôi có chết thì tôi còn có con, có cháu, còn vô số anh chị em nữa. Cái chết của tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhà họ Tiết". "Hơn nữa nhà họ Tiết vẫn đứng vững không đổ là vì có người làm chỗ dựa cho nhà họ Tiết. Nếu tôi bị giết thì người đó nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Hãy tin tôi đi, trước mặt người đó cậu còn chẳng có cơ hội để đánh trả!" Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ông nói thế khiến tôi cũng thấy hơi sợ đấy. Tôi mà sợ thì dễ kích động lắm". Sắc mặt Tiết Thái Hổ thay đổi, gã vội nói: "Cậu hãy tha mạng cho tôi, Tiết Thái Hổ này nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh!" Ngô Bình nói: "Nói đi, ông định báo đáp thế nào". Tiết Thái Hổ cười nói: "Tôi sẽ trả lại tiền chuyến này cậu mua đá cược, thế nào?" "Chỉ vậy thôi sao?", Ngô Bình cười lạnh. Tiết Thái Hổ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra". Anh lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ sử dụng một loại thủ thuật lên người ông. Loại thủ thuật này sẽ khiến ông thấy sống không bằng chết mỗi đêm trăng tròn. Nếu ông không muốn đau đớn thì chỉ có thể đến tìm tôi. Đến lúc đó tôi có chịu giúp ông không thì phải xem tâm trạng của tôi thế nào đã". Sắc mặt Tiết Thái Hổ rất khó coi, nhưng gã không hề lo lắng. Gã quen biết rất nhiều cao nhân, thủ thuật nào mà không giải được? Thế là gã cắn răng, nói: "Được, cứ làm theo ý cậu đi". Ngô Bình liền lấy ra cây kim vàng rồi đâm liên tiếp hai mươi tư nhát, đồng thời còn điểm nhiều huyệt trên người gã. Tiết Thái Hổ không thấy gì đặc biệt, không đau cũng chẳng ngứa, gã chỉ thấy trong người mình xuất hiện một luồng khí lạnh. Lúc này Đường Minh Tín ở bên ngoài đã bị đánh tới nỗi chỉ còn một hơi tàn. Ngô Bình không định cứu hắn, thế nên hắn bị đánh chết. Tên chết tiệt đó dù có chết cũng không đáng tiếc! Tiết Thái Hổ hành sự rất quyết đoán, chưa đến mười phút là 2.6 tỷ đã được gửi vào tài khoản của Ngô Bình. Ngô Bình thấy tin nhắn chuyển khoản, liền nói với Tiết Thái Hổ: "Cái xe của ông khá được đấy, tôi mượn dùng vài ngày không vấn đề gì chứ?" Khóe miệng Tiết Thái Hổ co giật, bởi chiếc xe này được gã đặt làm riêng ở nước ngoài, trị giá 150 triệu tệ. Nhưng gã nào dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe. Ngô Bình ngồi trên ghế lái, Hồng Lăng ngồi ở ghế phó lái. Anh dẫm ga, xe liền phóng đi, xe này có tính năng tăng tốc vô cùng tốt. Khi xe đã đi xa, sắc mặt Tiết Thái Hổ vẫn vô cùng khó coi. Gã nhìn xác Đường Minh Tín rồi lạnh lùng nói: "Vứt vào sông!" Xe này dùng động cơ V12, bộ tăng áp động cơ 6.5, tăng tốc 100km/h chỉ trong 5 giây, động cơ vô cùng mạnh mẽ. Nhưng thân xe quá nặng nề, cảm giác khi lái xe không được mượt lắm, thế nên Ngô Bình cũng không thích mấy. Lúc này Hồng Lăng hỏi anh: "Anh Bình, sao anh không giết gã?" Ngô Bình nói: "Giết người thì dễ, nhưng sau khi giết gã sẽ có cả một hệ lụy đằng sau khiến chúng ta bị cuốn vào, thế nên anh tạm thời tha cho gã". Hồng Lăng nói: "Anh đã dùng thủ thuật lên người gã sao?" Ngô Bình nói: "Vào đêm trăng tròn, gã sẽ phải nếm trải cảm giác xuống địa ngục, sau đó phải khóc lóc gọi điện cho anh". Hồng Lăng liền bật cười: "Do gã đáng đời!" Ngô Bình hỏi rõ địa chỉ khách sạn rồi đi tụ họp với Đường Tử Di. Khi gặp lại, anh mới biết Đường Minh Huy đã lên máy bay về Vân Kinh. Thấy Ngô Bình trở về an toàn, Đường Tử Di thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy đột nhiên ôm lấy Ngô Bình, mãi không buông ra. Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi không sao". Đường Tử Di ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Em lo sắp chết rồi đây này!" Ngô Bình thuật lại sơ lược tình hình rồi nói: "Cô yên tâm, Tiết Thái Hổ sẽ không dám báo thù đâu. Phải rồi, 2.6 tỷ mà tôi nhận được chúng ta chia mỗi người một nửa". Đường Tử Di lắc đầu: "Không, đây là thứ anh tự giành lấy, tất cả đều thuộc về anh, em không cần đâu. Còn nữa, em sẽ chia cho anh một nửa lợi nhuận kiếm được từ lần cược ngọc này". Ngô Bình bật cười: "Sao cô đột nhiên hào phóng vậy?" Đường Tử Di cắn môi, nói: "Trước kia em nhỏ mọn lắm à?" Ngô Bình ho khụ khụ, vội chuyển đề tài: "Chợ đen mà cô nói khi nào bắt đầu?" Đường Tử Di nói: "Sau chín giờ tối, vẫn còn sớm mà. Đã mệt mỏi cả một ngày rồi, chúng ta đi ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi đã". Đường Tử Di đặt hai phòng, cô ấy ở chung phòng với Hồng Lăng, còn anh ở chung với Cương Tử. Mấy người ăn cơm trưa xong thì Ngô Bình quay về phòng vận khí trị thương. Anh đã đấu với ông Quan một chưởng, toàn thân bị chấn thương, cần phải xử lý kịp thời. May mà anh tinh thông y thuật, cắm vài cây kim châm cho mình rồi dùng chân khí đả thông kinh mạch là vết thương chẳng mấy chốc đã hồi phục. Sau khi ngồi thiền xong, Ngô Bình phát hiện đã bốn giờ chiều. Cương Tử không ở đây, anh liền đi gõ cửa phòng Đường Tử Di. Cửa mở ra, Đường Tử Di mặc chiếc áo hai dây tơ lụa xuất hiện bên trong. Xương quai xanh của cô ấy vô cùng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời. "Anh, anh nghỉ ngơi xong rồi à?". Cô ấy hỏi, nụ cười tươi như hoa. Ngô Bình nhìn xung quanh, hỏi: "Hồng Lăng đâu?" "Hồng Lăng muốn ăn mấy món ngon nên bảo Cương Tử dẫn cô ấy đi ăn rồi", Đường Tử Di nói rồi nhường đường cho Ngô Bình vào. Ngô Bình ngồi xuống sô pha, nói: "Chắc chú Đường giờ này đã đến Vân Kinh rồi đúng không?" Đường Tử Di ngồi bên cạnh Ngô Bình, đặt tay lên vai anh rồi cười nói: "Bố em đến lâu rồi. Em nói cho anh một tin tốt nhé, đá cược của chúng ta đã được xẻ ra hết, ước tính giá trị khoảng mười tỷ tệ!" Điều này Ngô Bình cũng đã đoán được, anh gật đầu rồi nói: "Cũng may không bị uổng công chuyến này". Hai người ngồi rất gần, mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi khiến Ngô Bình không khỏi cúi đầu nhìn. Hành động này khiến anh nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp. Đồng thời Đường Tử Di cũng dán người lên cánh tay anh, thốt lên đầy quyến rũ: "Anh ơi, em có đẹp không?" Ngô Bình nuốt nước bọt, vừa định nói "đẹp" thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Đường Tử Di vội vàng tránh khỏi người anh, nét mặt hoảng loạn. Hồng Lăng và Cương Tử đã quay về. Hồng Lăng cầm một đống đồ ăn, cô ấy hỏi với giọng hưng phấn: "Anh Bình, chị Tử Di, hai người ăn chưa? Mấy cái này ngon lắm!" Đường Tử Di vén tóc, cười nói: "Được, cho chị nếm thử nào". Hai cô gái ngồi ăn, Cương Tử thì đi tới nói: "Cậu chủ, bên ngoài có vài người của Tiết Thái Hổ, nói là được lệnh đến tiếp đãi chúng ta. Họ đã trả tiền khách sạn rồi, còn đặt một bàn tiệc cho chúng ta ở một nhà hàng không xa". Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Gã thích trả tiền thì cứ kệ, lát nữa chúng ra sẽ đi nếm thử món ăn nổi tiếng của Biên Nam".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương